"Được rồi! Được rồi! Đừng để ý đến hắn, chúng ta ăn cơm!" Vũ Văn Tiểu
Tam nhìn Hiên Viên Vô Thương giống như kẻ thù một cái, liền cười híp mắt cho hai đứa con trai ăn cơm.
Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ thành
người một nhà hòa thuận, mà Hiên Viên Vô Thương là người ngoài không
đoàn kết với gia đình! Sắc mặt người nào đó so với đáy nồi còn đen hơn!
Đang đút các con ăn, Liên Vụ đột nhiên tiến vào, không thông báo liền trực
tiếp chạy vào. Hơi có vẻ hốt hoảng mở miệng: "Vương gia, vương phi! Đã
xảy ra chuyện!"
"Xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp." Giọng nói
nhàn nhạt vang lên, biểu hiện chủ nhân không thèm để ý chút nào. Cả nhà
bọn họ đều ở chỗ này, đều không có chuyện. Như vậy những chuyện khác,
không thể xưng là "Gặp chuyện không may" .
"Vương Gia, là hoàng
thượng, hôm nay hoàng thượng phái người bao vây phủ nhiếp chính vương!
Đã đi vào tịch biên gia sản rồi! Nếu thuộc hạ không đoán sai, bước kế
tiếp bọn họ muốn đi , chính là nơi lần trước vương gia dẫn chúng ta đi
ẩn cư!" Hai năm qua, Vương Gia vì để tránh cho có người quấy rầy, liền
mang theo bọn họ đến vùng ngoài thành, chân chính trở thành ẩn cư. Cho
nên hai năm qua thật vẫn không có ai biết bọn họ ở nơi nào, ngày trôi
qua vẫn thanh tịnh như vậy.
"Dạ Tử Lân?" Có chút kinh ngạc, ngắn ngủi hai năm, hắn ta lại có kiên quyết như vậy sao?
Liên Vụ có chút im lặng nhìn hắn một chút, sau đó mở miệng nói: "Dạ Tử Kỳ!"
Vương Gia đã hai năm không có trông nom chuyện triều đình rồi, cho nên
bây giờ ngay cả người nào làm hoàng đế cũng không biết!
"Chuyện
gì xảy ra?" Chính là Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút kỳ quái. Nàng nhớ rõ
ràng Dạ Tử Kỳ là ca ca bị Thương Thương đày đến biên cương làm khổ sai.
Sao lại biến thành Hoàng đế rồi? Vậy hoàng đế tiểu suất ca lần trước
cuối cùng thế nào rồi?
"Sau khi vương gia và vương phi dời đến
đây, tất cả mọi người đều nghĩ hai người gặp bất trắc rồi, cho nên có
một nửa đám đại thần cũng bắt đầu toàn lực ủng hộ Đại Vương Tử. Những
người khác thấy bọn hắn ủng hộ Đại Vương Tử, Vương Gia cũng không có
xuất hiện, cũng liền nước chảy bèo trôi theo." Liên Vụ đem rung chuyển
triều chánh mấy năm nay giải thích đơn giản với hắn.
Hiên Viên Sở Cuồng thu lỗ tai của mình về, vẻ mặt không hiểu, hoàn toàn không biết
hắn đang nói những gì: "Mẫu thân, Liên Vụ đang nói cái gì á?" Lời này dĩ nhiên là tiểu Sở Cuồng hỏi. Mới vừa rồi phụ thân thật sự là quá dọa
người rồi, hắn vẫn nên hỏi mẫu thân thôi.
Hỏi xong, Vũ Văn Tiểu
Tam còn chưa kịp mở miệng, tiểu Lạc Thần liền nhíu lông mày, nhéo lỗ tai Hiên Viên Sở Cuồng một cái: "Người lớn nói chuyện, đệ đừng chen miệng
vào!" Tên ngu ngốc này, đần thì thôi đi, còn không kịp chờ đợi mà biểu
hiện ra, làm người ca ca như hắn cũng mất thể diện theo!
Hiên
Viên Sở Cuồng đoạt lỗ tai của mình lại, muốn cùng ca ca mình đánh một
trận. Nhưng suy nghĩ một chút năng lực ẩu đả của mình, cuối cùng chỉ
đành phải thôi. Nhưng nhịn như thế, đáy lòng lại khó chịu, vì vậy hung
hăng liếc ca ca hắn một cái: "Ta không thích ca ca nữa! Hừ!"
