Nửa đêm, mưa gió sấm chớp mịt mù, trong ngôi nhà cấp bốn nhỏ sơ sài bên bờ
sông vọng ra tiếng phụ nữ kêu la đau đớn. Mãi lâu sau, cuối cùng tiếng
kêu la cũng hết, lập tức vang lên tiếng trẻ con khóc to và tiếng cười
sung sướng của người đàn ông lần đầu làm cha. Thế nhưng chỉ vài giây
sau, tiếng cười của người đàn ông đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng kêu thất thanh đầy vẻ kinh hoàng.
"Cô sinh ra loại yêu quái gì
thế này?" Người đàn ông quăng mạnh đứa bé xuống giường, lao ngay bên
cạnh người vợ yếu ớt, khuôn mặt chỉ một giây trước còn tràn trề niềm vui lần đầu làm cha, bây giờ lại đầy vẻ sợ hãi.
Người phụ nữ mới
sinh yếu ớt chống người dậy, lo lắng nhìn đứa bé bên cạnh, thế rồi vừa
nhìn thấy nó, chị lập tức hét lên sợ hãi. Bởi vì, thứ chị nhìn thấy là
một chiếc đầu lâu dính đầy máu - trên lưng đứa bé có hình một chiếc đầu
lâu đường nét rõ ràng.
Mặc dù cảnh tượng trước mắt vô cùng kinh
khủng nhưng dù sao cũng là đứa con mình mang nặng đẻ đau sinh ra, người
phụ nữ nén nỗi sợ hãi trong lòng, quan sát kỹ đứa trẻ sơ sinh. Trên lưng nó không hiểu tại sao lại xuất hiện hình chiếc đầu lâu màu trắng, vì
vẫn còn dính máu khiến nó trở nên loang lổ đỏ trắng, trông giống như
chiếc đầu lâu dính đầy máu.
"Chúng ta phải làm thế nào?" Người phụ nữ hỏi bằng giọng yếu ớt, hai mắt đẫm nước, trong nỗi sợ hãi xen lẫn đau khổ.
"Nhất định nó là yêu quái, chúng ta phải... giết nó?" Người đàn ông đưa ra quyết định nặng nề.
"Nhưng nó là con chúng ta!" Người phụ nữ hướng ánh mắt không đành lòng về phía đứa trẻ quái dị đang khóc liên hồi bên cạnh mình, nước mắt tuôn chảy
không ngừng trên mặt chị, hệt như nước mưa đang xối xả bên ngoài cửa sổ.
"Chúng ta có thể sinh đứa con khác, nhưng bây giờ không giết
chết loại yêu quái này, về sau cho dù chúng ta không bị nó hại chết thì
cũng không sống yên ổn được." Người đàn ông mặc dù cũng không đành lòng
nhưng nỗi sợ hãi đã chiến thắng tình cốt nhục, hai tay run run bế đứa bé dị dạng còn đang trần truồng đội mưa xông ra ngoài, chạy đến bờ sông,
nhẹ nhàng đặt đứa con trai khắp người bê bết máu xuống nước. Không phải
anh ta tắm rửa cho nó mà là buông hai tay ra, mặc cho nó chìm xuống nước sông lạnh cóng - anh ta muốn dìm chết nó!
Thế nhưng đứa trẻ quái dị ấy không dễ chết yểu như vậy, nó chìm xuống chỉ trong giây lát rồi
lại nổi lên, tiếng khóc vang vọng một lần nữa lại dội vào tai. Người đàn ông nhìn con trai mình nổi trên mặt nước, trong lòng lo sợ không thể tả nổi, vì thế anh ta quyết tâm dùng tay ấn cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nó
xuống nước... Vài phút sau, anh ta run rẩy buông hai tay ra, đứa trẻ
quái dị ấy lại nổi lên, tiếng khóc đan xen với tiếng sấm sét tạo thành
một âm thanh hỗn độn kỳ quái.
Người đàn ông bị cảnh tượng trước
mắt làm cho sợ hãi đến mức gần như suy sụp, anh ta hét to như lên cơn
điên, lập tức quay người chạy thục mạng về nhà, bỏ mặc đứa con trai sơ
sinh trôi nổi trên mặt sông. Thân hình bé nhỏ yếu ớt của của nó cứ thế
run lên giữa dòng nước lạnh cóng, tiếng khóc vẫn vang vọng như thể nói
với trời cao nỗi oán hận của nó đối với cha mẹ mình.
Nước mưa xối xả giống như nước mắt mẹ hiền trút xuống người đứa trẻ kỳ quái tuy nhỏ
yếu nhưng rất ngoan cường, vết máu me trên người mặc dù đã được gột rửa, nhưng nỗi căm phẫn trong lòng nó thì không sao gột rửa được. Mưa to dữ
dội suốt đêm khiến cho nước sông dâng cao, nhấn chìm ruộng vườn. Vào lúc mưa tạnh trời trong, mặt sông yên lặng trở lại, đứa trẻ kỳ quái cũng
không biết trôi dạt về đâu. Đêm qua giống như một cơn ác mộng ghê sợ,
nhưng cơn ác mộng này vẫn chưa kết thúc...
Hai
0 giờ 40 phút sáng. Mặt trăng bị mây đen che phủ, thỉnh thoảng mới có một vài tia sáng lọt được xuống khu vườn trường yên tĩnh.
Tám nam nữ thanh niên mang theo những thứ như chổi quét, xà beng lén lút đi vào phòng trưng bày khoa học cũ kỹ. Một nam sinh khôi ngô chọc xà beng
vào bẻ chiếc khóa mới tinh trên chiếc cửa sắt rỉ sét, dẫn những người
còn lại chui qua cầu thang chật hẹp chỉ vừa một người, đi xuống tầng hầm tối đen. "Xoẹt", cùng với tiếng bật diêm, tia sáng vàng vọt lập tức
ngập tràn căn phòng rộng khoảng 80m2. Bốn chàng trai và bốn cô gái chen
chúc trong tầng hầm không thể gọi là rộng rãi, nếu không muốn nói là rất chật hẹp khiến người ta cảm giác ngột ngạt. Thế rồi, khi tất cả nhìn
thấy vết máu ở trên tường và rải rác trên nền nhà cùng với bốn chiếc đầu lâu ở góc tường, cảm giác ngột ngạt ngay lập tức thay thế bằng nỗi sợ
hãi.
"A Dương à, chúng ta đừng chơi nữa được không? Ở đây âm u,
sợ lắm!" Một nữ sinh mặt mũi xinh đẹp bám chặt cánh tay to khỏe của nam
sinh đi đầu, có lẽ do nhiệt độ ở đây thấp hơn bên ngoài một chút nên
thân hình mỏng manh của cô khẽ run lên.
"Tiểu Kiều đừng sợ, dù
trời có sập xuống anh cũng vẫn luôn ở cạnh bảo vệ em." Nam sinh chìa
cánh tay mạnh mẽ ra tỏ ý có thể bảo vệ được người mình yêu. Sau đó liền
bật diêm đốt các ngọn nến lên.
Phía sau Tiểu Kiều, một nam sinh
có vẻ trẻ nhất bước lên "khoe" cơ thể gầy yếu của mình: "Chị à, còn có
em nữa, nếu anh Dương chạy thì em sẽ bảo vệ chị."
"Cậu thì tính
cái C... gì! Nếu có thứ quái đản gì xông ra, e rằng cậu là đứa bỏ chạy
trước tiên." Ba nữ sinh khác cùng chen lên, vây quanh nam sinh này, liên tiếp xỉa tay vào đầu cậu ta.
Vui đùa một lúc, tinh thần mọi
người không còn căng thẳng như trước nữa, A Dương bèn đằng hắng giọng
rồi bảo mọi người: "Được rồi, chúng ta chuẩn bị nhanh lên một chút, sắp
sang giờ Sửu rồi đấy!"
Mọi người nghe nói vậy liền bắt tay dọn
dẹp bụi bặm và những thứ lộn xộn trên nền nhà, lúc dọn xong phần giữa
nhà, một hình bát quái có dính vết máu hiện ra trên nền nhà. A Dương và
một nam sinh cao gầy có khuôn mặt nhợt nhạt cắm nến xung quanh hình bát
quái, sau đó đặt một tờ giấy trắng viết đầy chữ vào giữa hình bát quái
rồi lại úp ngược một chiếc đĩa lên trên tờ giấy - họ chuẩn bị gọi Điệp
tiên1.
1. Gọi điệp tiên: Một kiểu bói toán. Điệp tiên: Thần tiên
trên đĩa. Dùng chiếc đĩa này để bói, nó có thể tự động di chuyển, trả
lời câu hỏi của người bói, biến hóa khôn lường. Thần tiên có lúc ở đĩa,
có lúc không và phải dùng ý niệm thì mới mời ra được. Khi thần tiên đang ngự ở chiếc đĩa thì sẽ xuất hiện và trả lời câu hỏi của người bói; kết
quả bói có lúc linh nghiệm, có lúc không, điều này phụ thuộc vào tính
khí của vị thần tiên đó. Nếu tâm thành sẽ linh nghiệm, tâm không thành, ý nghĩ rối ren thường không linh nghiệm, thậm chí không mời được thần
tiên mà thay vào đó lại là các vong hồn chết oan.
Khi tất cả
chuẩn bị xong xuôi, A Dương ngồi xếp bằng tròn phía trước tờ giấy, hỏi
có ai muốn chơi không. Người đầu tiên đăng ký là cậu sinh viên trẻ nhất, cậu ta ngồi đối diện với A Dương, tỏ rõ vẻ không sợ trời cũng chẳng sợ
đất, đắc ý nhìn ba bà chị vừa ấn vào đầu mình lúc nãy. Ba người này cũng chẳng vừa, cùng ngồi quây xung quanh tờ giấy.
"Được rồi, có năm
người là chơi được rồi." A Dương nói xong chuẩn bị đặt tay vào đáy chiếc đĩa đang úp thì lại bị Tiểu Kiều ngăn lại, nói vẻ lo lắng: "Anh và em
trai đều chơi, nếu như..." cô không dám nói tiếp nữa.
"Không sao đâu, chỉ cần không chọc giận Điệp tiên là sẽ không vấn đề gì, em yên tâm đi." A Dương nói tràn đầy tự tin.
"Nhưng em vẫn sợ lắm, anh không ở cạnh em một lúc để người khác chơi được à?" Tiểu Kiều tỏ vẻ không vui.
"Anh dẫn mọi người đến đây mà bản thân lại không chơi thì không hay lắm! Để A Tổ ở bên em được không?" A Dương chỉ về phía nam sinh nhỏ tuổi
ngồi trước mặt.
"Đúng đấy! Để loại nhát gan này hộ tống bà chị mình, chơi với nó chỉ tổ vướng chân vướng tay."
"Phải rồi, ở đây nhiều người, vắng cô thì chợ vẫn đông, đi đi."
"Tiểu đệ nghe thấy không, sao còn chưa nhường chỗ..." Ba bà chị mỗi người một câu thay nhau buông lời chê nam sinh có tên là A Tổ kia, khiến cậu ta
bực bội hét lên: "Ai là kẻ nhát gan! Mạch Diệu Tổ em là một nam tử hán
đội trời đạp đất, yêu ma quỷ quái gì em cũng không sợ! Anh Dương ra với
chị đi, để em chơi với họ."
A Dương đứng dậy, dáng vẻ rất không vui lùi sang bên cạnh với Tiểu Kiều:
"Vậy ai vào thay vị trí của tôi đi, ít nhất phải có năm người mới chơi được, nếu không sẽ không mời được Điệp tiên ra đâu."
"Hồng Sâm, cậu vào đi! Chúng mình cùng chơi với bà chị." A Tổ ra hiệu cho nam sinh béo cũng tầm tuổi như mình ngồi xuống.
"Cậu muốn chết à, dám chiếm phần hơn của các chị sao?" Nữ sinh tóc ngắn ngồi bên trái véo mạnh vào tai A Tổ, cô ở bên phải thấy vậy cũng véo nốt vào tai bên kia, cô cuối cùng không còn tai để véo liền véo mũi cậu ta.
Tiểu Kiều thấy thế vội thuyết phục ba cô gái kia đừng bắt nạt em mình,
nhưng trái lại họ lại càng ra sức cấu véo, nữ sinh tóc ngắn véo tai bên
trái nói: "Tiểu Kiều à, chúng tớ đang giúp cậu giáo dục em trai đấy, cậu chiều chuộng nó như thế thì sau này khá làm sao được!"
"Ba bà chị đều dữ dằn quá, em không muốn cả tai và mũi đều bị véo như vậy, em không chơi nữa đâu." Hồng Sâm cười ngượng ngùng.
"Mân Trạch, anh vào chơi đi! Đừng có ưỡn ẹo như thằng quỷ béo kia nữa." Một nữ sinh nói với nam sinh cao gầy.
"Mời ba đại mỹ nhân, tất nhiên tôi không từ chối rồi." Mân Trạch nói rồi ngồi xuống chỗ của A Dương lúc trước.
Trêu đùa nhau xong, trò chơi gọi Điêp tiên cuối cùng cũng bắt đầu. Nhưng
không ai ngờ rằng "trò chơi" này lại khiến họ phải trả một giá quá
đắt...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT