Vinh nhục không sợ, nhàn rỗi ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Đi ở vô tình chậm rãi theo mây hợp mây tan bên trời.
Đây là câu đối của Hồng Ứng Minh trong tác phẩm "Thái căn đàm", ý nói làm
người phải coi vinh nhục là lẽ thường giống như hoa nở hoa tàn thì mới
không sợ hãi; coi chức tước đến rồi đi cũng giống như mây kia hợp rồi
lại tan, thì mới thanh thản, nhẹ nhàng. Nói một cách đơn giản tức là
đừng quá cố chấp. Thực ra, muốn hiểu được đạo lý này không khó, nhưng
thực hiện được lại vô cùng không dễ dàng. Con người ta sống ở trên đời,
"cố chấp" là động lực để tiến bộ nhưng cũng lại là nguồn gốc của tội ác. Biết bao danh gia, vĩ nhân nhờ cố chấp mà lập nhiều công trạng, nhưng
những người vì cố chấp mà không được chết yên ổn, thậm chí để lại tiếng
xấu muôn đời cũng không phải là ít.
Tôi là một kẻ tép riu, tên
gọi Mộ Thân Vũ, công tác tại "Tổ Điều tra các vụ án kỳ bí" trực thuộc Sở Công an, tất cả mọi vụ án giao cho tổ này giải quyết, là những vụ án
sớm được dân chúng quan tâm rộng rãi, toàn bộ quá trình điều tra, thẩm
vấn, thậm chí là cả xét xử cũng đều phải bí mật. Sở dĩ phải như vậy là
bởi vì các vụ án này đều là các vụ án siêu tự nhiên khiến người ta nghe
thấy đều rợn tóc gáy, còn câu chuyện tôi sắp kể ra đây là một chuyện
liên quan đến sự cố chấp của con người.
"Tiểu tử cậu vẫn còn ngủ
à? Đại học Vật lý công nghiệp xảy ra việc lớn rồi, có ba sinh viên phát
điên, nửa đêm chạy lung tung trong vườn trường hò hét inh ỏi. Lúc người
gác cổng phát hiện ra, họ liên tục bảo rằng dưới tầng hầm có quỷ đầu
lâu...!" Mới sáng sớm tổ trưởng đã gọi điện đến kéo tuột tôi ra khỏi
giấc mơ đẹp. Làm cảnh sát hình sự số khổ vậy đấy, bất kể lúc nào, kể cả
đang trong thời gian nghỉ, một khi có tình huống là bắt buộc phải lập
tức đến hiện trường. Đêm qua mãi đến ba giờ sáng tôi mới chợp mắt được,
lẽ nào cố thêm một lúc cũng không được?
Lúc tôi đến trường Đại
học Vật lý công nghiệp, đã thấy Trăn Trăn ở đó, hơn nữa quần áo tóc tai
đều rất chỉnh tề, không như tôi quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, trong miệng vẫn còn cảm giác có vị rất lạ. Hỏi cô ấy làm sao có đủ thời gian
để mà rửa mặt chải đầu, cô trả lời: "Tôi không phải con sâu lười như
anh, dù có ngủ muộn đến mấy nhưng trời vừa sáng là tôi đã dậy vận động
rồi." Chả trách bình thường cô gái bướng bỉnh này đá tôi rõ đau, thì ra
ngày nào cô cũng dậy sớm tập thể dục giống như bà già.
Tôi nhai
một miếng kẹo cao su, chỉnh đốn sơ qua dung nhan rồi liền cùng cô đến
tìm hiểu tình hình từ các đồng nghiệp bên Phòng Trinh sát hình sự. Người chỉ đạo bộ phận đang giải quyết hiện trường là Dương phàm, bạn cũ của
tôi, cậu ta công tác ở phòng điều tra hình sự gần mười năm, từng giải
quyết không ít vụ án lớn nhưng lúc này sắc mặt cậu ta lại không được tốt lắm, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.
"Ơ, A Dương, hôm qua đánh mạt chược suốt đêm đấy à? Sao sắc mặt kém thế!" Tôi bước đến trước mặt chào cậu ta.
"Mạt chược thì không đánh, nhưng vừa xem một bộ phim kinh dị." Cậu ta cười gượng một rồi nói thêm: "Kiểu Mỹ đấy!"
"Phim gì lại có thể khiến cậu kinh hồn bạt vía nhu thế chứ? Tôi cũng muốn xem quá!" Tôi nói trêu, nhưng trong lòng hiểu rằng có thể khiến cho người
dạn dày, cộm cán như cậu ấy phải sợ hãi, chắc chắn không phải là loại
phim cấp ba rác rưởi.
"Đi với tôi đảm bảo các cậu sẽ hài lòng." Nói rồi cậu ta ra hiệu cho chúng tôi đi cùng mình.
Cậu ta dẫn chúng tôi vào một nhà trưng bày khoa học cũ kỹ, cạnh cầu thang
có một cửa sắt khép hờ, cánh cửa loang lổ rỉ sét nhưng chiếc khóa lại
mới, có điều dấu vết hư hại rất rõ. Chào hỏi hai đồng nghiệp đứng cạnh
bên cánh cửa xong, cậu ta liền quay sang bảo chúng tôi: "Bộ phim này tôi không muốn xem lại lần nữa, các cậu tự nhiên nhé!" Vừa nói vừa đưa cho
tôi chiếc đèn pin.
Sau cửa là cảnh tượng gì mà có thể làm cho A
Dương sợ đến thế nhỉ? Nói thật, tôi cảm thấy hơi sợ, nhưng cũng lại rất
tò mò. Mở cánh cửa sắt khép hờ, tôi trông thấy một cầu thang chật hẹp
dẫn xuống phía dưới, không biết có rộng được đến 60 phân hay không,
người béo một chút e rằng không vào được. Bởi vì ánh sáng mặt trời không thể chiếu thẳng xuống cầu thang, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy một
khoảng ngắn trước mặt, toàn bộ phía sau bị bóng đèn nuốt trọn. Nhưng ở
một chỗ có ánh sáng đan xen tôi vẫn có thể trông thấy ba đầu ngón tay
còn dính máu, các móng tay được sơn đỏ, có lẽ là của một phụ nữ chết nằm trên cầu thang.
Bật đèn pin lên, ánh đèn sáng lóa chứng minh suy nghĩ của tôi, đúng là những móng tay sơn đỏ kia là từ trên cánh tay
thon dài, trắng ngần. Nếu không có vết máu loang lổ trên cánh tay thì có lẽ đây sẽ là một bộ phim khiêu dâm.
Từng có người bảo rằng
"nhìn thấy cánh tay là nghĩ ngay đến bộ ngực, nhìn thấy bộ ngực là nghĩ
ngay đến khỏa thân...", có thể sẽ có người cho rằng người nói ra câu này là một gã đàn ông dung tục, nhưng nếu tôi bảo người nói ra câu này là
Lỗ Tấn thì không biết sẽ có bao nhiêu người tin.
Ý nghĩ đen tối
về sự dung tục thoáng chốc vụt qua, tôi dịch chuyển đèn pin khiến luồng
ánh sáng từ từ chiếu xuống phía dưới, Trăn Trăn tò mò thò đầu ra từ phía sau lưng tôi. Khi chùm ánh sáng dịch chuyển đến tận cùng cánh tay, cô
sợ hãi hét lên ngay bên tai tôi, khiến tôi suýt nữa ngã lăn quay vì váng óc. Tận cùng cánh tay không có thứ gì đáng sợ mà là ở đó không có gì
cả, bởi vì đó là cánh tay bị đứt rời. Nằm trên cầu thang không phải là
xác phụ nữ mà là một cánh tay trắng ngần dính đầy máu. Cánh tay loang lổ với hai màu trắng đỏ, kết hợp với cầu thang tối om tạo thành một bức
tranh kinh dị. Tôi nghi mình đã hiểu tại sao A Dương lại bảo đây là một
bộ phim kinh dị.
Trăn Trăn rất hiếm khi không xông lên trước,
đối phó với người sống cô có thể dùng nắm đấm, nhưng đối phó với xác
chết thành từng mảnh thì chỉ có thể dựa vào lòng gan dạ. Tôi nắm chặt
đèn pin, cẩn thận bước qua cánh tay đã mất chủ, bước vào gian tầng hầm
vừa chật vừa tối.
Đèn điện trong tầng hầm đã hỏng, chỉ còn cách
chiếu sáng bằng đèn pin. Nhưng những chỗ ánh đèn chiếu đến đều hiện ra
những hình tượng nhìn thấy mà rùng mình, khắp mặt đất trong khoảng không chật hẹp rải đầy xác người, bốn cái xác thiếu chân cụt tay và một xác
còn nguyên vẹn nằm yên tĩnh trên nền nhà. Vết máu loang lổ trên tường
tạo thành một bức tranh trừu tượng khiến người ta khiếp đảm, máu đông
lại trên nền nhà cũng làm thành từng tấm thảm hình thù kỳ quái.
Chả trách A Dương còn nhấn mạnh, đây là phim kinh dị kiểu Mỹ, cảnh này quả
thật sặc sụa mùi máu. Trăn Trăn nhìn một lúc liền buồn nôn, tôi bảo cô
ra ngoài đợi, mặc dù cảnh tượng ở đây rất ghê sợ nhưng chắc cũng không
có nguy hiểm, hơn nữa cô ấy ở lại cũng không giúp được gì trong lúc này. Trăn Trăn cũng thật chẳng có nghĩa khí gì cả, nghe xong lập tức chạy ra ngoài như thể trông thấy quỷ để mình tôi ở lại tiếp tục điều tra gian
tầng hầm bí hiểm này.
Trong gian tầng hầm có tổng cộng năm cái
xác gồm hai nam ba nữ, ngoài một xác nam sinh cao gầy còn khá nguyên
vẹn, bốn cái xác kia đều vô cùng thê thảm. Trong đó kinh khủng nhất là
xác của một nam sinh khác, tứ chi và đầu đều lìa khỏi thân mình, ngay cả bụng cũng bị banh ra, quả thật có thể tưởng tượng đó đúng là cảnh bị
phanh thây xé xác. Xác của ba nữ sinh khá hơn một chút nhưng ít nhất
cũng có một ống chân bị xé rời. Xác nam sinh cao gầy mặc dù còn nguyên
vẹn nhưng có năm vết cào kéo dài từ vai trái xuống đến bên phải bụng,
sâu vào tận xương. Hơn nữa, còn có một điều rất kỳ quái là bốn cái xác
kia mặc dù chân tay bị xé rời nhưng quần áo vẫn mặc nguyên trên người,
duy nhất cái xác còn nguyên vẹn thì lại cởi trần, chiếc áo bị xé rách
vứt sang một bên.
Ngoài các xác chết, tôi còn phát hiện ra trên
mặt đất ở chính giữa căn phòng khắc một hình bát quái, một tờ giấy đặt ở chính giữa. Mặc dù tờ giấy này đã bị máu nhuộm đỏ nhưng vẫn có thể đọc
được chữ viết trên đó, hơn nữa lại còn tìm được một chiếc đĩa đã vỡ vụn ở bên cạnh, tôi nghĩ chắc chắn đêm qua họ đã chơi trò Điệp tiên. Cạnh
tường có một đống tro, trong đó có một cuộn băng nhựa bị đốt cháy, vẫn
còn ngửi thấy mùi khí đioxin, đám tro đó ngoài băng nhựa chắc chắn phải
còn các vật liệu bằng nhựa khác nữa bị đốt cùng. Ngoài ra, tôi còn tìm
thấy một chiếc ba lô, bên trong đựng các đồ vặt vãnh như nến, diêm...
Sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng tôi còn phát hiện ở bốn góc tường đều có một
chiếc đầu lâu, nhìn hình dáng rất giống xương sọ người thật nhưng để xác định chính xác thật giả còn cần phải đợi Duyệt Đồng làm xét nghiệm đã.
Vì tránh để lại dấu vân tay, tôi không sờ trực tiếp mà chỉ quan sát bằng mắt. Chiếu đèn pin qua hốc mắt, tôi phát hiện bên trong đầu lâu đều có
dấu vết bị đốt, hình như còn có một số tàn tích sót lại sau khi đốt,
dùng mũi cũng có thể ngửi thấy mùi cồn, có lẽ nó đã từng bị ai đó sử
dụng làm chao đèn. Lấy đầu lâu làm chao đèn, điều này thật sự khiến
người ta nghĩ đến mà sởn gai ốc.
Ngoài những thứ này tôi không
có phát hiện ra điều gì đặc biệt khác, lúc đến chân cầu thang đang chuẩn bị leo lên thì lại thấy có người từ trên đi xuống. Người này thân hình
không to nhưng vì cầu thang chật hẹp nên chắn hết cả ánh sáng từ bên
ngoài chiếu vào, vì thế tôi chỉ trông thấy một khuôn mặt ẩn trong bóng
tối. Ngoài ra, tôi cũng còn ngửi thấy một mùi xác thối phát buồn nôn.
"Anh giải phẫu xác chết xong không biết dùng nước vo gạo mà tắm rửa à? Tôi
chỉ ngửi qua đã biết ngay là cậu rồi." Mùi đặc biệt này còn dễ nhận biết hơn cả nước hoa Cologne, ngoài xác chết ra, có lẽ chỉ có trên người
nhân viên pháp y Diệp Lưu Niên mới tìm thấy.
"Hôm nào tôi cũng ăn ở nhà ăn, lấy đâu ra nước vo gạo mà tắm:" Lưu Niên bước đến trước mặt
tôi, cúi đầu ngửi mùi vị trên người mình rồi lại nói: "Hơn nữa cậu không cảm thấy trên người mình có mùi khác à, đó là cái mũi chó của cậu có
vấn đề đấy!"
Tôi đáp lại không mấy thiện cảm: "Những bà phụ nữ lười cũng đâu cảm thấy vải quấn chân của mình có mùi lạ."
Cậu ta bỏ ngoài tai lời châm chọc này, đi lướt qua người tôi vào trong gian tầng hầm rồi bật đèn pin soi, lập tức khẽ kêu lên sửng sốt: "Quả đúng
là cảnh trong phim kinh dị của Mỹ!"
Tiếp đó Duyệt Đồng cũng dẫn
theo các đồng nghiệp của Đội Kỹ thuật đến, tiếng kêu của cô còn to hơn
cả Trăn Trăn, hơn nữa còn bổ nhào lại ôm lấy tôi. Trong lúc cô và Lưu
Niên lấy chứng cứ, tôi không phải ở cái nơi quỷ quái ghê sợ này làm gì
cho mất thời gian nên lập tức đi lên trên.
Lúc ra khỏi cầu thang
tôi bỗng nhiên cảm thấy hình như mình vừa mới thoát ra khỏi địa ngục,
một thứ cảm giác được tái sinh sau kiếp nạn. Nếu không phải do yêu cầu
công tác, tôi thực sự không muốn lang thang đến "địa ngục" một lần nữa.
Tuy nhiên, đây có lẽ là điều không thể, mong sao Lưu Niên nhanh chóng
giải quyết xong các xác chết ở dưới đó.
A Dương thấy tôi đi ra,
cười méo mó, hỏi: "Bộ phim kinh dị này xem hay không?" Tôi nhún vai,
đáp: "Chỉ vừa mới mở màn thôi, đằng sau biết đâu lại càng hay hơn. Được
rồi, xác chết xem xong rồi, nên đưa chúng tôi đi xem người sống thôi!"
"Có thể cậu sẽ thất vọng đấy, ba sinh viên may mắn sống sót đều đang ở bệnh xá của trường, có điều họ đều phát điên, luôn miệng gào thét có quỷ đầu lâu đang tấn công mình." Cậu ta nói xong liền vứt mẩu thuốc xuống đất
rồi giẫm mạnh, sau đó dẫn chúng tôi đến bệnh xá của trường.
Khi
chúng tôi còn chưa bước vào trong thì đã nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng
giống như của những người bị bệnh tâm thần, đến khi bước vào mới thấy
bên trong có hai nam sinh và một nữ sinh đang luôn miệng gào thét mình
bị quỷ đầu lâu tấn công, mà không hề có phản ứng gì trước những câu hỏi
tôi đặt ra. Để tránh họ tự làm mình bị thương, các đồng nghiệp ở Phòng
Trinh sát hình sự đành phải đè họ xuống giường cho nhân viên y tế tiêm
thuốc an thần. Sau khi được tiêm thuốc họ liền "trấn tĩnh" lại, nhưng
như thế lại càng không thể cung cấp cho chúng tôi bất kỳ manh mối nào,
bởi vì họ đã ngủ rồi. Đây quả đúng là một vấn đề đau đầu.
Tám
đương sự, năm người chết, ba người phát điên, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người chết không nói được, người sống cũng đang ngủ say,
chúng tôi đành tìm hiểu tình hình qua giáo viên và bạn học của họ. Thông qua người quản lý của trường chúng tôi lấy được tư liệu cơ bản của tám
người này. Năm người chết lần lượt là: nam sinh năm thứ tư Sử Mân Trạch, nữ sinh năm thứ ba Nghê Đan Đan, Khổng Di Phương, Phùng Bảo Ngôn và
người chết ở trạng thái khủng khiếp nhất, nam sinh năm thứ nhất Mạch
Diệu Tổ, ba người may mắn sống sót là: Nam sinh năm thứ tư Lôi Ngạo
Dương, nữ sinh năm thứ ba Mạch Tiểu Kiều và nam sinh năm thứ l nhất Hồng Sâm. Trong số này Mạch Tiểu Kiều và Mạch Diệu Tổ là chị em, bốn nữ sinh ở cùng phòng với nhau. Từ các sinh viên khác tôi còn được biết Lôi Ngạo Dương và Mạch Tiểu Kiều là người yêu của nhau, tám người này thường hay chơi với nhau.
Sinh viên cho biết, Lôi Ngạo Dương là người khá
sôi nổi, không những tướng mạo khôi ngô mà thân thể cũng cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, kỹ thuật bóng rổ rất giỏi, là đối tượng khiến không ít
nữ sinh ngưỡng mộ. Từng có nữ sinh mô tả cậu ta như sau: lưng beo hông
gấu tay kỳ lân, khôi ngô tuấn tú vượt Phan An.
Nhưng mà chàng
trai xinh đẹp gần như hoàn mỹ trong mắt các nữ sinh này giờ đây lại trở
thành kẻ điên điên dại dại, vừa rồi để tiêm thuốc an thần cho cậu ta,
các đồng nghiệp của tôi đã phải tốn không ít sức lực. Có lẽ khi tỉnh lại cậu ta sẽ khá hơn, nhưng trước khi đến lúc đó tôi nghĩ mình nên đi thu
thập một số tài liệu liên quan đến cậu ta.
Trước tiên, tôi và
Trăn Trăn đến nơi ở của cậu ta, hỏi thăm tình hình từ một nam sinh thấp
bé ở cùng phòng tên là Vạn Nhuệ Phong. Cậu Vạn cho biết Ngạo Dương với
Sử Mân Trạch - một trong số năm người chết, là bạn rất thân, hai người
đều vô cùng hứng thú với những chuyện thần bí kỳ dị, đặc biệt thích chơi trò gọi hồn. Còn về chuyện của Lôi Ngạo Dương và Mạch Tiểu Kiều, Tiểu
Vạn nói rằng mặc dù cậu ta rất được các nữ sinh hâm mộ, nhưng Tiểu Kiều
cũng là hoa khôi của trường được nhiều người theo đuổi. Để theo đuổi
Tiểu Kiều, Ngạo Dương đã phải hao tổn không ít tâm tư, trong thời gian
đó, Mân Trạch cũng thường xuyên giúp cậu ta bày mưu tính kế cuối cùng
mới lọt được vào mắt xanh của Tiểu Kiều. Có điều, cậu ta từng bí mật
tiết lộ rằng chưa bao giờ phát triển đến "bước ấy" với Tiểu Kiều.
Nói chuyện với Tiểu Vạn xong, tôi liền lục soát giường chiếu của Lôi Ngạo
Dương, phát hiện thấy không ít sách báo nói về chuyện thần bí, trong đó
một tờ phô-tô từ báo của nhà trường làm tôi chú ý. Bản phô-tô ấy được
sao lại từ một báo của trường phát hành cách đây đã mười bảy năm, sở dĩ
nó thu hút tôi là vì trên đó có dòng tiêu đề "Thảm kịch dưới tầng hầm
nhà trưng bày khoa học - bảy người chết năm người điên!"
Đọc kỹ
nội dung thấy rằng nó rất giống với vụ án xảy ra đêm qua. Mười bảy năm
trước, mười hai sinh viên lẻn vào tầng hầm gọi Điệp tiên trước khi bước
vào kỳ thi để mong biết trước đề thi nhằm đạt kết quả tốt hơn, nhưng
cuối cùng lại gọi phải quỷ đầu lâu, bảy người trong số đó bị quỷ đầu lâu giết chết tại chỗ, trạng thái chết vô cùng thê thảm, năm người còn lại
vì chứng kiến toàn bộ quá trình sự việc hoảng sợ đến phát điên...
Nếu đã biết mười bảy năm trước xảy ra thảm kịch ghê sợ như vậy tại sao cậu
ta vẫn cùng mọi người lẻn xuống tầng hầm? Tiểu Vạn bảo rằng cậu ta là
đại ca cầm đầu, vì thế rất có thể đó là cậu ta dẫn bảy người kia xuống,
còn tại sao lại làm như vậy thì có lẽ điều đó liên quan đến một truyền
thuyết.
"Truyền thuyết gì thế?" Tôi hỏi.
"Truyền thuyết
này cũng là em nghe Ngạo Dương kể, không biết có đúng là có chuyện như
thế hay không nhưng hình như cậu ta rất tin." Sau đó Tiểu Vạn liền kể
cho tôi nghe một truyền thuyết rất khó tin:
Ngày trước, có đôi
vợ chống dốt nát sinh ra đứa con dị dạng trên lưng có hình đầu lâu, họ
cho rằng đó là yêu quái nên quẳng nó xuống sông, định bụng làm nó chết
đuối. Thế nhưng đứa bé không phải yêu quái mà là một vị tiên nhỏ chuyển
kiếp, vì thế nó không chết chìm mà trái lại theo dòng nước trôi xuống hạ lưu, được một gia đình không con nuôi dưỡng.
Sau khi lớn lên, vị tiên nhỏ vẫn căm hận cha mẹ nhẫn tâm định dìm chết mình, liền đi tìm
giết hết tất cả con trai con gái của họ, cũng tức là anh chị em ruột của mình, khiến cha mẹ thân sinh cuối đời không được chết yên ổn, nhưng
chính bản thân vị tiên ấy cũng vì thế mà phải trả một giá rất đắt. Vốn
dĩ, vị tiên ấy chỉ cần tu luyện một kiếp nữa là thoát khỏi luân hồi,
nhưng vì phạm vào sát giới nên mọi kết quả tu hành trước đây hầu như mất hết, nếu lại rơi vào luân hồi thì kiếp sau chỉ được làm người bình
thường, thậm chí còn có thể rơi vào kiếp cầm thú.
Vị tiên ấy
không cam long để những cố gắng trước đây biến thành con số không bèn
cam tâm nhập vào tà đạo, tiếp tục tu hành bằng hình thức của Điệp tiên.
Nghe nói pháp thân của ngài mai táng ở dưới nhà trưng bày khoa học cũ,
nếu gọi Điệp tiên ở dưới tầng hầm thì sẽ gọi được ngài lên. Ngài không
những có thể biết được quá khứ và tương lai giống như những Điệp tiên
khác mà còn có thể giúp người gọi ngài lên đạt được ý nguyện, tuy nhiên
với điều kiện là phải làm cho ngài một việc, nếu không làm được hoặc nói năng không lễ phép với ngài thì đều có thể khiến ngài nổi giận, rước
lấy họa sát thân...
Lạ thật, đã biết sẽ trước về họa sát thân mà tại sao Lôi Ngạo Dương lại dẫn mọi người xuống tầng hầm gọi Điệp tiên?
Không lẽ nào cậu ta có tâm nguyện gì muốn điệp tiên giúp mình hoàn
thành?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT