Sau khi hắn
đi, mọi người ở đây đều suy tư, "Liệt Thác Nhĩ Tư Thái?" Có cái tên kỳ
cục này sao? Chẳng lẽ là người của Mông Man đế quốc? Nhưng mà dường như cũng
không có nghe nói qua Mông Man đế quốc có cái dòng họ này nha! Nên mọi người đều
chỉ cho là vị công tử này không muốn gây chuyện, liền không có nói tên thật.
Nhưng mà tất cả mọi người nhớ thật sâu vị giang hồ này là công tử đứng thứ năm,
danh xưng là —— Ngọc Diện công tử!
Sau lại. . . . . .
Có tin đồn, Ngọc Diện công tử phong thần tuấn lãng, diện mạo tựa Phan An, rất
có thể cùng sóng vai với thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Hiên Viên Vô Thương.
Lại có tin đồn, Ngọc Diện công tử quang minh lẫm liệt, hiếu thuận cảm động trời
đất, có thể so sánh với võ lâm minh chủ Phong Cuồng Tiêu cũng không thua kém
bao nhiêu.
Lại có tin đồn, Ngọc Diện công tử võ công cao cường, tài nghệ trấn áp quần
hùng, có thể sánh ngang cùng chiến thần Hiên Viên đế quốc Ngạo vương.
Tin đồn, Ngọc Diện công tử tài trí song toàn. . . . . .
Tin đồn. . . . . .
Tin đồn đông đảo, nhưng mà không ai biết vị công tử này rốt cuộc là ai? Cũng
không biết vị công tử này nhà ở phương nào, là nhân sĩ nơi nào, chỉ biết hắn có
một người hầu, gọi ——"Đại Nguyệt" !
"Vương thượng, ngài nói tiểu tử này có phải là người Mông Man đế quốc của
chúng ta hay không? Trung Nguyên không có loại dòng họ này đâu!" A Cổ Đạt
Mộc quay đầu, mặt hưng phấn mở miệng. Nếu là người của Mông Man đế quốc bọn họ
vậy thì quá tốt rồi, nhân tài như vậy có thể yên tâm dùng rồi!
Gia Luật Trục Nguyên còn chưa kịp mở miệng, Hoàn Nhan Trác liền nói: "Chắc
không phải đâu, Mông Man đế quốc không có dòng họ như vậy đâu!" Hắn thông
hiểu cổ kim, cái dòng họ này sợ rằng khắp thiên hạ cũng không có!
Lời này vừa rơi xuống, sắc mặt của A Cổ Đạt Mộc liền trở nên khó coi:
"Hoàn Nhan Trác, ngươi vì cái gì phải lắm mồm như vậy! Lão tử đang hỏi
Vương thượng!"
Ai ngờ Gia Luật Trục Nguyên cũng gật đầu một cái, thanh âm khí phách vang lên:
"Được rồi A Cổ Đạt Mộc, ở Mông Man đế quốc quả thật không có dòng họ này.
Thời điểm ngươi rảnh rỗi, nên đọc nhiều sách một chút!"
Lời này vừa rơi xuống, lúc này nét mặt Hoàn Nhan Trác kiêu ngạo hẳn lên, tràn đầy
đắc ý nhìn A Cổ Đạt Mộc. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc suýt nữa giận đến ngất lịm, vương thượng luôn thiên vị như vậy! Thở
phì phò quay đầu, tiếp tục quan sát tiểu công tử xinh đẹp đó. . . . . .
"Công tử, vừa rồi người giả bộ thật sự là quá giống, nô tài thiếu chút nữa
cũng bị người lừa luôn rồi!" Mỗ thị nữ đem đầu đầy vạch đen tiến tới biểu
đạt sự sùng bái của nàng, dĩ nhiên im lặng nhiều hơn là sùng bái!
Giọng nói phải nói là cực nhỏ, còn không quên tự xưng"Nô tài" .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, nghiêm mặt quay đầu lại:
"Ngươi mù à? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giả bộ hả? Mới vừa nãy rõ
ràng là chân tình của ta đã bộc lộ ra. Công tử của ngươi cũng chính là ta, đó
là một người vừa anh tuấn tiêu sái, vừa phong lưu không kềm chế được, chánh khí
lẫm liệt, hơn nữa thi ân không cần hồi báo. Đạo đức của ta, phẩm chất của ta là
cao thượng cỡ nào ngươi không biết sao mà lại nói ta là giả bộ hả?"
Lời này làm cho những người ngồi trên lầu có nội lực thâm hậu suýt nữa phun hết
trà ra ngoài: "Ha ha ha ha. . . . . ."
Một tiếng cười hào sảng vang lên, Hoàn Nhan Trác và A Cổ Đạt Mộc cùng nhau nhìn
vương thượng của bọn họ lúc này đang cười rất vui sướng. Thật ra thì, mới vừa bọn
họ cũng đã nghe lời nói bậy bạ không chút che giấu của người này, làm cho khóe
miệng của họ mơ hồ có chút co quắp.
"Ha ha ha ha. . . . . . Không ngờ trên đời lại có nam tử da mặt dày như vậy!"
Gia Luật Trục Nguyên thật sự là không che giấu được nội tâm của mình mà cảm
khái. Mới vừa thấy võ công trác tuyệt của hắn, là người. . . . . . tạm không
đánh giá, tuy là có lòng tích tài (luyến tiếc nhân tài), nhưng dù gì nơi này
cũng là Hiên Viên đế quốc, bọn họ không thể có chút sơ hở nào.
Nhưng không ngờ tới người này lại tự tin. . . . . . như thế! Có ý tứ, thật sự
là có ý tứ!
Nghĩ xong quay đầu ra hiệu bằng mắt về phía Hoàn Nhan Trác.
Hoàn Nhan Trác hiểu ý. . . . . .
Đi qua cửa nhà trọ kia, đột nhiên xuất hiện một người ngăn ở trước mặt của các
nàng: "Công tử dừng bước!"
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nhìn, người này văn nhã tuấn tú trong tay cầm một cây quạt
lông vũ, rất có phong thái của Gia Cát Lượng, lại nói kiếp trước nàng cũng rất
thích Gia Cát Lượng , nhưng mà. . . . . .
Ánh mắt căng thẳng: "Ngươi là ai?" Giọng nói không phải là rất tốt,
chẳng lẽ là Thái hậu phái người giết nàng hay sao? Không muốn bỏ qua cho nàng,
cho nên muốn phái sát thủ giết nàng lần nữa sao?
"Công tử yên tâm! Tại hạ tuyệt đối sẽ không uy hiếp an toàn của công tử!"
Hoàn Nhan Trác vẻ mặt tươi cười nhìn nàng.
Nhưng mà Vũ Văn Tiểu Tam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, trong đầu không báo
trước mà hiện ba chữ —— Hổ mặt cười!
Hơi phòng bị nhìn hắn: "Không biết công tử khiến tại hạ dừng bước là vì
chuyện gì? Nếu không có chuyện gì, tại hạ liền đi trước!"
"Là công tử nhà ta muốn mời công tử tụ họp một chút!" Trong giọng nói
không hề cung kính, chính là loại thái độ nói chuyện với đám người A Cổ Đạt Mộc.
Vị công tử này có tài năng có thể nói chuyện một lần, nhưng mới chỉ là có thể
thôi. Mặc dù mới đầu phục cho Mông Man đế quốc, nhưng mà quan vị của Hoàn Nhan
Trác hắn cũng khá lớn, cho nên hắn dùng loại giọng nói này để nói chuyện ngang
hàng đã là đến cực hạn rồi.
Nếu không phải sợ trong lời nói đắc tội người có tài này, có thể làm cho Mông
Man đế quốc bọn họ tổn thất một đại tướng, hắn sẽ dùng giọng nói từ trên cao
nhìn xuống.
"Tụ họp một chút?" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc hắn, muốn từ
trong nét mặt của hắn nhìn ra sơ hở.
Tiểu Nguyệt lại có chút lo lắng kéo kéo tay áo Vũ Văn Tiểu Tam, sợ rằng người đến
không có ý tốt đâu!
"Đúng! Tụ họp một chút! Không biết công tử có thể khí phách không?"
Hoàn Nhan Trác cười nhìn nàng.
Lời này vừa nói ra, dù là con heo cũng biết công tử nhà bọn họ tìm nàng không
phải là chuyện tốt gì, muốn gặp còn cần khí phách làm gì? Nàng ăn no không có
việc gì làm nên lấy mạng ra liều sao?
"Không đi!" Hai chữ quăng ra, mỗ nữ tiêu sái rời đi!
Lưu lại Hoàn Nhan Trác vẻ mặt sững sờ, đầu đổ đầy mồ hôi lớn như hạt đậu đứng ở
sau lưng nàng, đây là người gì vậy hả! Không đi?
Tiểu Nguyệt đồng tình nhìn bộ dáng sững sờ của Hoàn Nhan Trác, che cái miệng nhỏ
nhắn đuổi theo Vũ Văn Tiểu Tam, ha ha ha. . . . . . Bản lãnh khiến người ta phải
im lặng của tiểu thư thật cường hãn! Bộ dáng ngây ngốc của người kia, thật là
buồn cười mà!
Hoàn Nhan Trác lập tức đuổi theo bước chân của nàng: "Công tử, công tử!"
Vương thượng cho hắn đi mời người đi lên. Nếu không thành công, làm sao giao
phó với vương thượng đây?
"Chuyện gì nữa? Có nói hay không!" Rất bất mãn quay đầu nhìn hắn.
A Cổ Đạt Mộc nằm ở trên bệ cửa sổ, cố gắng nín cười. Nhìn Hoàn Nhan Trác kinh
ngạc như vậy, ha ha ha. . . . . . Sảng khoái!
"Công tử, mới vừa rồi tại hạ thấy người chiến đấu anh dũng với công tử phủ
Thừa Tướng, tuyệt đối là người có dũng có mưu. Làm sao lại hèn nhát như thế, một
chút can đảm cũng không có, sao có thể có thành tựu bá nghiệp?" Bộ dáng
Hoàn Nhan Trác như tiên sinh cố gắng thuyết phục nàng.
Mỗ nữ ngửa mặt lên trời trừng mắt: "Ai nói bản công tử có dũng có mưu thì
nhất định phải có thành tựu bá nghiệp?"
Ách. . . . . . Đệ nhất quân sư của Mông Man đế quốc—— Hoàn Nhan Trác cứ như vậy
bị nghẹn lời!
"Ha ha ha. . . . . ." A Cổ Đạt Mộc cười đến nỗi đập liên tục lên bệ cửa
sổ! Nói rất hay! Tên Hoàn Nhan Trác này luôn ăn nói khéo léo, làm ngược ý với hắn.
Vương thượng lại luôn thiên vị, nghe theo đề nghị của Hoàn Nhan Trác
nhiều hơn của hắn, vốn hắn vì thế nên rất không vui. Giờ phút này thấy Hoàn
Nhan Trác kinh ngạc như vậy, tại sao hắn có thể không vui vẻ chứ!
"Còn nữa, can đảm là dùng ở nơi hữu dụng, không phải dùng để đi tìm chết!
Đại trượng phu chinh chiến sa trường, anh dũng giết địch, mới là đa mưu túc
trí! Đi theo một người không quen biết, đến một nơi không an toàn lại rất bất lợi
đối với mình, người như vậy không được gọi là can đảm, mà gọi là ngu xuẩn!"
Vũ Văn Tiểu Tam nói chuyện cứ như một thế ngoại cao nhân!
Mắt ưng chợt lóe, hay cho một câu "Đại trượng phu chinh chiến sa trường,
anh dũng giết địch, mới là đa mưu túc trí!". Người này, hôm nay hắn nhất định
phải gặp được!
A Cổ Đạt Mộc cũng bị một câu nói này của nàng làm cho tâm trạng sôi sục, hận
không thể lập tức trở về nước dẫn quân đội chém giết với quân địch một phen!
Hoàn Nhan Trác cũng bị nghẹn lời mà sững sờ, ngược lại cảm giác mình nói năng
luống cuống, vì vậy mặt áy náy nói xin lỗi: "Là tại hạ nói năng không thỏa
đáng, kính xin công tử bao dung nhiều hơn!" Trong lòng càng cảm thấy một
người có tinh thần anh hùng lớn như vậy, nhất định phải lôi kéo đến Mông Man đế
quốc để vương thượng sử dụng mới được!
Nếu không có được người này, cũng chỉ có thể giết!
"Ừm! Được rồi, ta tha thứ cho ngươi, chúng ta sau này còn gặp lại!"
Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, vung cây quạt lên, vòng qua hắn muốn đi tiếp.
Tha thứ cho hắn?
"Ha ha ha. . . . . ." A Cổ Đạt Mộc cười đến nỗi liên tục đập lên bệ cửa
sổ làm cọc gỗ cũng nhanh bị đập gảy!
Gia Luật Trục Nguyên bưng ly rượu lên, cặp mắt sắc bén như chim ưng kia cũng
lây nhiễm một chút ý cười. . . . . .
Tiểu Nguyệt quay đầu, cười đến nghẹn, đuổi theo bước chân tiểu thư nhà bọn họ.
Hoàn Nhan Trác sững sờ, lại vội vàng đuổi theo: "Công tử, ngài chờ một
chút!" Lần này xưng hô tôn kính như "Ngài" hắn đều nói ra rồi.
Vũ Văn Tiểu Tam dừng chân lại, mặt đầy vẻ không vui quay đầu: "Ta nói vị
công tử này, chẳng lẽ ngươi không biết ngươi cứ đuổi theo ta như vậy sẽ làm ta
rất phiền sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi hành động như vậy rất có thể làm
cho người ta lầm tưởng ta và ngươi có quan hệ không muốn người khác nhận ra
sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi dây dưa không ngừng như vậy sẽ làm cho người
ta rất chán ghét sao?"
Ba câu "Chẳng lẽ ngươi không biết" làm cho Hoàn Nhan Trác đứng tại chỗ
ngây ngốc luôn! Hoàn Nhan Trác hắn ở Mông Man đế quốc cũng là một tây thần
vương, cứ như vậy bị chê thẳng mặt sao? Thật ra hắn rất phiền đúng không? Lại để
cho người ta chán ghét như vậy sao?
Còn có cái "Quan hệ không muốn người khác nhận ra " là chỉ quan hệ thế
nào hả? Giữa hai nam tử có thể có cái quan hệ gì không muốn người khác nhận ra
hả? Chẳng lẽ là. . . . . . Thật vất vả nghĩ thấu hàm nghĩa câu "Quan hệ
không muốn người khác nhận ra " này. Thế nhưng hắn lại không hề vui mừng nổi,
mặt sắc càng ngày càng cực kỳ khó coi!
"Ha ha ha. . . . . ." A Cổ Đạt Mộc quay đầu nhìn Gia Luật Trục
Nguyên, cười đến sắc mặt đỏ bừng, "Vương thượng người nhìn đi? Tên Hoàn
Nhan Trác kia căn bản không có tác dụng gì! Mới nói mấy câu liền bị người ta chặn
ngang, hiện tại lại ngây ngốc đứng ở chỗ đó. Người như vậy căn bản chỉ có thể
làm cho vương thượng mất thể diện thôi! Ai u, cười chết lão tử rồi!"
"Đại Nguyệt, cười cái gì mà cười, đi nhanh đi!" Hiện tại nàng đã xác
định được người này không phải là người Thái hậu phái tới rồi, hơn nữa cũng
không phải là người muốn gây bất lợi cho nàng. Bất quá, mặc dù đi theo hắn cũng
không có gì xấu, nhưng mà cũng không có gì tốt đúng không?
Hơn nữa, nhìn bộ dáng kia của hắn, "Công tử" nhà bọn họ nhất định là
nhân vật lớn. Nàng cũng không muốn đắc tội với người không nên đắc tội, hoặc là
biết chuyện gì không nên biết, sau đó không giải thích được bị giết chết. Cuộc
sống hạnh phúc của nàng và Thương Thương còn chưa có bắt đầu đâu!
Éc. . . . . ."Đại Nguyệt" khuôn mặt tươi cười cứng đờ, mặt đầy bi thống
đuổi theo bước chân tiểu thư nhà bọn họ. . . . . . Nàng ghét cái tên này!
"Vương thượng, ngài không thể đi ra ngoài!" Tiếng nói A Cổ Đạt Mộc vừa
vang lên, bóng dáng nam tử áo đen kia đã không thấy.