"Ai muốn ngươi thích!" Thái độ hờ hững.
"Hừ! Người đừng nói chuyện với ta nữa!" Tiểu Sở Cuồng khốc khốc quay đầu đi.
Đôi mắt đào hoa nho nhỏ của Tiểu Lạc Thần nhíu lại, vẻ mặt khinh thường:
"Không nói thì không nói!" Nói xong xoay đầu đến nơi khác.
Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam chết lặng nhìn hai tiểu bất điểm này. Tuổi không nhiều
lắm, nhưng tính khí trái lại rất lớn, một đứa so một đứa còn cá tính
hơn!
Sau đầu Liên Vụ cũng treo một giọt mồ hôi lạnh, tiểu thế tử
và tiểu công tử lớn như vậy nhưng chưa từng cãi nhau. Chuyện hôm nay. . . . . . Vương Gia cũng không lên tiếng một lúc rồi, không biết lại nghĩ
cái gì đây.
Một lát sau, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo chút đè nén vang lên: "Bọn hắn vì cái gì mà phải giúp Đại Vương Tử?"
Liên Vụ nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ. Trong lòng cũng không kỳ quái
Vương Gia có thể đoán được nguyên do ở trong đó. Bởi vì Đại Vương Tử và
Nhị vương tử, người nào làm Hoàng đế đối với đám đại thần kia căn bản
không có gì khác nhau, bọn họ tội gì phải hao tâm đổi Hoàng đế!
Ở trong lòng thở dài một hơi, rồi sau đó cúi đầu, nói xong thật nhanh,
không dám nhìn vẻ mặt của hắn: "Là trưởng công chúa. Những đại thần ủng
hộ Đại Vương Tử, mật thám tra được trưởng công chúa đã từng bái phỏng
qua những phủ đệ của đám đại thần kia, hơn nữa. . . . . . còn ngủ lại
qua."
Đôi mắt tà mị đào hoa khép chặt, gắt gao cắn răng, đè nén
tức giận! Bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt thành quyền, trên mặt còn
nổi rõ gân xanh! Quả nhiên là như vậy! Dạ Tử Mị! Tiện nhân này!
Vũ Văn Tiểu Tam nghe lòi nói như thế cũng có chút kinh ngạc. Dạ Tử Mị này
không khỏi cũng quá đê tiện đi. Thân là công chúa của một nước, lại có
thể làm chuyện như vậy! Nhìn bộ dáng đè nén của Hiên Viên Vô Thương một
chút, tràn đầy khinh thường, mở miệng: “Thương Thương, người như vậy
không đáng để chàng tức giận! Bà ta không xứng!”
Lúc này nàng
không muốn an ủi hắn nữa, cũng không muốn sau này hắn bị bà ta ảnh hưởng nữa, bởi vì người đó quả thật không đáng giá, cũng không xứng để Thương Thương vì bà ta hao phí tinh thần!
“Ta chỉ là vì phụ hoàng thấy
không đáng giá! Ông ta yêu nữ nhân này, cho tới bây giờ chưa từng cảm
thấy yêu thương, chăm sóc bà ta thành sỉ nhục. Mà phụ hoàng còn tưởng bà ta là băng thanh ngọc khiết, nhưng chưa từng nghĩ bà ta vì ngôi vị
hoàng đế của Dạ Tử Kỳ, chuyện gì cũng làm được! Bà ta còn làm ra vẻ gì
chứ, có khác kỹ nữ ở chỗ nào đâu?” Hung hăng nện một quyền lên giường.
Làm Hiên Viên Sở Cuồng sợ hết hồn, vội vàng chui vào trong ngực mẫu thân.
Vỗ vỗ lưng tiểu nhi tử, sau đó nói lời an ủi với người trong lòng: “Được
rồi, Thương Thương. Đây là do chính bà ta lựa chọn, mỗi người đều có
quyền lựa chọn sống như thế nào? Chuyện này bất luận là ai cũng không
cách nào tước đoạt quyền này của họ. Mặc dù bà ta là mẫu thân của chàng, chàng cũng không thể can thiệp quyền lợi này của bà ta.”
Trong
lòng mỗi người nghĩ không giống nhau, trong cuộc đời xưng là “Nhất” gì
đó đều không giống nhau, cũng đại biểu giá trị mà họ hướng đến cũng
không giống nhau. Vật cực kỳ trân quý trong lòng khác nhau, lựa chọn tự
nhiên cũng không giống nhau.
Giống như Dạ Tử Mị, có lẽ rất nhiều
việc làm của bà ta ở trong mắt nhiều người là bỉ ổi. Nhưng mà ở trong
mắt của Dạ Tử Mị, bà ta cũng chỉ vì nhi tử, làm một chút chuyện mà người đời không tán thành thôi. Chưa chắc bà ta cam nguyện làm như vậy, nhưng mà ở trong cảm nhận của bà ta, Dạ Tử Kỳ thắng được tất cả. Đây là một
mẫu thân rất yêu nhi tử, nhưng đồng thời cũng là một nữ nhân bi ai.
Nam tử tuyệt mỹ nghe vậy, quay đầu nhìn nàng một chút. Ánh mắt có chút kinh ngạc, cũng có chút sững sờ. Tuy những lời này không tuân theo đạo đức
luân lý, nhưng mà cũng không phải không có đạo lý. Đây chính là tư tưởng ở thế giới trước kia Tam Nhi từng sống sao?
Liên Vụ càng thêm
kinh ngạc, cằm suýt nữa rơi xuống. một nữ tử nghe được loại chuyện này,
không phải là nên có bộ dáng ghét bỏ sao? Vương phi nhà bọn họ còn nói
ra lời nói kinh hãi thế tục như thế!
Nhưng cẩn thận ngẫm lại,
hình như cũng không có cái gì không đúng. Người khác làm cái gì, bọn họ
quả thật không có quyền can thiệp, trừ phi người nó chạm tới ranh giới
cuối cùng là luật pháp.
“Chuyện này Tam Nhi có ý kiến gì?” Môi
mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt, đã không hề chú ý quá
nhiều vấn đề này nữa, vật dứt khoát để Tam Nhi quyết định là được rồi.
“Bọn họ đã tìm tới cửa, chúng ta tự nhiên không thể bỏ qua cho bọn họ!
Thương Thương, chàng phải biết, trên thế giới này có một loại người,
thuộc về loại muốn bị đánh, người khác không chú ý họ, trong lòng họ
liền không thoải mái. Đối với loại người này, chúng ta phải vui vẻ thành toàn cho họ, bởi vì chúng ta là người thiện lương mà!” Bên môi Vũ Văn
Tiểu Tam nâng lên một nụ cười xấu bụng. Mang binh bao vây phủ Nhiếp
chính vương, còn tịch biên gia sản, từng cái một, lá gan ngược lại nuôi
rất mập đấy!
Liên Vụ nhìn bộ dáng Vương phi của mình, thân thể
không tự chủ run một cái, mơ hồ vì những người kia mặc niệm, không biết
vương phi chuẩn bị làm thế nào giày vò bọn họ đây! Còn là người thiện
lương nữa chứ..... hắn phải nói cái gì cho phải đây!
“Đúng! Chúng ta là người thiện lương!” Tiểu Sở Cuồng vừa nghe, liền nhảy lên. Đúng
nha, bọn họ đều là người thiện lương, hắn và mẫu thân cũng rất hiền
lành!
Hiên Viên Lạc Thần liếc hắn một cái: “Ngu ngốc!” hắn thật
là muốn điên rồi, sao lại có đệ đệ ngu xuẩn như vậy, quả thật chính là
một loại bi ai!
“Ngươi nói cái gì?” Hiên Viên Sở Cuồng chống
nạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào rõ ràng đều là tức giận, “Ngươi
mới ngu ngốc!”
“Ta nói ngươi là ngu ngốc!” Nhẫn tâm lặp lại câu nói kia, bộ dáng rất là xem thường.
Bộ ngực nhỏ của Tiểu Sở Cuồng kịch liệt phập phồng, muốn đánh hắn lại đánh không lại. Chợt, ánh mắt xoay đảo một cái, nhào về phía Vũ Văn Tiểu Tam gào khóc: “Mẫu thân, hu hu.... Ca ca mắng con là ngu ngốc, huynh ấy khi dễ con! Huynh ấy lại khi dễ con! Mẫu thân..... hu hu...”
Nhìn
nhi tử biểu diễn chỉ có sấm mà không có mưa, Vũ Văn Tiểu Tam xoa xoa mồ
hôi toát ra trên trán. Tên tiểu tử này làm bộ làm tịch giống như đúc với đức hạnh của nàng năm đó! Được rồi, không chỉ có năm đó, mấy năm này
nàng cũng là cái đức hạnh này!
"Phụ thân nói nam tử hán đại
trượng phu, đổ máu không đổ lệ. Ngươi cũng chỉ biết khóc." Vẻ mặt Hiên
Viên Lạc Thần đầy khinh bỉ phát biểu.
Người nào đó đang ra sức biểu diễn, rung động bả vai dừng lại, quay đầu hung hăng nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi mới chỉ biết khóc!"
Vũ Vãn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời trợn mắt. Lại nói, đứa bé của nữ chủ
xuyên không, không phải là nên vô cùng thông minh, vô cùng ðáng yêu, hơn nữa có tình huynh đệ tỷ muội vô cùng đoàn kết sao? Nhưng hai tên tiểu
gia hỏa này, chưa tới hai canh giờ, sao đã ầm ĩ nhiều lần như vậy rồi
hả?
"Có dũng khí chúng ta ra ngoài đấu!" Tiểu Lạc thần hạ chiến
thư, mặt khinh thường nhìn hắn ta. Phải biết hắn luyện võ công với bọn
Đình Vân, phụ thân nói lúc hắn ðánh bại bọn Ðình Vân, Liên Vụ, phụ thân
sẽ tự mình dạy hắn võ công. Nhưng tên Hiên Viên Sở Cuồng ngu ngốc này,
cả ngày lẫn ðêm chỉ biết ăn uống chơi đùa cộng thêm ngủ, động một tí còn gào khóc, làm sao có thể ðánh thắng ðược hắn! Lúc nãy ðánh nhau, mình
không có thắng nổi hắn ta, cũng chỉ là bởi vì hắn không muốn lấy võ công của mình, để khi dễ tên ngu ngốc này thôi!
"Đấu thì đấu! Ai sợ
ai!" Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất không nắm chắc. Hắn biết mình đánh không lại Hiên Viên Lạc Thần, nhưng Hiên Viên Sở Cuồng hắn
cũng không phải là người không dũng cảm!
Hắn lời vừa nói ra này,
Hiên Viên Lạc Thần liền nhảy xuống giường. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như
cánh hoa anh đào đều là vẻ khinh thường, chờ hắn ta xuống.
Hiên
Viên Sở Cuồng bị vẻ mặt này của hắn ta kích thích, cũng muốn nhảy xuống, nhưng nhảy đến giữa không trung lại bị Vũ Văn Tiểu Tam ôm lấy: "Được
rồi! Được rồi! Các con là huynh đệ ruột, nên tương thân tương ái, tại
sao có thể đánh nhau chứ!"
Hiên Viên Sở Cuồng nghe xong lời này,
đáy lòng mừng rỡ như điên. Hắc hắc, hắn biết mình đánh không thắng ca
ca, mẫu thân vừa đúng cho hắn một cái bậc thang, nếu không vừa đi ra
liền bị ca ca đánh! Nhưng trong miệng vẫn còn nhất quyết không tha nói:
"Người nào là huynh đệ ruột với hắn, con mới không có ca ca như vậy!"
Nói xong ngước đầu, một bộ dáng cực kỳ cao ngạo.
Vũ Văn Tiểu Tam bất đắc dĩ vuốt trán, quả nhiên nuôi đứa bé là một chuyện vô cùng mệt mỏi!
Đặc biệt còn là hai đứa bé, hơn nữa hai đứa bé này còn không quá đoàn kết!
"Thích đánh nhau như vậy, các ngươi có muốn cùng đánh với bổn vương một chút
hay không?" Trong giọng nói trầm thấp mang theo ý cười vang lên.
Hai đứa bé đồng thời run lên, sợ sệt nhìn phụ thân. Phải biết phụ thân dùng giọng nói như vậy nói chuyện, bọn họ sẽ rất khó có kết quả tốt!
"Phụ vương, đệ đệ mới vừa rồi là đùa gỡn với Thần nhi. Quan hệ huynh đệ
chúng con tốt như vậy, làm sao sẽ đánh nhau ! Đệ đệ thấy đúng không?"
Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.
Đánh với phụ vương? Đùa gì thế! Hắn cũng không muốn bị phụ vương ném tới chân trời!
Hiên Viên Sở Cuồng lập tức mở miệng phối hợp: "Đúng, đúng, ca ca và Cuồng nhi đều là đùa giỡn!"
"A...? Không phải Cuồng nhi nói không có ca ca như vậy sao?" Đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, cười như không cười nhìn Hiên Viên Sở Cuồng đang ẩn núp
trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam.
Tiểu Sở Cuồng gian nan nuốt một ngụm
nước miếng, uốn éo trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam, vẻ mặt phụ thân thật là
khủng khiếp! "Phụ vương, Cuồng nhi chỉ hù dọa ca ca, ca ca cũng không có coi là thật, sao phụ vương lại tưởng thật ! Có phải không ca ca?"
Vốn tưởng rằng Hiên Viên Lạc Thần cũng sẽ rất phối hợp. Ai ngờ, trên khuôn
mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của tiểu Lạc Thần có vẻ như rất khổ não
nhìn hắn: "Đệ đệ, đệ đùa giỡn? Nhưng ta cho là thật!" Hắc hắc, chuyện
này không có quan hệ với hắn, phụ vương muốn xử phạt cũng chỉ xử phạt
một mình Hiên Viên Sở Cuồng, ai bảo hắn ta nói lung tung!
Ách. . . . . . Vẻ mặt của Hiên Viên Sở Cuồng lập tức phẫn nộ, hung hăng liếc
Hiên Viên Lạc Thần một cái, lại có thể hại hắn như vậy! Một chút cũng
không có, nói cái gì mà Đình Vân nói lúc trước. . . . . . Cái gì kia mà. A, đúng rồi, nghĩa khí huynh đệ!
Nhìn nụ cười trên mặt Hiên Viên Vô Thương càng ngày càng xinh đẹp. Hiên Viên Sở Cuồng quyết định thật
nhanh, lập tức gào khóc lên: "Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân, Cuồng nhi
thật không có nghĩ như vậy, con chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, mẫu
thân cứu mạng! Phụ thân giết người!"
"Khụ khụ!" Vũ Văn Tiểu Tam thiếu chút nữa bị hắn làm cho nghẹn chết, "Phụ thân giết người" ? Không có khoa trương như vậy chứ?
Nhìn bộ dáng hắn khóc đến đau lòng một chút, mặc dù biết tên ranh con chết
bầm này là gào khan, nhưng nàng vẫn rất phối hợp mở miệng với Hiên Viên
Vô Thương: "Được rồi, được rồi, làm sao bọn chúng có thể đánh thắng
chàng được! Đừng luôn khi dễ nhi tử mình như vậy chứ!"
Hiên Viên
Vô Thương hừ lạnh một tiếng, nhìn hai đứa con trai đang ngồi yên tĩnh,
quay đầu mở miệng về phía vẻ mặt không biểu cảm của Liên Vụ: "Vậy Lân
đâu?"
Cho dù là đổi Hoàng đế, chắc con cháu hoàng gia bọn họ cũng không dám giết. Ngoài sáng động thủ khẳng định là không được, nhưng
ngầm giết thì rất có khả năng. Cho nên sống chết của Lân, phải xem hắn
ta có bao nhiêu năng lực tự vệ.
"Sau khi bị phế thì được phong
làm vương gia, bị giam lỏng." Nói đến Dạ Tử Lân, Liên Vụ vẫn mang theo
chút tâm tán thưởng, có thể tiến có thể lui mới là kẻ làm chuyện lớn.
"Không có hành động?" Nếu trên tay không có chỗ dựa, cũng không có hành động,
sợ là đã sớm gặp bất trắc rồi, sao còn có thể sống lâu như vậy."Nhạc
Thanh đâu?" Nhạc Thanh được Dạ Tử Lân phái tới tiếp binh quyền dưới tay
Đình Vân.
Đây chính là chỗ Liên Vụ cảm thán: "Thì ra Nhạc Thanh
là người của đại vương tử, vẫn luôn mai phục bên cạnh Tam vương tử. Cho
nên hiện tại binh quyền cũng rơi trên tay Dạ Tử Kỳ. Mà sau khi Dạ Tử Lân bị phế đế vị liền điên rồi, đây chính là nguyên nhân Dạ Tử Kỳ vẫn không đụng đến hắn ta."
"Điên rồi?" Môi mỏng như hoa anh đào kéo nhẹ,
mang theo chút thâm ý. Dạ Tử Lân vốn cũng không phải là người mưu cầu
danh lợi quyền thế, làm sao có thể bởi vì chuyện này mà điên rồi?
"Vương Gia cũng cảm thấy là giả sao?" Liên Vụ mở miệng cười. Thật ra thì hắn
cũng cảm thấy là giả, mặc dù người kia giả bộ thật rất giống.
Trong đầu Vũ Văn Tiểu Tam lập tức xuất hiện những bộ phim cung đấu, âm mưu
quyền lực ở hiện đại. Thân thể không nhịn được hơi run lên một chút,
không ngờ thật sự có khủng bố như vậy, vì mạng sống lại muốn giả điên!
Hiên Viên Sở Cuồng trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam, tự nhiên cảm thấy nàng khẽ run: "Mẫu thân, có phải người lạnh không?"
"Ách. . . . . . Có chút!" Cũng không thể nói cho nhi tử là nàng bị dọa đến
run chứ? Rất mất thể diện! Vũ Văn Tiểu Tam nàng là người sĩ diện!
"Mùa đông là lúc tụi con bị lạnh, phụ thân ôm con liền không lạnh. Mẫu thân
cũng để phụ thân ôm đi?" Hiên Viên Sở Cuồng rất là nghiêm túc mở miệng.
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Vô Thương đang nói chuyện chính sự với
Liên Vụ liền quay đầu, rất tán thưởng nhìn hắn một cái: "Cuồng nhi thật
thông minh!"
Ặc, Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy lúng túng, nhìn vẻ mặt
không được tự nhiên của Liên Vụ một chút, ho khan hai tiếng: "Thương
Thương, các người vẫn là nhanh xử lý hết công việc đi!" Liên Vụ ở chỗ
này, mặc dù là đứa bé nói lời này, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lúng
túng!
"Đúng! Đúng! Phụ thân nhanh nói chuyện xong, sau đó ôm mẫu
thân, nếu không mẫu thân sẽ chết rét đấy!" Hiên Viên Sở Cuồng rất đau
lòng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
Hiên Viên Lạc Thần trừng mắt, thằng
ngu này! Hiện tại là mùa hè, mẫu thân làm sao sẽ lạnh, ôm sẽ nóng chết
chứ? Cố tình phụ thân còn nói hắn thông minh, phụ thân cũng bị trời nóng đến ngốc rồi!
"Ừm! Cuồng nhi nói có đạo lý!" Hiên Viên Vô Thương cười đáp xong, tâm tình ngược lại khá hơn nhiều, nhìn Liên Vụ một chút, "Lân không phải là người coi trọng quyền thế, quả thật rất không có khả năng thật nổi điên. Các ngươi bảo vệ tốt hắn, không được để cho người
của Dạ Tử Kỳ nhổ cỏ tận gốc
"Dạ! Nhưng Vương Gia, chuyện Dạ Tử Kỳ dẫn người dò xét vương phủ. . . . . ." Chuyện này cũng không thể làm
qua loa chứ? Điều này rõ ràng đúng là hướng về vương gia mà tới!
"Lý do của hắn là gì?" Trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy khinh
thường, giống như hành động của Dạ Tử Kỳ chỉ như con khỉ xiếc bình
thường không đáng nhắc tới.
"Nói Vương Gia cầm giữ triều chánh,
trong mắt không có vua, cho nên. . . . . ." Nói xong đã không dám nói
tiếp nữa, Vương Gia khi nào chịu loại bực tức này, gan Dạ Tử Kỳ lớn đến
nỗi làm người ta chặc lưỡi!
"Cho nên sẽ phải dò xét phủ nhiếp
chính vương, thăm hỏi bổn vương?" Mục đích cũng chỉ là muốn biết hắn là
chết hay sống chứ gì? "Cầm giữ triều chánh, trong mắt không có vua" ,
lời nói này ngược lại thẳng thắn.
Liên Vụ gật đầu một cái: "Dạ!
Nhưng Vương Gia, thuộc hạ không hiểu hành động lần này của Dạ Tử Kỳ. Nếu Vương Gia còn sống, hắn không sợ Vương Gia động thủ với hắn sao?"
"Binh quyền đều ở trên tay của hắn, hắn sợ cái gì?" Trên bộ mặt tuyệt mỹ lộ
ra một nụ cười nhẹ nhàng trào phúng. Đám đại thần kia dù thế nào cũng sẽ không vô dụng như vậy, bị một nữ nhân ảnh hưởng mà nâng đỡ hắn ta lên
thượng vị, cho nên dù Dạ Tử Kỳ làm Hoàng đế, cũng là bị người quản chế.
Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân. . . . . .
"Hắn bao vây phủ
nhiếp chính vương, không tìm được phụ vương lại đi rừng Tử Trúc. Cho nên chắc chắn vì muốn giết chúng ta để chúng ta trở tay không kịp. Hơn nữa
còn suy đoán nếu phụ vương còn sống, liền khẳng định ở hai nơi này, nghĩ rằng người bên cạnh phụ vương không nhiều lắm, sẽ một lưới bắt hết
chúng ta! Dù thủ hạ phụ vương muốn hành động, khi đó hắn đã thành công
giết chúng ta rồi! Một đám người không có người lãnh đạo, không đủ gây
uy hiếp. Phụ vương, Thần nhi phân tích đúng không?" Hiên Viên Lạc Thần
nói ra suy nghĩ của mình, trên khuôn mặt nho nhỏ đều là nụ cười ngạo thị thiên hạ.
Hiên Viên Vô Thương ngẩn ra, tuy nói biết đứa con trai này đặc biệt thông minh. Nhưng thông minh đến mức này cũng là ngoài sức tưởng tượng của hắn. Những lời nó vừa mới nói, tuy là không có theo quy luật khách quan, trật tự, nhưng cũng đúng ý.
Vẻ mặt Liên Vụ sùng bái nhìn nó, không ngờ tiểu thế tử không chỉ có võ công sắp vượt qua
bọn họ, đến mưu trí cũng ở trên bọn họ, vương gia có người nối nghiệp
rồi!
Vẻ mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng đầy khiếp sợ! Không phải
chứ? Nàng sinh một vị thần đồng? Nhìn lại Hiên Viên Sở Cuồng trong ngực, đang mong đợi nó cũng có biểu hiện vượt qua người thường. Ai ngờ, tiểu
Sở cuồng thấy Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nó, có chút buồn bực gãi đầu một cái: "Mẫu thân, người nhìn Cuồng nhi như vậy làm cái gì? A, con biết rồi! Có phải mẫu thân đây là cảm thấy ca ca nói những lời kỳ quái không? Người
ta một câu cũng nghe không hiểu!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, khóe miệng không ức chế kéo ra, thật là đã xem trọng nó rồi!
Hiên Viên Lạc Thần trợn trắng mắt một cái, thật là một tên ngu xuẩn! Sao hắn có thể có đệ đệ đần như vậy!
Hiên Viên Vô Thương trực tiếp coi như không có tên ranh con vô dụng - Hiên
Viên Sở Cuồng kia, tán thưởng nhìn Hiên Viên Lạc Thần một cái: "Phân
tích không tệ. Nhưng Thần nhi vẫn bỏ sót một thứ, đó chính là. . . . . . Dù ta đã chết rồi, hắn cũng muốn tìm được hai người các con, nhổ cỏ tận gốc!"
Hiên Viên Lạc Thần ngẩn ra, lông mày nhỏ nhíu một cái, suy nghĩ một lát, rồi sau đó thông suốt: "Tạ ơn phụ vương đã dạy bảo!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT