- Tôi cứu cô bởi vì cô giống vợ tôi, ôm cô cũng vì cô giống vợ tôi. Nếu cô cho rằng đây là mục đích tôi cứu cô thì cũng không phải là không thế.

Tả Đăng Phong thu tay lại, bình tĩnh nói.

- Thế nhân đều biết Tàn Bào không háo sắc.

Lâm Ngọc Linh nhìn thấy nét mặt âm trầm của hắn cũng thầm thấy lời nói kia của mình quá nặng rồi.

- Cô là người ở đâu?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi

- Phúc Kiến.

Lâm Ngọc Linh trả lời.

- Cô là đệ tử phái nào?

Tả Đăng Phong hỏi thêm. Giọng nói của Lâm Ngọc Linh rất chuẩn, không mang bất cứ ngữ điệu của vùng nào.

- Võ công của tôi là gia truyền, không môn không phái không sư phụ.

Lâm Ngọc Linh lắc đầu.

- Cô đến đây làm gì?

Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.

- Chấp hành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Vẻ mặt Lâm Ngọc Linh đầy kiên nghị, sự kiên nghị mà Tả Đăng Phong cũng không lạ gì. Rất nhiều tín ngưỡng tôn giáo hay tín ngưỡng xã hôi cũng như thế này.

- Cô đã từng đi qua Sơn Đông chưa?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi thêm, hắn rất không thích mấy phần tử điên cuồng như thế này, dù là thành phần kháng NB cũng vậy.

- Chưa từng.

Lâm Ngọc Linh không do dự trả lời luôn.

- Xin lỗi, vừa rồi tôi thất lễ. Cô yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi đi mua cho cô chút thuốc bổ.

Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, trong đầu hắn còn vô sô nghi hoặc nhưng không thể hỏi hết trong một lần, nếu không Lâm Ngọc Linh hẳn sẽ cho rằng đang bị ép cung.

- Tôi thật vô cùng giống vợ của anh sao?

Lâm Ngọc Linh dò hỏi.

- Giống nhau như đúc, bất quá cô ấy không có ánh mắt điên cuồng như vậy.

Tả Đăng Phong không quay đầu lại, hắn sang phòng cách vách bảo người phụ nữ kia sang chăm sóc Lâm Ngọc Linh.

Tả Đăng Phong dạo một vòng cũng không thấy lính NB có bất kì hành động gì mới yên tâm quay về, nơi này cách Nam Kinh không xa nhưng Tả Đăng Phong cũng khong định đi đón Thập Tam mà hắn định lên Mao Sơn.

Chiến sự chấm dứt nên mọi người đã tản đi, Tả Đăng Phong vừa tới cửa thì mấy tên đạo sĩ đã nhận ra mời vào, các đạo nhân đạo cô sôi nổi chắp tay thi lễ. Tả Đăng Phong gật đầu hoàn lễ, sau đó đi tới chính điện. Trong chính điện Kim Châm, Ngân Quan, Ngọc Phất đều đang niệm kinh, tấy hắn đến thì đứng lên nghênh đón. Tất cả cùng vào ngồi trong đại điện.

- Đai ca, thần sắc của huynh không được tốt.

Tả Đăng Phong vừa ngồi xuống đã đứng lên nhìn Kim Châm.

- Âm Dương mất cân bằng, có thể tốt mới là lạ.

Vẻ mặt và thần sắc Kim Châm đều uể oải, trong cơ thể dương khí quá thịnh chỉ là một vấn đề, nguyên nhân lớn nhất chính là do đám người Nhật Bản đến nhà khai chiến mà y thân là chủ nhà lại không thể tham gia, chuyện đó khiến y vô cùng khó chịu.

- Đại ca, huynh lấy lòng quân tử độ lòng tiểu nhân nên mới bị tính kế, kỳ thật nếu như giao đấu trực diện thì y không phải đối thủ của huynh.

Tả Đăng Phong vươn tay nắm lấy tay trái của Kim Châm dò mạch môn, linh khí vừa dò vào đã nhận ra trong cơ thể y dương khí nhiều hơn âm khí hai phần. Hơi suy nghĩ một chút, hắn bắt đầu chậm rãi rót Huyền Âm khí vào trong cơ thể Kim Châm trung hòa dương khí trong đó.

- Nghe Ngọc chân nhân kể lại, đệ có cứu một cô gái của Bát lộ quân ngoại hình giống đệ muội.

Tả Đăng Phong vừa thu tay lại Kim Châm liền hỏi.

- Chuyện này đợi lát nữa hãy nói, Vương chân nhân, ngày đó ngài đã chỉ đường cho vãn bối, vãn bối lấy trà thay rượu, kính Vương chân nhân 1 ly,

Tả Đăng Phong rót một chén trà, cảm ơn Ngân Quan.

- Tiểu huynh đệ hôm nay tinh thần có vẻ khá nhỉ.

Ngân Quan nâng chung trà lên nhấp một ngụm, Tả Đăng Phong đã cạo râu, vừa vào cửa họ đã nhận ra rồi.

- Ba vị Thái Đẩu đều ở đây, tôi có điều cần hỏi các vị. Cô gái hôm qua tôi cứu có dung mạo giống hệt người vợ đã khuất của tôi, hơn nữa cô gái đó còn thấy được sinh hoạt năm đó của chúng tôi ở trong giấc mơ, tình huống như thế rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tả Đăng Phong đặt chén trà xuống nhìn ba người, đây mới là mục đích chính hôm nay hắn đến đây.

- Vấn đề này nên để Đỗ chân nhân và Ngọc chân nhân giải đáp, bần đạo không rành vấn đề này lắm.”

Ngân Quan mở miệng đầu tiên. Đạo sĩ Toàn Chân chỉ giỏi võ thuật chứ không am hiểu khu thần ngự quỷ.

- Công bằng mà nói thì không thể có tình huống này, nếu hồn phách chuyển kiếp thì cần bắt đầu từ thân thể trẻ con, sau khi lớn lên dung mạo cũng không nhất định phải hoàn toàn giống như tiền thế, mà tuổi của cô ấy như vậy càng không thể là hồn phách chuyển kiếp được.

Ngọc Phất lắc đầu nói.

- Có phải Hồn phách phụ thể hay không?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Hồn phách phụ thể sẽ hoàn toàn áp chế ý thức của bản thể, không thể có hiện tượng ý thức bản thể và ý thức hồn phách cùng song song tồn tại.

Kim Châm nói tiếp.

- “Vân Cấp Thất Tiên” có ghi lại đích danh ba hồn bảy vía của cơ thể người, hồn phách thứ hai ghi lại trí nhớ của chủ nhân, biết đâu hồn phách đó bám vào người nàng ta.

Tả Đăng Phong hỏi.

- Hồn phách không thể tự mình tách ra, trừ khi có người trong đạo đánh tan. Mà lúc trước ta gặp qua đệ muội thì hồn phách nàng vẫn hoàn chỉnh.

Kim Châm lắc đầu

Lời của y vừa dứt Tả Đăng Phong đã cảm thấy sa sút, Vu Tâm Ngữ dù đã chết vẫn bất ly bất khí đi theo hắn, mỗi lần nghĩ tới điều này hắn lại cảm thấy bi ai vô cùng.

Tả Đăng Phong không nói gì ba người kia cũng im lặng, thật lâu sau Kim Châm ho nhẹ một tiếng, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tả Đăng Phong hơi ngẩng đầu lên thì thấy Ngọc Phất đang đưa mắt ra hiệu cho Kim Châm.

- Đỗ chân nhân, Ngọc chân nhân, hai người nói thật cho tôi biết có phải hồn phách chỉ tồn tại được bảy bảy bốn chín ngày thì sẽ tản mất đúng không?

Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Kim Châm,lần này hắn không gọi y là Đỗ đại ca nữa, động tác vừa rồi của họ với vẻ mặt trước kia khiến Tả Đăng Phong không khỏi nghi ngờ họ có điều gì gạt mình.

- Đau ngắn còn hơi đau dài, huynh nói thật với đệ, đúng thế, qua bốn mươi chín ngày nếu như không có oán khí quá lớn thì hồn phách không thể lưu lại nhân gian, hồn phách đệ muội hẳn là đã rời dương thế rồi.

Kim Châm trầm ngâm thật lâu rốt cuộc cũng lấy dũng khí nói thật.

- Sao huynh có thể khẳng định như thế?

Tả Đăng Phong mờ mịt hỏi, tuy rằng hắn đoán được trước thế nhưng lời nói đó vẫn như cây kim nhọn đâm thủng hi vọng cuối cùng của hắn.

- Càn khôn hữu biệt, nam tử lấy tinh hóa khí, tinh khí hóa hồn phách, nữ tử lấy huyết hóa khí, huyết khí hóa hồn phách, hồn phách đệ muội khá mờ ảo, lúc có lúc không, so với hồn phách thông thường còn yếu hơn nhiều, điều đó chứng tỏ khi lâm chung đệ muội mất rất nhiều máu….

Kim Châm bỏ qua ánh mắt trách cứ của Tả Đăng Phong mà nói.

Kim Châm chưa nói xong nước mắt đã tràn ra trên khuôn mặt Tả Đăng Phong, mấy chữ “mất rất nhiều máu” kia mỗi lần Tả Đăng Phong nhớ tới đều khó nén bi thương.

- Đỗ Thu Đình, anh có thể câm miệng hay không.

Ngọc Phất rốt cuộc không nhịn được quát lên.

- Cô nên sớm nói cho cậu ấy biết, chúng ta không thể lừa được cả đời, hơn nữa Lục âm Lục dương là căn nguyên địa chi, có lẽ có thể cứu lại hồn âm phủ, khôi phục huyết nhục từ xương.

Kim Châm cũng nâng cao thanh âm.

- Nếu đúng như anh nói thì sao anh còn không đi tìm Lục âm gì đó cứu vợ anh đi.

Ngọc Phất cao giọng mắng.

- Mao Sơn từ xưa đến này đều do đại đệ tử tiếp nhận chức chưởng giáo, cô cũng biết vì sao tiên sư cố tình đem vị trí đó truyền lại cho ta, chẳng phải là muốn giữ ta lại, sợ ta vọng động mà mất mạng hay sao?

Kim Châm lúc này cũng không nhân nhượng Ngọc Phất, có lẽ những lời nói kia đã đụng đến chỗ đau trong tim y.

- Anh chẳng qua là một người nhu nhược.

Ngọc Phất phẫn nộ phất tay áo.

- Đúng, ta là người nhu nhược, ta không thể giống như cô vì bị người khác phản bột mà hạ độc hại chết cửu tộc của hắn, 138 người.

Kim Châm giận dữ gầm lên, thanh âm vang dội khắp nơi.

- Anh nói cái gì.

Ngọc Phất vốn đã bước ra đại sảnh nghe thấy thế lại xoay người trở về.

- Đại ca, Ngọc chân nhân, hai người làm gì thế, là tôi sai, ta không nên hỏi.

Lúc này Tả Đăng Phong tâm loạn như ma, chỉ có thể vội vã khuyên can.

- Chuyện của mấy người trẻ tuổi các ngươi lão già ta không quản được, ta đi câu cá vậy…

Ngân Quan mèo già hóa cáo, vừa thấy tình hình không ổn liền tìm cớ chuồn mất.

- Ta nói cô hại chết một 138 người Nhậm gia.

Kim Châm đề khí đóng cửa lớn chính điện lại

- Ngọc chân nhân, ngày trước chính là Đỗ đại ca nhờ Thiếu Lâm tự giúp đỡ cô, y đối với cô rất thật lòng, hai người tuyệt đối đừng động thủ.

Tả Đăng Phong vội vàng chặn giữa hai người.

- Ngươi biết chuyện này từ bao giờ.

Ngọc Phất nhíu mày hỏi.

- 5 năm trước ta đã biết rồi.

Kim Châm hừ lạnh nói.

- Đã biết ta tâm ngoan thủ lạt như thế ngươi còn dám yêu thích ta, không sợ ta hạ độc chết hơn ba trăm người Mao Sơn sao.

Ngọc Phất cười lạnh.

- Ta sẽ không phụ cô, làm sao phải sợ.

Kim Châm nghiêm túc nói.

Lời kia vừa dứt nét mặt Ngọc Phất đã thay đổi, lúc trước nộ khí trùng thiên còn bây giờ lại đầy vẻ cảm động. Kỳ thật sự cảm động nhất trên thế gian cũng không nhất thiết phải là lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển, chỉ cần câu nói vô tâm như thế cũng có thể bộc lộ cảm xúc chân thật trong nội tâm.

Kim Châm thấy được biến hóa trên khuôn mặt Ngọc Phất cũng ý thức được lúc trước mình quá nặng lời, sự giận dữ liền hóa thành xấu hổ.

Ngạc nhiên nhất chính là Tả Đăng Phong, hắn không hiểu nổi hai người kia vì sao mà trở mặt ngay được, càng không hiểu vì sao mà bỗng nhiên lại bình tĩnh như thường, hắn chỉ biết rằng mình không cần chắn giữa hai người nữa rồi.

Nghĩ vậy hắn liền lui về chỗ ngồi, mà hai người kia dường như bừng tỉnh, đỏ mặt tự lui về chỗ cũ.

- Hai người lúc nãy chỉ nói một nữa, có thể nói nốt hay không.

Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài.

- Kỳ thật y nói không sai, hồn phách đệ muội sớm đã rời dương thế rồi, lúc trước chúng tôi lo cậu không thể đối mặt với sự thật nên mới che giấu, bất quá sớm muộn cũng phải có ngày cậu tự đối mặt với nó.

Ngọc Phất nói.

- Huynh đệ, ta rất khâm phục dũng khí của đệ, đệ cũng đừng tuyệt vọng. Theo ta biết thì Lục âm đích xác có khả năng hồi hồn xương cốt. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

Kim Châm nói tiếp, lúc này y rất cảm kích Tả Đăng Phong, vừa rồi nói ra tiếng lòng mà Ngọc Phất không hề cự tuyệt chứng tó y có hi vọng rồi.

- Đại ca, juynh không cần an ủi đệ.

Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.

- Nếu như muốn an ủi thì ta đã không nói thật với đệ rồi.

Kim Châm mở miệng.

- Nếu không phải là hồn phách phụ thể thì sao cô gái kia lại có dung mạo y hệt vợ đệ, hơn nữa còn nhớ rất nhiều chi tiết trong sinh hoạt ngày xưa.

Tả Đăng Phong lúc này tâm loạn như ma.

Kim Châm và Ngọc Phất đều lắc đầu, việc này rất vô lý, không thể giải thích được.

- Đại ca, huynh cho đệ một ít thuốc bổ, đệ phải xuống núi.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một hồi rồi ngẩng đầu nói. Mao Sơn phái có rất nhiều thảo dược, hắn dễ dàng ngửi thấy.

Kim Châm gật đầu, bước ra ngoài đại điện.

- Cậu nhất định phải bình tĩnh, đừng làm chuyện điên rồ.

Ngọc Phất không yên tâm dặn dò

- Đỗ đại ca nói rất đúng, Lục âm Lục dương chính là khởi nguồn của mười hai địa chi, tác dụng của chúng vô cùng to lớn, bất kể thế nào tôi cũng phải thử một lần, bằng không tôi chết cũng không cam lòng.

Tả Đăng Phong nghiêm túc lắc đầu.

- Ừ, vậy cũng được. Lát nữa chúng tôi sẽ đi với cậu một chuyến, xem cô gái cậu cứu kia.

Ngọc Phất nói.

- Cũng được.

Tả Đăng Phong đáp ứng, Ngọc Phất và Kim Châm am hiểu khuy âm chi pháp, Ngân Quan tinh thông nhân thuật, ba người cùng xuất thủ hẳn có thể tìm ra manh mối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play