"Hi Vương Gia, đã đến Tấn Dương!" Ngoài xe có người mở miệng báo lên.
"Ừ!" Đáp một tiếng, liền ôm Vũ Văn Tiểu Tam vững vàng xuống xe ngựa.
Hiên Viên Ngạo quay đầu nhìn bọn họ một cái liền làm bộ không nhìn thấy, như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại, môi mỏng mím chặt, chờ bọn họ
và Long Ngạo Thiên cùng tới đây.
Thành chủ Tấn Dương đã mang theo tất cả quan viên Tấn Dương quỳ gối ở cửa thành: "Hạ quan cung nghênh Hi Vương Gia! Tam vương gia! Ra mắt Long diệu thái tử!"
Người thành chủ kia ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Vị này là?"
"Hi vương phi tương lai!" Hiên Viên Vô Thương mở miệng cười, Vũ Văn Tiểu
Tam trừng mắt. Tại sao tên nam nhân này luôn không biết xấu hổ như vậy
hả!
"À! À! Bái kiến Hi vương phi!" Sắc mặt tất cả mọi người đầy
vui mừng, đây chính là lần đầu tiên hi Vương Gia nói chuyện với bọn họ.
Nhưng trong nháy mắt sắc mặt của Hiên Viên Ngạo trở nên rất khó coi, nhìn hai người bọn họ nửa ngày, cái gì cũng chưa nói liền bước vào bên trong
thành.
Đáy lòng những quan viên kia có chút chột dạ, Tam vương
gia cũng không có để cho bọn họ đứng lên liền tiến vào, đây là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, nếu như vậy thì bọn họ nên tiếp tục quỳ hay nên đứng
lên?
Hiên Viên Vô Thương nhìn bóng lưng Hiên Viên Ngạo một chút,
sau đó nhìn ánh mắt phức tạp của Vũ Văn Tiểu Tam, cũng vững vàng đi vào
theo, thuận tiện mở miệng: "Đứng lên đi!"
Những quan viên kia như nhặt được đại xá, lập tức bò dậy, mặt nịnh hót chỉ đường cho bọn hắn, giới thiệu. . . . . .
. . . . . .
Đến buổi tối, mọi người nhận lời mời của chủ Ứng Thành, cùng nhau đi ăn bữa tối.
Hiên Viên Ngạo làm chủ soái, ngồi ở chủ vị, Hiên Viên Vô Thương mang theo Vũ Văn Tiểu Tam ngồi phía bên trái, Long Ngạo Thiên ngồi ở phía bên phải.
Quan viên Tấn Dương thành cũng theo thứ tự sắp hàng xuống ngồi.
Người thành chủ Hạ Nhược Hàn kia cười nịnh hót đứng lên, bưng một ly rượu đi
tới trước mặt của Hiên Viên Ngạo: "Vương Gia, hạ quan mời ngài một ly!"
Hiên Viên Ngạo lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, ý tứ cảnh cáo trong mắt cực kỳ rõ ràng!
Người thành chủ kia tuy là run lên, nhưng lại không hiểu nguyên nhân, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười tiếp tục mời rượu.
Hiên Viên Ngạo bưng rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cũng không nhìn hắn.
Hạ Nhược Hàn này vẫn còn không hề hay biết, xoay người về phía Hiên Viên Vô Thương và Long Ngạo Thiên theo thứ tự mời rượu.
Đôi mày thanh tú của Vũ Văn Tiểu Tam nhíu chặt nhìn người này, sau đó nhìn
nụ cười xinh đẹp của Hiên Viên Vô Thương, lại nhìn ánh mắt lạnh lẽo của
Hiên Viên Ngạo, còn có nụ cười đầy thâm ý khác của Long Ngạo Thiên,
hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn cảm thấy Hạ Nhược Hàn này dữ nhiều
lành ít!
Hạ Nhược Hàn cười hì hì trở lại chỗ ngồi của mình "Ba!" , "Ba!" vỗ tay hai cái. . . . . .
Một đám cô nương mặc một tầng lụa thật mỏng, từng bước từng bước nhảy múa lên sân khấu. . . . . .
Y phục đủ mọi màu sắc, thật là diễm lệ, dáng dấp và dung mạo cũng coi như là thượng đẳng. Nhưng đặc sắc chủ yếu của họ cũng không phải là dung
mạo, mà là mặc!
—— dưới tầng sa mỏng kia, có thể nhìn thấy rõ
ràng áo ngực chỉ trói chặt bộ ngực, cùng với miếng vải chỉ có thể bao ở
cái mông đầy đặn, rốn lộ ở bên ngoài, cực kỳ mê người.
Ngay sau
đó cánh hoa rơi khắp nơi, tiếng cầm sắt vang lên. Nhóm vũ cơ lắc eo gợi
cảm, một ít đôi mắt ẩn tình quét ba người Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Vô
Thương và Long Ngạo Thiên!
Lắc mông đến trước người của Hiên Viên Ngạo, liền vung lụa mỏng về phía mặt của Hiên Viên Ngạo, lụa mỏng kia
giống như lông vũ phất qua mặt hắn. . . . . .
Đáy mắt của nam tử
lãnh ngạo thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh, đồng thời dùng dư quang khóe mắt nhìn lén sang nữ tử áo đỏ, lại thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ
sợ hãi, giống như không liên quan đến chuyện của nàng,
hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n trong lòng cảm thấy thật thất
bại!
Nàng kia thấy Hiên Viên Ngạo không quát lui, lá gan liền lớn lên, đi vòng qua bên người Hiên Viên Ngạo. . . . . . Nỗ lực vừa bước
vừa lắc eo. . . . . .
Người thành chủ kia thấy vậy mặt lộ vẻ tự mãn. . . . . .
Mà Long Ngạo Thiên ở bên kia, một cô gái nhảy tới, cũng muốn đi vào trong ngực của hắn. . . . . .
Lại có một người nữ tử lắc mông đến bên cạnh Hiên Viên Vô Thương, Hiên Viên Vô Thương cúi đầu gắp thức ăn, làm như không thấy: "Tam nhi , dùng
bữa!"
"Ừm!" Vũ Văn Tiểu Tam ngậm món ăn vào trong miệng, trong mắt đã bắt đầu xuất hiện chút tức giận.
Tiếp đó lại một cô gái đến sau lưng Hiên Viên Vô Thương, muốn tách Vũ Văn
Tiểu Tam ra, rồi sau đó dùng lụa thật mỏng, quất về phía Hiên Viên Vô
Thương, một cô gái khác cũng hướng tới trong ngực Hiên Viên Vô Thương. . . . . .
Đúng lúc này, bốn người đồng thời chuyển động!
Vũ Văn Tiểu Tam đứng lên, ném cô gái vung lụa mỏng về phía Hiên Viên Vô
Thương qua vai, cô gái đó nặng nề ngã xuống trên mặt đất!
Thời
điểm cô gái muốn dựa vào trong ngực Hiên Viên Vô Thương chỉ còn cách hắn còn có mười phân, ống tay áo hắn vung lên, nàng kia bị một cỗ nội lực
hung hăng nện vào giữa đại điện! Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi,
không dám tin nhìn Hiên Viên Vô Thương một hồi lâu, rồi sau đó trợn to
cặp mắt hít vào một hơi, chết không nhắm mắt!
Hiên Viên Ngạo bắt
được cổ tay vũ cơ đang muốn chạm lên mặt hắn, nhẹ nhàng ném một cái,
nàng kia liền ngã ra ngoài, bị trọng thương. . . . . .
Mà Long Ngạo Thiên chỉ là đứng dậy, tránh được họ, đứng ra thật xa!
Những cô gái khác cũng thét lên rồi co lại một chỗ. . . . . .
Hiên Viên Ngạo đập mạnh một cái lên trên bàn, người thành chủ kia bị dọa đến run lên, quỳ trên mặt đất, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn rồi sau
đó bò một đường đến trong đại điện.
Tiếp đó có người đi lên mang vũ cơ bị Hiên Viên Vô Thương đánh chết ra ngoài!
Vũ Văn Tiểu Tam một cước giẫm ở trên người vũ cơ bị bị mình ném ngã xuống: "Đặc biết sao! Nam nhân của lão nương, ngươi cũng dám mở tưởng!"
Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười
hạnh phúc, rồi sau đó đứng lên, ôm nàng lên trên đùi của mình. Cái ly
trên tay giống như lơ đãng ném một cái, nện vào cổ tay của cô gái kia.
Nàng ta không hề có cảm giác gì, nhưng nếu muốn giơ tay lên, cũng nâng
không được rồi, bởi vì gân tay nàng ta đã bị chặt đứt!
Mà nam tử
tuyệt mỹ này, nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ ôm cô gái trong ngực, cầm
tay của nàng lên mở miệng: "Tam nhi làm gì phải tự mình đánh nàng ta,
tay có đau hay không? Người ta cho xoa xoa nàng. . . . . ."
Chúng quan viên phía dưới không thể tưởng tượng nổi nhìn Hiên Viên Vô Thương, không có lầm chứ? Hi vương phi tương lai đó ném ngã người ta, còn đạp
người ta nữa đó, mà Hi vương gia khát máu trong thiên hạ không ai không
biết, không người nào không hiểu, thế nhưng dịu dàng cầm tay của nàng ta lên, hỏi tay nàng có đau không? Còn xoa xoa nữa chứ?
Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng cọ xát trong ngực hắn, mặc dù cảm thấy nữ nhân
đã dựa vào trong ngực hắn tuy đáng đánh đòn, nhưng tội cũng không đáng
chết, đang suy nghĩ Thương Thương nhà bọn nàng là vì nguyên nhân gì mà
giết nữ nhân kia, nhưng trong lòng của nàng vẫn cực kỳ cao hứng!
Nhìn Hiên Viên Ngạo đang nổi giận một chút, Hiên Viên Vô Thương gắp lên món
ăn đút Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi dùng bữa!" Giống như chuyện ở chỗ này
không hề có quan hệ với hắn.
Bụng Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa có ăn
no, tự nhiên cũng không có nhiều thời gian rãnh rỗi trông nom những
người khác, liền nuốt thức ăn vào.
Thân thể Hạ Nhược Hàn run rẩy
quỳ gối giữa đại điện, run lẩy bẩy mở miệng: "Nếu Tam vương gia và Hi
Vương Gia không hài lòng với họ? Hạ quan sẽ thay đổi người tới hiến vũ
ngay!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc hắn một cái, quả nhiên là cực kỳ ngu xuẩn. Nàng không hiểu chính trị một chút nào mà cũng có thể
nhìn ra, vậy mà một Thành chủ như hắn lại không nhìn ra được?
Ngay sau đó một âm thanh rất có từ tính vang lên ở bên tai nàng: "Tam nhi nếu lại nhìn hắn, người ta liền giết hắn!"
Mỗ nữ giật giật khóe miệng, im lặng quay đầu: "Ta miệt thị(3) hắn cũng không được sao?"
"Không được!" Cực kỳ bá đạo!
Ngửa mặt lên trời trừng mắt, cầm một đôi đũa khác giúp hắn ăn cơm.
Hiên Viên Ngạo vốn là tức giận, nhìn lại hai người này không coi ai ra gì đút nhau ăn, hỏa khí càng thêm dâng trào!
Nhìn Thành chủ quỳ gối trong đại điện, lạnh giọng mở miệng: "Thân là người
đứng đầu một thành, đang đương đầu với quốc nạn(4), quân đội của Mông
Man đế quốc đã dẫn binh đến dưới thành, ngươi còn có ý định ở chỗ này
uống rượu mua vui sao!"
Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, làm cho người nghe không nhịn được mà run rẩy!
Hạ Nhược Hàn sợ đến trắng bệch cả mặt, không ngừng dập đầu: "Vương Gia, hạ quan biết sai rồi! Xin Vương Gia tha cho hạ quan lần này!"
Đôi mắt lạnh như băng quét một vòng thân thể đám nữ nhân đang run rẩy: "Tất cả đều cút ra ngoài cho Bổn vương!"
"Dạ!" Các nữ nhân đứng lên, tháo chạy thật nhanh.
"Người tới, lôi hắn ra ngoài chém cho Bổn vương! Nếu dọc đường còn có quan
viên như hắn, cũng giết chết hết luôn!" Hừ lạnh một tiếng, nhìn thân thể mọi người đang run rẩy.
Một nam tử có vẻ mặt gian xảo tiến lên, quỳ xuống mở miệng: "Vương Gia, gặp lúc Mông Man đế quốc vừa tiến quân, tại sao chúng ta có thể vào lúc này chém giết thành chủ một thành? Huống chi mặc dù Hạ Thành chủ có lỗi,
nhưng không lớn tới nỗi phải chết, kính xin Vương Gia xử lý nhẹ thôi!"
"Bổn vương làm việc như thế nào, còn cần ngươi phải tới dạy sao?" Giọng điệu lạnh lùng truyền đến, nghe không ra chút tâm tình nào.
Người nọ lập tức quỳ xuống, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn điên cuồng dập đầu: "Vương Gia thứ tội! Thuộc hạ biết sai rồi!"
"Bãi bỏ chức quan, cách chức làm thứ dân!" Chín chữ, quyết định vận mạng của hắn.
Nam tử có vẻ mặt gian xảo trợn to mắt, liên tục dập đầu!
Hiên Viên Vô Thương ngẩng đầu lên nhìn Phó Thành Chủ một chút, người này
ngồi ở một bên nửa ngày cũng không có lên tiếng, mặt đầy chánh khí, lạnh nhạt mở miệng: "Ngạo, chém giết Thành chủ, quả thật bất lợi cho việc
quản lý Tấn Dương."
Hiên Viên Ngạo sững sờ, lúc này hiểu ý: "Phó
Thành Chủ thăng chức lên Thành chủ, Bổn vương lập tức viết thư, để hoàng huynh truyền đạt chiếu thư!"
Phó thành chủ kia sải mấy bước lên phía trước: "Hạ quan lĩnh mệnh!"
Dứt lời ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Vô Thương, trên mặt đầy vẻ cảm kích.
Hiên Viên Vô Thương cũng không nhìn hắn, chỉ dịu dàng mở miệng hỏi Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, ăn no chưa?"
"Ăn no! Thương Thương thì sao?" Hoàn toàn không coi ai ra gì, trên thực tế chuyện bắt giam này cũng không liên quan gì đến nàng.
"Thương Thương cũng ăn no rồi, Ngạo, chúng ta đi trước!" Nói xong không đợi
Hiên Viên Ngạo đáp lời, liền mang theo Vũ Văn Tiểu Tam rời đi.
. . . . . .
Ra khỏi đó, tâm trạng Vũ Văn Tiểu Tam có chút phức tạp, không ngờ phạm vi
chìm nổi của quan trường lại lớn như vậy. Mấy canh giờ trước vẫn thuận
lợi vui vẻ làm thành chủ, hiện tại lại trở thành một thi thể không đầu!
"Có phải Tam nhi không thích quan trường đúng không?" Hắn dễ dàng nói ra suy nghĩ của nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, nhìn hắn một chút, rồi sau đó gật đầu một cái:
"Ừ, không thích!" Hơn nữa còn là vô cùng không thích, bởi vì Hiên Viên
Ngạo muốn chém thành chủ kia, tuyệt đối không chỉ có hôm nay, một việc
đơn giản như vậy!
Nhìn ra nghi ngờ của nàng,
hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on hắn nhẹ giọng mở miệng: "Phó Thành
Chủ tên Từ Phong, là người của Thừa Tướng."
"À?" Mấy ngày nay
nàng cũng mơ hồ hiểu Thừa Tướng muốn tạo phản, nếu như vậy thì tại sao
bọn họ lại muốn đặc biệt cất nhắc tên Từ Phong gì đó?
"Mặc dù Từ
Phong là người của Thừa Tướng, nhưng là bị che mờ, cũng không biết tâm
tư của Thừa Tướng, nếu trừ một điểm này đi thì cũng là người yêu nước!"
Hắn thong thả ung dung giải thích với nàng.
"Cho nên chàng muốn
hắn giả vờ lấy lòng Thừa Tướng, thuận tiện tương kế tựu kế sao?" Vũ Văn
Tiểu Tam cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Hắn sờ sờ cái mũi của nàng: "Tam nhi của ta, thật sự rất thông minh!"
Sau khi nói xong ôm lấy nàng, bay lên nóc nhà, để cho nàng tựa vào bả vai
của mình, hai người cùng nhau ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. . . . . .
"Thương Thương, ta không thích những chuyện này!" Mặc dù nàng thích tiền, thích thân phận cao quý, nhưng lại không thích những chuyện âm mưu hay dương
mưu này!
"Sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta ẩn cư có được không?" Dịu dàng mở miệng hỏi hắn.
"Chàng cam lòng không?" Thân Vương của Hiên Viên đế quốc cùng Nhiếp Chính
vương của Dạ Mị đế quốc, thân phận cao quý như vậy, vô luận là người nào đều không có thể dễ dàng chịu để xuống?
"Với Thương Thương mà nói, chỉ cần có Tam nhi, đã đủ rồi!" Chỉ cần có nàng làm bạn, hắn cái gì cũng có thể không cần!
Từ một khắc hắn yêu nàng, trong tim của hắn trừ nàng, thì không còn thứ khác.
"Tốt! Vậy chúng ta đi ẩn cư! Tìm một nơi non xanh nước biếc, sống cuộc sống
chỉ có hai chúng ta! Không đúng, còn phải mang theo Tiểu Nguyệt. . . . . ."
Giọng nói của một tên nam nhân tràn đầy ghen tuông vang lên: "Tại sao còn có Tiểu Nguyệt?"
"Bởi vì ta có quan hệ rất tốt với nàng!" Giọng nói như chuyện đương nhiên vang lên.
"Nàng không thấy Tiểu Nguyệt nên lập gia đình rồi sao?"
"Ách, cái này, để ta suy nghĩ thật kỹ đã. . . . . ."
"Thật sự nên lập gia đình rồi!" . . . . . .
. . . . . .
Hậu viện, bốn cô gái ngó dáo dác, một cô gái nhỏ giọng mở miệng: "Động tác nhanh lên một chút!"
"Như Yên, chúng ta làm như vậy, nếu như bị phát hiện thì làm thế nào? Ngươi
không nhìn thấy bọn Nguyệt nhi đều chết hết rồi sao, đến tay của ta cũng bị phế! Còn có. . . . . ." Một cô gái có lá gan nhỏ mở miệng hỏi, đã là có tâm tư muốn bỏ cuộc.
Chú thích:
(1) Trượng nhị hòa thượng: câu này đầy đủ là “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa
đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này
xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở
chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa
thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ
cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau
khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng
váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng
Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể
hiểu rõ sự việc.
(2)Hành phòng: hay đầy đủ là hành phòng sự, chỉ việc sinh hoạt vợ chồng
(3)Miệt thị: cái nhìn khinh thường
(4) Quốc nạn: tai họa của quốc gia
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT