"Tướng quân, ngươi
xem!" Một lính trinh sát chỉ về đội ngũ lác đác lơ thơ vài người ở phía
trước, không tới 1000 binh mã, hơn nữa không hề có tinh thần, kéo từng
xe từng xe gì đó, dùng túi để chứa, nhưng không cách nào do thám được là vật gì.
Ngược lại phía trước lại giơ một lá cờ to, trên đó viết: "Đây là lương thảo của bổn vương, mau tới giành!"
A Cổ Đạt Mộc khóe miệng giật giật, ***! Coi lão tử là kẻ ngu sao? Vương
thượng phái hắn và Hách Liên Dũng phân chia phục kích, cướp đoạt lương
thảo của quân địch. Nhìn đội ngũ này này giống như nhiều năm không ngủ,
đứng cũng không vững. Nếu bên trong thật vận chuyển lương thảo, đó mới
kỳ quái đấy!
Còn giơ một lá cờ như vậy, hoàn toàn là trêu chọc A Cổ Đạt Mộc hắn mà!
"Tướng quân, chúng ta có nên xuất binh hay không, bọn họ chỉ có hơn một ngàn
người thôi!" Một tiểu binh núp ở phía sau hắn, rất kích động mở miệng,
đây không phải là ông trời ban cơ hội tốt cho bọn họ lập công hay sao?
"Xuất binh cái rắm! Ngươi cũng biết cũng chỉ có một ngàn người, ngươi cho
rằng Hiên Viên Ngạo là người ngu sao? Hắn suy nghĩ cứ như vậy lừa gạt
chúng ta đi ra ngoài, ngươi gặp qua đội ngũ vận chuyển lương thảo nào, ở trước mặt có treo một lá cờ như vậy không?" A Cổ Đạt Mộc đánh một cái
tát xuống óc heo của hắn, rất tức giận trách cứ, tại sao hắn có thể có
một thủ hạ ngu xuẩn như vậy!
Người tiểu binh kia vừa nghe, mới sâu sắc để ý tới: "Tướng quân, vậy chúng ta nên làm thế nào?"
"Nếu là lão tử đoán không sai, lương thảo chân chính hoặc là đang ở trên
đoạn đường bên Hách Liên Dũng, hoặc là vẫn ở phía sau con đường chỗ này. Bây giờ chúng ta không nên đi ra ngoài bứt dây động rừng, cứ tiếp tục
coi chừng ở chỗ này!" A Cổ Đạt Mộc hợp tình hợp lý phân tích, rồi sau đó để đoàn người đó đi qua.
Người tiểu binh kia gật đầu một cái, than thở nói: "Tướng quân, ngài thật thông minh!"
"Cho nên lão tử mới có thể làm Tướng quân!" Rất không nhịn được quay đầu gầm nhẹ "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ở đây coi chừng thật tốt đi!"
. . . . . .
Tế đàn Hiên Viên đế quốc. Kèn thổi lên, cảnh tượng đặc biệt hoành tráng!
Hiên Viên Mặc một thân long bào đứng ở trên đài cao, đưa lưng về phía mọi
người, đốt ba nén nhang, cắm vào lư hương, rồi sau đó vung tay áo bào to lớn lên, xoay người nhìn mọi người, trầm giọng mở miệng. . . . . .
——"Mông Man đế quốc liên tiếp xâm phạm biên cương Hiên Viên Quốc ta, đã xúc
phạm đến uy nghiêm của nước ta, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn
nhục! Trẫm phái binh xuất chinh, quyết một trận tử chiến! Nay, trẫm phó
thác nhiệm vụ quan trọng này cho chư vị, mong chúng tướng sĩ một lòng
đoàn kết, giương cao uy nghiêm của Hiên Viên quốc của ta!" Giọng nói ôn
nhã, thế nhưng lúc này có vẻ khí phách sắc bén.
Chúng tướng sĩ
cùng nhau hô to: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hiên Viên đế quốc
tất thắng! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hiên Viên đế quốc tất
thắng! . . . . . ."
"Tốt! Hiên Viên Ngạo tiến lên nhận ấn soái!" Uy phong của đế vương, cứ như vậy mà tản ra!
Hiên Viên Ngạo mặc toàn thân quân trang, bước từng bước lên đài cao, cúi đầu nhận lấy ấn soái từ trong tay Hiên Viên Mặc, rồi sau đó quay đầu nhìn
mọi người, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn muốn nói cái gì đó, nhưng
không có mở miệng, chẳng qua vừa cầm vật trong tay vừa rút thanh trường
kiếm ra một tiếng "Bá". . . . . .
Chúng tướng sĩ chỉ nhìn thấy
kiếm quang nhanh chóng vẽ vài đường, nhưng bóng dáng của Hiên Viên Ngạo
nhanh đến nỗi làm cho người ta không nhìn thấy. . . . . .
Tiếp,
một thân lãnh ngạo dừng lại, đứng ở trên đài cao, cặp mắt lạnh lùng nhìn mọi người, mà phía sau tế đài, đã sử dụng kiếm quang viết ra một chữ
"Sát" to lớn!
Các tướng sĩ sững sờ ngắn ngủi một lúc, ngay sau đó sóng lòng sôi sục, lớn tiếng la lên: "Sát! Hiên Viên đế quốc tất thắng! Sát! Sát! . . . . . ."
Đây cũng là Hiên Viên Ngạo, cái gì cũng không nói, lại có thể khích lệ tinh thần đến trình độ cao nhất.
"Ngạo, thanh Quân Tử Kiếm này, trẫm ban cho đệ! Hi vọng đệ có thể chiến thắng
trở về!" Nói xong câu này, quả nhiên tiểu thái giám lấy từ bên trong
khay màu vàng ra một thanh kiếm.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, đã thấy lạnh lẽo không thể đến gần!
Hiên Viên Ngạo nhíu lông mày nhìn hắn, đây chính là quốc bảo của Hiên Viên
đế quốc, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n có thể nào cứ như vậy
ban cho hắn chứ?
"Cầm đi! Chỉ có Chiến thần của Hiên Viên đế quốc ta, mới xứng với thanh kiếm này!" Trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc đều là nụ cười làm cho người ta như tắm gió xuân.
"Cám ơn hoàng huynh!" Không hề từ chối nữa, nhận lấy kiếm "Hoàng huynh, Thần đệ lên đường đây!"
"Ừm!" Gật đầu một cái.
Hiên Viên Ngạo nhún nhẹ một cái, liền nhảy lên bảo mã, con ngựa kia nâng lên vó trước, hí một tiếng. Hiên Viên Ngạo giơ thanh kiếm thật dài lên cao: "Lên đường!"
Dưới ánh mặt trời chói chang, bóng dáng của hắn giống như thiên thần, làm cho người ta chỉ có thể ngẩng nhìn!
"Lên đường!" Tnh thần chúng tướng sĩ dâng cao, mặt đầy kích động đi theo hắn thét chói tai: "Lên đường! Lên đường! Giết Mông Man đế quốc không chừa
một mảnh giáp!"
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đứng ở một bên, mặt lộ kinh ngạc, không ngờ con Hỏa Kê này còn có khí thế bực này!
Chợt cảm thấy tay ngang hông bị siết chặt, quay đầu liền cảm thấy mùi vị dấm chua tràn đầy: "Tam nhi, không cho nhìn hắn!"
"Được! Được! Được! Chỉ nhìn một mình chàng!" Bất đắc dĩ trừng mắt, sờ sờ gò má như bạch ngọc của hắn, cái bình dấm chua này!
Hắn hài lòng cười một tiếng, rồi sau đó ôm ngang nàng lên, bước lên xe ngựa theo quân lên đường. . . . . .
Đình Vân tiến lên bẩm báo: "Vương Gia, quân đội của Dạ Mị đế quốc đã chỉnh
đốn tốt! Đại hoàng tử và trưởng công chúa đã giam lỏng theo phân phó của ngài!"
"Ừ, triệu tập bọn họ từ phía tây bọc đánh cánh sau đội
quân của Thanh Loan đế quốc, Bổn vương sẽ làm cho bọn họ chỉ có tới chứ
không có lui!" Một cỗ khí thế quần lâm thiên hạ tản mát ra.
"Dạ!" Đình Vân lĩnh mệnh, lập tức lui ra ngoài.
Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu nhìn hắn, bên trong đôi mắt tỏa ra ánh sao:
"Thương Thương, không ngờ chàng lại có khí thế như vậy! Ta thật sự là
đào được bảo vật rồi! Còn nữa, chàng và Dạ Mị đế quốc có quan hệ gì?"
Hắn dịu dàng cười một tiếng: "Người ta là Nhiếp Chính vương của Dạ Mị đế
quốc, lợi hại không? Cho nên Tam nhi nhất định phải quý trọng người ta
thật tốt, đừng đánh tâm tư không đứng đắn với người khác nữa!"
"Chàng còn dám đắc ý như vậy!" Vũ Văn Tiểu Tam trừng mắt, đáy lòng lại mơ hồ
có chút lo lắng, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn nàng cảm giác chuyến đi này sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.
Nhìn nàng một chút, ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực của mình: "Tam nhi đừng sợ, có ta ở đây!"
Sự lo lắng của nàng, hắn tự nhiên nhìn ra được!
Xe ngựa đã bắt đầu chậm rãi đi về phía trước. . . . . .
"Thương Thương, không biết vì sao ta vẫn có một loại dự cảm chẳng lành, hơn nữa so lần trước còn mãnh liệt hơn rất nhiều!" Nàng dựa vào trong ngực hắn, tay nhỏ bé không tự chủ níu lấy vạt áo của hắn. Đôi mày thanh tú nhíu
chặt, chân mày cũng hung hăng nhíu chung một chỗ.
Tay thon dài
đưa ra, vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của nàng, giọng nói đã có chút
không vui: "Không cho cau mày! Có Thương Thương ở đây, sẽ không có
chuyện gì đâu! Dù cho có chuyện gì, cũng không thể tách chúng ta ra!
Thương Thương đối với Tam nhi, chết cũng không chia lìa!"
Vũ Văn
Tiểu Tam ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn một chút, sững
sờ trong chốc lát, rồi sau đó giương môi cười khẽ: "Được, người ta cũng
như Thương Thương, dù chết cũng không chia lìa” Nói xong ôm chặt hông
của hắn, làm ổ trong lòng hắn. Nam nhân như vậy,
hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn dù chết nàng cũng không muốn buông ra,
cũng không muốn tặng hắn cho bất luận kẻ nào!
Lời này lại làm cho hắn nhíu chặt lông mày: "Tam nhi, nếu Thương Thương không có ở đây,
người ta hi vọng Tam nhi có thể sống thật tốt!" Thật ra thì hắn cũng mơ
hồ có chút dự cảm không tốt.
Trước kia hắn ích kỷ, không muốn
tặng nàng cho bất luận kẻ nào. Nhưng hiện tại, suy nghĩ của hắn đã thay
đổi. Nếu hắn chết, hắn hi vọng nàng có thể sống sót thật tốt. Hắn tin
tưởng, dù hắn không nói, Ngạo cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt, chỉ cần
tìm được. . . . . .
Lời này vừa nói ra, trong lòng Vũ Văn Tiểu
Tam Tiểu đốt lên hai ngọn lửa nhỏ, vô cùng giận nhưng ngược lại cười đến cực kỳ vui sướng, hài lòng mở miệng: "Tốt, vậy chàng cần phải chết
nhanh lên một chút. Chàng vừa chết, ta lập tức phải đi quyến rũ Gia Luật Trục Nguyên, thuận tiện quyến rũ tiểu Triệt Triệt, cũng thu luôn Hiên
Viên Ngạo, sau đó sẽ đi tìm những mỹ nam tử khác. . . . . ."
Nói
tới chỗ này, môi liền bị người nào đó hung hăng che lại. Nam tử hung
hăng cắn môi của nàng, hơi thở như mang theo mưa giông gió bão, chiếm
đoạt không khí trong miệng của nàng. Nụ hôn vừa kết thúc, siết thật chặt hông của nàng, cắn răng mở miệng: "Không cho phép! Thương Thương không
cho phép!"
Nghe mỗi câu nàng nói, tim của hắn đau giống như bị
kim châm vậy! Chỉ là suy nghĩ một chút liền không chịu được, hít thở
không thông!
Lại thấy hốc mắt nàng ửng hồng: "Hiên Viên Vô
Thương, ở trong lòng của chàng, ta chính là hạng người như vậy sao?
Chàng chết, để cho ta sống một mình? Vậy mà yêu ta cái gì? Tại sao chàng có thể ích kỷ như vậy!"
Hắn ngẩn ra, lòng tràn đầy áy náy, ôm
chặt nàng: "Tam nhi, thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Hắn cho là nàng sống
một mình cũng rất tốt, tuy nhiên đó không phải là điều nàng muốn! "Về
sau Thương Thương sẽ không bao giờ nói như vậy nữa!"
Chiến tranh
hắn không sợ, hoặc có thể nói đã được tính trước. Nhưng cảm giác lo lắng ở đáy lòng lại cực kỳ mạnh mẽ, cho nên hắn mới nói ra những lời đó đối
với nàng: "Tam nhi, có lẽ là do chúng ta suy nghĩ nhiều thôi!"
Nàng giương môi cười một tiếng: "Nhất định là do chúng ta suy nghĩ nhiều,
phẩm chất đạo đức của hai chúng ta cao thượng, lại trọng tình trọng
nghĩa như thế. Ông trời tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm để cho chúng ta
chết! Cho dù chết rồi, chúng ta cũng sẽ không xuống Địa ngục, tuyệt đối
là gặp gỡ ở trên thiên cung, đến lúc đó chúng ta ở trên thiên cung làm
đại tiên rồi. . . . . ."
Một khi mỗ nữ vui mừng lại bắt đầu tiến
vào trong trình độ tưởng tượng cao của nàng, liền "Bản Đại Tiên" đều nói ra ngoài, nàng nghiễm nhiên đã thành tiên!
Hắn dở khóc dở cười
nhìn bộ dáng nước bọt văng khắp nơi của nàng, trong lòng lại hơi có sầu
lo, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cuộc nói chuyện vài ngày trước
với Mộ Vân Dật còn ở bên tai. . . . . .
——"Hi Vương Gia, xem ra người đã trúng hai loại độc, bởi vì hỗn hợp ở chung một chỗ, cho nên ta mới không nhìn ra được!"
"Loại độc nào?"
"Đều là độc thất truyền đã lâu, một loại là ‘triền miên’, một loại là ‘tử
dạ’! ‘Triền miên’ sẽ làm người trúng độc thường cách một đoạn thời gian, liền đau đớn khó nhịn, thân thể như đang chịu cực hình! Mà ‘tử dạ’, nếu là người không biết võ công thì không sao, nhưng nếu biết võ công,
thường cách một đoạn thời gian kinh mạch sẽ nghịch chuyển, cũng là đau
đớn khó nhịn! Ta mới vừa phát hiện trên người của ngài độc ‘triền miên’
đã trở nên khó hiểu!"
"Khó hiểu?" Có chút không hiểu nhìn của hắn.
"Ừm! Khó hiểu! Không biết là vị cao nhân nào giải loại độc này cho Hi vương
gia?" Hai loại độc xen lẫn chung một chỗ thì không thể giải được, nhưng
lại có thể lấy độc trị độc, làm cho người ta sống ở trong khổ sở, nhưng
nếu ý chí kiên cường thì không chết được, sợ rằng đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Hi Vương Gia có thể sống lâu như vậy.
‘Tử dạ’ này
hắn có thể giải, chỉ là cần phải có thời gian để chế thuốc. Còn ‘Triền
miên’ có một đặc điểm, ở trên thân nam tử thì dễ giải, nhưng đến trên
người nữ nhân liền không thể giải!
Bởi vì kết cấu thân thể của
nam và nữ có khác biệt, đến trên người nữ nhân, vậy thuốc giải cần phải
có máu của Xà Vương, không nói đến máu Xà Vương lấy rất khó khăn, vấn đề là thế gian này căn bản cũng không có xà vương!
"Bổn vương cũng
không tìm được người giải độc, từ trước tới nay, đều là dùng thuốc của
thần y cho." Trong lòng đã có dự cảm không tốt.
"Vậy Hi Vương Gia có hành phòng(2) với người khác không?"
"Có!" Chẳng lẽ là. . . . . .
"Vậy độc của Hi vương gia tất nhiên sẽ chuyển qua trên thân thể của người
kia rồi! Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, trong vòng nửa tháng, người đó sẽ bắt đầu phát độc lần đầu tiên!" Hắn ngược lại thật tò mò, rốt
cuộc là ai lại hạ độc thủ như vậy với Hi Vương Gia!
"Ngươi nói
là, người kia trong vòng nửa tháng cũng sẽ xuất hiện loại triệu chứng
đó, hơn nữa sau này sẽ giống như bổn vương, chịu đựng loại đau khổ này?" Đôi mắt tà mị như hoa đào dính vào huyết sắc, nắm tay chắt chẽ nắm lại
một chỗ, hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. khổ sở như vậy, tại sao hắn
có thể để cho nàng chịu đựng đây!
"Dạ!" Kiên định mở miệng, cũng
mang theo chút không đành lòng. Bộ dáng Hiên Viên Vô Thương, vừa nhìn đã biết cực kỳ quan tâm đến nàng kia.
"Có thể giải không?"
"Chất độc trên người của ngài, cho ta thời gian một năm, có thể giải. Nhưng
‘triền miên’, nếu không tìm được Xà Vương, thì không thể giải!" Tuy là
không đành lòng, nhưng vẫn phải nói ra lời này với hắn.
"Không thể giải sẽ như thế nào?"
"Nếu ý chí mạnh, thì cả đời sẽ sống trong khổ sở. Nếu ý chí không mạnh, thì sẽ chết!"
Sống trong khổ sở. . . . . . Sẽ chết. . . . . .
. . . . . .
Hiện nay đã qua hơn hai mươi ngày rồi, nhưng Tam nhi không có xuất hiện dấu
hiệu phát độc, hắn cảm thấy may mắn đồng thời cũng đầy nghi ngờ lo lắng. Nhưng Mộ Vân dật vì đi tìm thuốc giải ‘Tử dạ’ cho hắn, đã đi Tuyết Sơn
hái thuốc rồi.
Nghĩ tới đây trong đôi mắt tà mị như hoa đào là
thất bại và thù hận, người kia thật đúng là hận hắn đến vậy sao? Ngay cả tình cảm chân thành của hắn cũng không chịu bỏ qua!
"Thương
Thương, chàng đang nghĩ cái gì vậy?" Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên nhìn
hắn, trong cặp mắt xinh đẹp kia đều là nghi ngờ. Mấy ngày nay, nàng vẫn
cảm thấy hắn có cái gì đó không đúng, giống như đang có tâm sự gì đó!
"Đang suy nghĩ tối hôm nay nên làm Tam nhi mấy lần!" Trêu chọc mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt: "Cút!" Trong lòng đã hoài nghi, Thương Thương nhất định là có chuyện gì gạt nàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT