Một nam tử mặc y phục màu đen đứng ở trước mặt của nàng, bên trong lộ ra áo nạm vàng, thắt
lưng bằng đai ngọc, ngũ quan như được điêu khắc sắc bén tản ra khí tức
cuồng ngạo. Đáy mắt có ý cười nhìn chằm chằm nàng không nháy mắt một
cái. . . . . .
Đại khái cao khoảng 1m85, trước ngực còn có thể thấy rõ cơ ngực phập phồng, mãnh nam! Mãnh nam đó!
Khóe môi mỗ nữ trượt xuống một giọt chất lỏng không rõ. Tiểu Nguyệt ở một bên nâng trán, cảm thấy thật mất thể diện!
"Ngươi chính là ‘ công tử ’ mà cái tên ngốc kia nói sao?" Vũ Văn Tiểu Tam dùng quạt chỉ chỉ Hoàn Nhan Trác.
Tên ngốc? Hoàn Nhan Trác không dám tin trợn to mắt! Tên Hoàn Nhan Trác,
thiên hạ đều biết! Học phú ngũ xa, tài trí hơn người, làm sao đến trong
miệng người này, hắn lại trở thành tên ngốc rồi hả?
Gia Luật Trục Nguyên sảng lãng cười một tiếng, khí phách hiển rõ: "Đúng
vậy, không biết tại hạ có thể diện mời công tử tụ họp một chút không?"
Lần này vẻ mặt Hoàn Nhan Trác đầy kinh ngạc nhìn vương thượng của mình.
Làm sao vương thượng sẽ dùng xưng hô tôn kính "Tại hạ" đối với người
này? Đây là lời nói vương thượng sẽ nói ra sao?
"Ai da, ta vừa thấy công tử đã cảm thấy chỉ hận không được gặp sớm hơn.
Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi tụ họp nào!" Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng mở miệng, đã có chút không thể chờ đợi. Tuy nói không thể nào cùng trai đẹp này...nữa, nhưng được thưởng thức ở khoảng cách gần thì vẫn
rất tốt!
Tiểu Nguyệt vuốt ve cái trán đau nhức, nàng cũng biết sẽ lại có bộ dạng này mà!
Gia Luật Trục Nguyên lại nhíu nhíu mày, tại sao hắn cảm thấy ánh mắt của người này nhìn mình có chút. . . . . . nóng bỏng?
Tuy là kinh ngạc, nhưng vẫn là mở miệng cười: "Xin mời!"
. . . . . .
Bộ dáng Hoàn Nhan Trác như bị đả kích đi vào theo, cõi lòng Tiểu Nguyệt
đầy lo lắng cũng đi vào theo. Aizz, cũng không biết tiểu thư đi vào sẽ
có chuyện gì hay không? Mặc dù hai người kia không giống như người xấu,
nhưng mà thần thần bí bí đều làm cho người khác cảm thấy có chút lo
lắng. Đây chắc là giác quan thứ sáu của nữ nhân mà tiểu thư hay nói đi!
Vừa bước vào cửa, A Cổ Đạt Mộc liền muốn xông tới chỗ Vũ Văn Tiểu Tam,
nhưng nhớ tới vương thượng cũng đang ở đây, không nên quá mức càn rỡ, vì vậy mặt hắn đầy cuồng nhiệt nhìn nàng. Tự nhiên có một ánh mắt nóng
bỏng còn mang theo vẻ cực kỳ coi trọng quét tới chỗ Vũ Văn Tiểu Tam,
nàng giựt giựt khóe miệng, chẳng lẽ tên này là đoạn tụ?
"Công tử, mời ngồi!" Gia Luật Trục Nguyên chỉ chỉ ghế dài bên kia.
Vũ Văn Tiểu Tam lập tức nghênh ngang ngồi xuống: "Công tử, lúc nãy tại
hạ quên hỏi, không biết có phải công tử tính mời tại hạ ăn cơm đúng
không?" Lại nói nàng cũng có chút đói đói rồi!
Lúc này A Cổ Đạt Mộc có không ít cảm giác như gặp được tri kỷ! Người này ăn nói sảng khoái, là loại người ngay thẳng giống hắn! Không có chút
nào giống như vương thượng và những đại thần kia, toàn một đám đa mưu
túc trí, không biết là đang suy nghĩ ý đồ gì!
Gia Luật Trục Nguyên lúc này nở nụ cười: "Sảng khoái! Tại hạ chính là
thích kết giao với những người như công tử! Trác, chuẩn bị thức ăn!"
"Dạ!" Hoàn Nhan Trác lui ra ngoài.
Vũ Văn Tiểu Tam một tay chống cằm, mắt đẹp ẩn tình, không nháy một cái
nhìn chằm chằm Gia Luật Trục Nguyên, mãnh nam! Mãnh nam đấy! Không biết
nếu so sánh với Thương Thương thì người nào lợi hại hơn đây!
Nghĩ tới đó khóe môi mỗ nữ lại lộ ra một nụ cười bỉ ổi. Đặc biệt
sao?(câu này chắc câu chửi thề gì đó, không hiểu lắm, trong cv là vãi
luyện ai biết nói cho mình với nha) Vì sao nơi này không phải là nước nữ tôn? Vì sao nàng không phải là nữ hoàng? Nghĩ tới chợt có chút ghen tị
với Phượng Phi Yên rồi !
"Vì sao công tử lại nhìn tại hạ như vậy?" Tuy nói ánh mắt của nàng đúng
là tương đối quỷ dị, nhưng Gia Luật Trục Nguyên hắn có việc gì chưa từng trải qua, làm sao bị một ánh mắt nho nhỏ của nàng hù được?
Vũ Văn Tiểu Tam bị hắn nói như thế, lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ ,
cười hì hì mở miệng nói: "Tại hạ chỉ nhìn khí phách sắc bén trong ánh
mắt của công tử thôi, thật sự là tuấn lãng phi phàm, tương lai nhất định sẽ có nhiều thành tựu lớn! Cho nên nhất thời nhịn không được nhìn nhiều hơn một lát!"
Tiểu Nguyệt ngửa mặt lên trời liếc mắt, bây giờ đẳng cấp tìm lý do của
tiểu thư càng ngày càng cao! Có thể so sánh với Trương Thiên Sư rồi!
(Trương Thiên Sư là một đạo sĩ đời nhà hán, tên thật là Trương Lăng, các bạn có thể tìm thêm trên google)
Không ngờ A Cổ Đạt Mộc vừa nghe, hẳn vô cùng hưng phấn, vọt tới trước
mặt nàng: "Ngươi cũng cảm thấy công tử nhà ta tương lai sẽ thành tựu lớn sao?" Đây không phải là nói vương thượng bọn họ nhất định sẽ nhất thống thiên hạ sao?
"Lui ra!" Gia Luật Trục Nguyên hét to một tiếng, A Cổ Đạt Mộc lập tức ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu nhìn hai người bọn hắn, đây là tình huống gì hả?
"Công tử hiểu số trời?" Sắc mặt của Gia Luật Trục Nguyên giờ phút này có chút nghiêm túc.
Ặc, nói không hiểu thì không phải lời nói dối của nàng sẽ bị vạch trần
sao? "Hiểu sơ sơ!" Nói xong giống như thâm trầm cúi đầu, bưng ly rượu
lên chạm khẽ. Dư quang khóe mắt liếc trộm Gia Luật Trục Nguyên, nhìn xem trên mặt hắn có vẻ hoài nghi không?
"Công tử có thể nhìn ra tại hạ từ phương nào đến? Và muốn đi nơi nào không?" Giờ phút này hắn đã hơi cảnh giác.
Vũ Văn Tiểu Tam chỉ nghĩ hắn muốn thử mình, vì vậy gật gù đắc ý mở
miệng: "Đến chỗ cần đến, về nơi cần về! Không biết tại hạ nói đúng hay
không?" Những lời này không có vấn đề gì chứ?
Quả nhiên hắn vừa nói xong, con ngươi sắc bén như chim ưng của Gia Luật
Trục Nguyên xẹt qua chút thâm ý, cuối cùng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.
"Không biết công tử là nhân sĩ phương nào? Nhà ở nơi đâu?" Mở miệng lần nữa.
Vũ Văn Tiểu Tam phòng bị nhìn hắn một cái: "Ngươi hỏi làm gì? Muốn đến
nhà ta ăn chực sao? Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!"
Lời này vừa nói ra, Gia Luật Trục Nguyên suýt nữa bị sặc bởi nước miếng
của mình, im lặng nhìn nàng! Người đàn ông này không chỉ có tự luyến,
còn tiểu khí nữa! Vậy bộ dáng đại khí nghiêm nghị vừa nãy là từ đâu tới?
"Ai nha, bất quá nhìn chúng ta hợp ý như vậy. Nếu ngươi trả tiền cơm như lời nói ngươi nói, ta cũng không phải là không thể mời ngươi ăn một bữa cơm!" Người nào đó chẳng biết xấu hổ mở miệng lần nữa.
Khóe miệng Gia Luật Trục Nguyên co quắp nghiêm trọng mấy cái, nói nếu
hắn trả tiền cơm, thì nói "Hắn" sẽ mời ăn cơm? Gia Luật Trục Nguyên hắn
còn chưa có gặp qua người có thể làm cho người ta không nói được lời nào như vậy đâu!
Lúc này cũng không hỏi hắn về cái vấn đề này nữa: "Tại hạ vừa thấy công
tử đã cảm thấy rất hợp ý, không biết công tử có thể kết giao với tại hạ
không?"
"Nếu không chúng ta kết bái đi?" Trực tiếp trả lời một câu như vậy.
Gia Luật Trục Nguyên sững sờ trong chốc lát, lúc này cười ha ha: "Tốt!
Tốt! Ta rất thích người sảng khoái! Kết bái thì kết bái! Mộc, đi chuẩn
bị!"
"Hả?" A Cổ Đạt Mộc ngơ ngác nhìn hắn, "Công tử, ngài thật muốn kết bái
với hắn sao?" Đùa gì thế? Vương thượng thân phận cao quý, sao có thể kết bái với người này? Đây không phải là. . . . . . Đây không phải là trò
cười lớn nhất thiên hạ sao!
"Kêu ngươi đi chuẩn bị thì ngươi đi chuẩn bị ngay đi!" Chẳng biết tại
sao hắn nhìn người trước mặt này có một loại rất cảm giác kỳ lạ, nhưng
lại không biết kỳ lạ ở nơi nào. Người này mang đến cho hắn một cảm giác
vô cùng thoải mái, trong tiềm thức luôn có một âm thanh nói cho hắn biết kết bái với hắn sẽ không sai!
Quả thật sẽ không sai, nhưng mà cũng không có quá đúng!
"Dạ!" Vẻ mặt A Cổ Đạt Mộc không thể tưởng tượng nổi bước ra cửa phòng.
Mặc dù hắn thật thưởng thức tiểu công tử đó không sai, nhưng mà kết bái
với vương thượng? Hắn không có mặt mũi lớn như vậy đâu? Đây là vận may
mấy đời hả?
Tiểu Nguyệt nhìn bộ dáng tiểu thư nhà nàng vẫn bình thản ung dung, tiểu
thư sẽ không thật xem mình là nam nhân chứ? Còn kết bái cùng vị công tử
kia?
Vũ Văn Tiểu Tam nghĩ —— sau khi kết bái sẽ là huynh đệ tốt rồi, nhìn lâu thêm mấy lần, Thương Thương sẽ không có nhiều ý kiến đâu?
. . . . . .
"Công tử, chuyện này vạn lần không được!" Hoàn Nhan Trác ở bên ngoài vừa nghe thấy tin tức như thế, lập tức chạy vào. Cho dù vương thượng thưởng thức tiểu công tử đó, cũng tuyệt đối không thể kết bái! Nếu là kết bái
rồi, chuyện này. . . . . . chuyện này. . . . . .
"Có gì không thể?" Mặt lạnh quay đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt cuồng ngạo đã tràn ngập vẻ không vui.
"Công tử. . . . . Chuyện này!" Nhìn nét mặt Gia Luật Trục Nguyên, hắn đã biết rõ chuyện này không thể thương lượng nữa. Nếu vương thượng đã
quyết định chuyện gì, thì bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được,
đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết!
Vũ Văn Tiểu Tam lắc lắc cây quạt, một bộ dáng "Ta rất hiểu", mở miệng
nói với Gia Luật Trục Nguyên: "Hắn lo lắng, ta hiểu! Bởi vì hắn vừa nhìn Bản công tử, đã cảm thấy Bản công tử khí chất cao quý, dáng vẻ hiên
ngang. Hắn vô cùng lo lắng ngươi sẽ bởi vì trèo cao với Bản công tử mà
lòng mang áy náy, cho nên mới tìm mọi cách để ngăn trở, không để cho
ngươi kết bái với ta!"
"Ha ha ha. . . . . . Công tử nói có lý!" Gia Luật Trục Nguyên ngước đầu
nở nụ cười, tiểu công tử này thật là thú vị, vô sỉ làm cho người ta phải thán phục!
Tiểu Nguyệt và Hoàn Nhan Trác không hẹn mà cùng liếc mắt, quay đầu đi. Hai người này, bọn họ không thể lý giải được rồi!
. . . . . .
"Vương Gia, cho đến bây giờ tam vương phi còn không có ra khỏi tẩm cung
của Thái hậu. Thuộc hạ thăm dò rất lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng
của tam vương phi!" Đình Vân quỳ một chân trên đất, bẩm báo với Hiên
Viên Vô Thương.
Vốn là hắn suy đoán tam vương phi có thể gặp bất trắc rồi, nhưng mà cho
dù là gặp bất trắc, cũng nên sống phải thấy người, chết phải thấy xác
chứ. Làm sao có thể mất tích hoàn toàn như vậy đây?
Trên dung nhan như cánh hoa đào trong nháy mắt tràn đầy hốt hoảng: "Không thấy Tam nhi?"
"Dạ!" Đình Vân nói xong thân thể khẽ run, hắn phụ trách bảo vệ an toàn
của tam vương phi, nhưng cứ như vậy biến mất ở dưới mí mắt hắn. Hắn cũng khó thoát tội!
"Không đúng!" Mày kiếm nhíu chặt, Thái hậu tuyệt đối sẽ không động đến nàng. Thế nhưng nếu không động, vậy nàng đã đi nơi nào?
"Đình Vân, ngươi xác định tam vương phi sau khi đi vào, không có ra
ngoài sao?" Âm thanh rất có từ tính vang lên, gõ vào tâm linh yếu ớt của Đình Vân.
Toàn thân Đình Vân run lên, mở miệng nói: "Vương Gia, thuộc hạ xác định! Tam vương phi sau khi đi vào thì không có ra ngoài nữa, sau đó hoàng
thượng cũng đi vào, nhưng không lâu lắm liền đi ra."
"Lúc Mặc đi ra, sắc mặt ra sao?" Đây là mấu chốt.
Đình Vân nhíu mày nhớ lại lúc đó, mở miệng nói "Vẻ mặt không có gì đặc
biệt, chỉ là có chút sa sút." Bất quá gần đây hoàng thượng không phải
vẫn luôn rất sa sút sao?
"Sau khi hoàng thượng đi, Thái hậu có ra khỏi Phượng Tường cung không?"
"Vương Gia, không có!" Đình Vân rất chắc chắn mở miệng, "Hơn nữa thuộc
hạ thấy sau khi hoàng thượng đi không lâu, Thái hậu liền đi ngủ!"
Tam vương phi bị Thái hậu cho mời đi vào, hắn vội vàng trở lại bẩm báo
nên không biết sau khi tam vương phi đi vào đã xảy ra chuyện gì. Hoàng
cung thủ vệ sâm nghiêm, Thái hậu trong cung cũng có ẩn vệ bảo vệ, chỉ
bằng vào mấy tên thuộc hạ của hắn, nếu lẻn vào nhìn lén thì rất dễ bị
phát hiện.
"Theo Bổn vương đi biệt viện!" Hiên Viên Vô Thương nói xong liền đi ra
ngoài. Nếu như vậy, hẳn là Trưởng Tôn Minh Tranh đã để choTam nhi đi,
nàng có thể đi được nơi nào? Không thể trở về Vũ Văn tướng quân phủ, mà
bây giờ hắn lại đang ở Thất Vương phủ, lắm thầy nhiều ma, chắc nàng cũng không thể tới đây, vậy cũng chỉ có biệt viện của hắn!
"Vương Gia, ngài hoài nghi tam vương phi đi biệt viện của ngài sao?" Đình Vân mở miệng hỏi ở phía sau hắn.
Một câu nói này thành công làm bước chân người trước mặt dừng lại! Nếu
Tam nhi đang ở biệt viện của hắn, làm sao không có ai ở bên kia tới đây
thông báo cho hắn biết được?
Ngay sau đó, trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện vẻ mặt cực kỳ khát máu:
"Đáng chết! Nếu như bị ta bắt được, xem ta làm sao thu thập nàng!" Nếu
hắn đoán không sai, nha đầu kia đang ở bên ngoài tiêu sái đây! Hơn nữa
nói không chừng lại đang quyến rũ mỹ nam!
Nghĩ tới đây, lòng đã tràn đầy lửa giận!" Đình Vân, triệu tập 368 ẩn vệ
của Bổn vương, đồng thời điều động tất cả nhân mã Thính Phong các và
Thính Vũ Các theo Bổn vương lùng bắt vương phi!" Khóe môi nâng lên một
nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Vương phi? Người nào ạ?" Suy nghĩ ngừng vận động trong thời gian ngắn.
"Vương phi của Bổn vương, ngươi nói là người nào hả?" Âm thanh cực kỳ êm dịu, nhẹ nhàng tựa như lông chim, lại làm cho toàn thân Đình Vân run
lên. Lúc này mới kịp phản ứng, vương phi của Vương Gia còn có thể là ai? Đương nhiên là tam vương phi kinh khủng đó á!
"Dạ! Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Đình Vân vọt thật nhanh ra ngoài, để tránh trở thành cá trong chậu gặp tai họa. Hắn đi theo Vương Gia lâu như vậy, nếu còn không nghĩ ra nguyên do trong đó thì hắn quá ngu ngốc rồi. Vương
Gia triệu tập nhiều người như vậy, không phải là muốn dù có lật tung
Kinh Thành cũng phải tìm ra tam vương phi sao?
Vị tam vương phi này, không, là vương phi chứ. Lá gan cũng qúa to đi? Đã cõng Vương Gia rồi, còn dám đi ra ngoài phóng khoáng! Nếu như bị Vương
Gia bắt được. . . . . . Hắn cũng có chút đồng tình vớinàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT