"Hoàng thượng, tối hôm nay có một người đến phủ Thừa Tướng!" Một người áo đen quỳ gối bên chân của Hiên Viên Mặc.
Tay cầm ngự bút(1) chợt dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Có biết là ai không?"
"Hồi hoàng thượng, thuộc hạ không biết!" Mật thám này cung kính đáp lời.
"Có gì đặc biệt không?" Âm thanh trơn bóng như ngọc vang lên, nhàn nhạt, nghe không ra chút tâm tình nào.
Người áo đen kia do dự một lát, mở miệng nói: "Là ba người, một nam tử áo đen dung nhan cực kì tuấn tú, bên cạnh hắn đi theo hai tùy tùng, một người
là đại hán râu quai nón, một người khác thoạt nhìn có chút văn nhã, bên
cạnh bọn họ còn có ẩn vệ ẩn nắp, cho nên thuộc hạ không thể đến gần để
nghe bọn họ nói gì."
"À" Mày kiếm nhíu chặt, suy nghĩ về những
người đó, chợt quay đầu, hẳn là có chút vui vẻ mở miệng "Nam tử thoạt
nhìn rất văn nhã, có phải trên tay có cầm một cây quạt đúng không?"
Mật thám này nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi sau đó kính cẩn mở miệng:
"Đúng vậy! Nếu thuộc hạ không có nhớ lầm, trên tay của hắn là một cây
quạt lông vũ!"
Quạt lông vũ? Trên khuôn mặt như bạch ngọc lộ ra
một nụ cười làm cho người ta như tắm gió xuân. Gia Luật Trục Nguyên, gan rất lớn, dám công khai chạy đến Hiên Viên đế quốc, chẳng lẽ thật coi
Hiên Viên Mặc hắn là một phế vật sao?
"Đã biết! Lui ra đi!" Nhàn nhạt mở miệng, gác bút qua một bên "Người tới, bãi giá tẩm cung của Tam vương gia!"
. . . . . .
Nghe lời Hiên Viên Mặc nói, Hiên Viên Ngạo lạnh lẽo kéo nhẹ khóe môi, trong
đôi mắt rét lạnh kia lưu động những tia hàn quang: "Hoàng huynh, nếu hắn chạy tới, chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình!"
"Đệ cũng nghĩ như vậy sao?" Âm thanh dịu dàng mang theo chút ý cười.
"Ừm!" Lạnh lùng đáp một tiếng, ngay sau đó quay đầu mở miệng "Thuốc của Dật
rất tốt, vết thương sau lưng Ngạo mấy ngày nữa có thể xuống giường rồi!"
Mày kiếm nhíu chặt, nhìn đệ đệ giống như núi băng này của mình, chẳng lẽ là muốn trở về tam vương phủ sao? Vậy rất nhanh sẽ phát hiện sự thật Vũ
Văn Tiểu Tam đã đi rồi!
"Theo như lộ trình mấy ngày nay, hắn không xảy ra chuyện gì ở Hiên Viên đế
quốc, cho nên Thần Đệ muốn tự mình giữ hắn lại! Để cho hắn ở Hiên Viên
đế quốc ta làm khách mấy ngày!"
Còn nữa, có thể xuống giường, hắn lập tức có thể trở về vương phủ, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn vậy có thể nhìn thấy nàng rồi. Hắn rất nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, không
biết nàng có nhớ hắn chút nào không?
"Thì ra là vậy, vậy chuyện
này hoàng huynh không quản, giao toàn quyền cho đệ!" Hiên Viên Mặc sau
khi nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, bởi vì nhìn nét mặt Ngạo
cũng biết đệ đệ bảo bối của hắn đang suy nghĩ cái gì rồi. Nhưng nàng đã
không có ở tam vương phủ, làm sao hắn có thể nhẫn tâm nói với đệ ấy đây?
"Đợi chút, hoàng huynh!" Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên, mơ hồ có chút nghiêm túc.
Bước chân dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Còn có chuyện gì sao?"
"Phượng Phi Yên đó, huynh định làm thế nào?" Nếu để cho Phượng Phi Yên về nước, sợ rằng Thanh Loan đế quốc cũng muốn đi vào vũng nước đục này. Nhưng
không thả nàng trở về, cũng thành lý do cho Thanh Loan đế quốc dấy binh!
"Mấy ngày trước đây, nàng tìm trẫm, nói mang Vũ Văn Tiểu Tam để đổi lấy việc Thanh Loan đế quốc không xuất binh." Nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra
chút tâm tình nào.
Đấm một quyền lên mép giường: "Muốn chết!"
Phượng Phi Yên này quả nhiên là muốn chết, cho là Hiên Viên Ngạo hắn
ngồi không phải không, lại dám đánh chủ ý lên vương phi của hắn!
"Hoàng huynh, huynh đồng ý chưa?" Đây mới là vấn đề cần quan tâm nhất, đôi mắt lạnh lùng như hàn băng quét qua hắn.
Khẽ cười một tiếng: "Đệ cảm thấy hoàng huynh sẽ đáp ứng sao?"
Hắn ngẩn ra, lắc đầu một cái: "Hoàng huynh, cám ơn!" Khóe môi lãnh ngạo kéo ra một nụ cười nhạt, hắn nên cảm tạ hoàng huynh đã che chở hắn như vậy, che chở vương phi của hắn.
Nghe hắn nói lời cảm tạ, trong lòng
Hiên Viên Mặc càng thêm không đành lòng, nhàn nhạt nhìn người đệ đệ này
một hồi lâu, nghĩ tới có nên nói thật với hắn hay không?. . . . . .
Nhưng cuối cùng không đành lòng phá vỡ nụ cười trên khóe môi của hắn,
nên không nói gì. Có thể vui vẻ thêm một ngày thì cứ vui vẻ thêm một
ngày đi!
"Mặc dù không vì đệ, hoàng huynh cũng không thể nào lấy
con dân Hiên Viên đế quốc ta đi đổi lấy an bình, huống chi Hiên Viên đế
quốc ta cũng không kém bất kỳ một nước nào? Ai thắng ai thua còn chưa
nhất định! Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Về phần Phượng Phi Yên đó, trẫm cố ý giữ nàng lại, mặc kệ nói thế nào, cũng là một lợi thế
kiềm chế Thanh Loan quốc!" Phân tích hợp tình hợp lý.
Chợt, nghe được một tiếng động kỳ lạ ngoài cửa sổ. . . . . .
——"Người nào?" Đuổi ra đến cửa, đã không thấy bóng dáng của người nọ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, xem ra Phượng Phi Yên bên kia, động tác phải nhanh mới được!
"Hoàng huynh, huynh trở về trước đi, giữ Phượng Phi Yên lại. Nếu trễ hơn, sợ
rằng nàng ta sẽ chạy!" Phượng Phi Yên không phải một nữ nhân đơn giản!
"Ừm!" Gật đầu một cái, nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
"Phản đối có món ăn không có rượu, không phải là tiếc nối lớn trong cuộc đời
sao?" Vũ Văn Tiểu Tam hai chân bắt chéo, rất bất nhã nhìn Phượng Phi
Yên.
Biến sắc, mơ hồ muốn phát tác, cuối cùng chuyển hóa thành một nụ cười nhạt: "Người tới, đi lấy rượu!"
"Dạ, bệ hạ!" Lập tức liền có nữ quan lui ra ngoài.
Phượng Phi Yên dừng một chút, ngay sau đó sải mấy bước đi tới, nghiêng dựa vào trên tháp quý phi, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Trong cặp mắt xếch kia ẩn giấu một nụ cười, nếu như vậy có thể dễ dàng trừ đi nàng ta, hơn nữa có thể
làm cho nàng ta lưu lại thư, nói chuyện này không liên quan đến Phượng
Phi Yên nàng, như vậy nhịn chút chuyện nhỏ này đều là đáng giá!
Nhưng, nếu Vũ Văn Tiểu Tam này dám trêu chọc nàng, nàng sẽ làm cho nàng ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
"Bệ hạ, rượu lấy tới rồi!" Người nữ quan kia vừa tiến đến, liền cung kính
mở miệng, rồi sau đó tự giác đặt rượu ở trên bàn của Vũ Văn Tiểu Tam.
"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?(2)" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn ly rượu kia gật gù đắc ý
ngâm thơ, rồi sau đó quay đầu nhìn Phượng Phi Yên "Rượu ngon phải uống
bằng chén lưu ly mới có thể tôn lên vị rượu, làm phiền nữ hoàng vì ta
tìm một cái ly óng ánh trong suốt đến!"
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi
đừng quá phận!" Hạ Mộ Yên rất là căm tức mở miệng, nữ nhân đáng chết này nhiều lần được voi đòi tiên, thật sự cho rằng bệ hạ của họ dễ khi dễ
sao?
"Các ngươi cũng có thể không lấy, nhưng nếu người ta không
vui, lỡ như lúc viết di thư không cẩn thận lộ ra chút sơ hở, đến lúc đó
người hối hận cũng không phải là ta!" Âm thanh có chút đắc ý vang lên.
Phượng Phi Yên híp mắt nhìn nàng một chút: "Không ngờ tam vương phi lại có
tình thơ ý hoạ như thế! Đi lấy ly đi!" Nhấn mạnh ba chứ "Tam vương phi".
"Dạ!" Lại có nữ quan lui ra ngoài, trong bụng cảm thán, sao tính khí bệ hạ lại trở nên tốt như vậy!
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu cười hì hì nhìn Phượng Phi Yên một cái: "Vậy thì
phải cám ơn nữ hoàng Thanh Loan rồi! Bất quá ta muốn nói cho ngài biết,
trên thực tế ta và Tam vương gia Hiên Viên đế quốc nửa điểm quan hệ cũng không có, càng không thể nào là cái gì tam vương phi, cho nên kính xin
nữ hoàng cẩn thận lời nói! Người ta biết người lớn tuổi trí nhớ không
được tốt, nhưng nếu như không nhớ chuyện gì, cũng không cần nói lung
tung, nếu không mọi người sẽ nhạo báng ngài đó!"
"Ngươi!" Một cánh tay của Hạ Mộ Yên chỉ vào nàng, muốn tiến lên động thủ.
Lại bị Phượng Phi Yên ngăn lại: "Mộ Yên, lui ra!"
"Bệ hạ!" Giọng nói rất bất bình vang lên.
"Trẫm nói ngươi lui ra!" Không kiên nhẫn mở miệng.
"Dạ!" Tuy là thối lui đến sau lưng Phượng Phi Yên, nhưng cặp mắt kia lại hung ác nhìn chằm chằm Vũ Văn Tiểu Tam, hận không được chặt nàng ta làm trăm mảnh. Nàng ta lại dám nói như vậy với
nữ hoàng tôn quý của Thanh Loan quốc của nàng!
Phượng Phi Yên
nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, khóe môi khẽ nâng lên kéo ra một nụ cười: "Mặc dù
Tam vương phi miệng lưỡi nhanh nhẹn, nhưng trẫm không quan tâm quá
trình, chỉ cần kết quả!"
Bất luận nàng ta nói gì, chỉ cần cuối
cùng nàng ta thành thật lưu lại di thư, rồi sau đó tự vẫn, Phượng Phi
Yên nàng cũng có thể làm bộ như không có nghe được. Năm đó tranh giành
ngôi vị hoàng đế, những khuất nhục hơn thế này nàng đều nhịn được, loại
chuyện nhỏ này thì tính là gì?
"Vậy thì đa tạ nữ hoàng Thanh Loan cho dân nữ nói năng tự do! Ta nói Phượng Phi Yên này, có phải nam tử ở
Thanh Loan quốc đều chết sạch rồi phải không? Đến nỗi ngươi phải tự
‘bán’ mình sao? Nếu có người đàn ông đối với ta hờ hững như vậy, dù cả
đời không có ai muốn lấy ta, ta cũng sẽ không gả cho hắn đâu. Mà tại sao ngươi cứ nghĩ không thông như vậy hả?" Bởi vì biết Phượng Phi Yên tuyệt đối sẽ không động đến nàng, ít nhất tạm thời không thì không thể, cho
nên lá gan lớn lên, tận tình chế nhạo.
Phượng Phi Yên nắm thật chặt quả đấm, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, làm bộ như không có nghe được.
Vũ Văn Tiểu Tam tự nhiên nhìn thấy trên tay nàng nổi gân xanh, vui sướng
hài lòng mở miệng lần nữa: "Thật ra thì ngươi làm như vậy, ta cũng có
thể lý giải được...Dù sao dáng dấp Thương Thương đẹp trai như vậy, ngươi có vẻ háo sắc cũng là bình thường, dĩ nhiên ta cũng biết rõ, còn có một nguyên nhân…..chính là trên thế giới này có một loại nữ nhân rất đặc
biệt, người khác càng không coi nàng quan trọng, nàng lại càng thích dây dưa không ngớt cầm mặt nóng đi dán mông lạnh! Mọi người gọi loại nữ
nhân đặc biệt này là đê tiện, không biết nữ hoàng Thanh Loan có phải
cũng là loại này nữ nhân đặc biệt này không?"
Gân xanh trên trán Phượng Phi Yên đã nổi lên, nhưng vẫn hung hăng ẩn nhẫn, cắn răng, tiếp tục làm bộ không có nghe thấy!
Hạ Mộ Yên cũng là hận không được đi qua giết chết Vũ Văn Tiểu Tam!
Thấy nàng ta vẫn còn ẩn nhẫn không phát, Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng
gắp một món ăn, hạnh phúc nhai. . . . . . Ha ha, tuy nói nàng có thể
thật sớm mở miệng ngả bài, khiến Phượng Phi Yên tạm thời không dám động
nàng, ít nhất là lúc này nữ hoàng Thanh Loan không dám động đến nàng,
nên bây giờ nàng phải nắm chặt thời cơ, hung hăng chèn ép nàng ta một
bữa, làm sao nàng lại không vui làm đây?
"Tại sao nữ hoàng Thanh
Loan lại không nói chuyện? Chẳng lẽ là nghe lời nói của ta, còn hơn mười năm đọc sách, thật sự rất cảm khái, đồng thời cũng rất tự trách hành
động của mình, cho nên giờ phút này sâu trong nội tâm nàng, đang tiến
hành nghiên cứu kĩ càng lời nói của ta sao?" Vũ Văn Tiểu Tam vừa nói vừa xem xét sắc mặt của Phượng Phi Yên.
Thấy khuôn mặt phấn son như
bạch ngọc kia đã bắt đầu đỏ lên không bình thường,
hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on gân xanh trên trán càng thêm rõ ràng, trong lòng lần nữa cười trộm một tiếng, tiếp tục lầm bầm lầu bầu mở
miệng: "Làm sao còn không nói lời nào đây, chẳng lẽ mất thính giác rồi
hả?"
"Vũ Văn Tiểu Tam! Ngươi đừng nên quá phận!" Phượng Phi Yên
mở cặp mắt xếch ra, đứng lên, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn. Tiện nhân
này, nếu không phải chờ lá thư của nàng ta, nàng nhất định phải chặt
nàng ta thành trăm mảnh!
Hạnh phúc gắp một món tiếp tục ăn: "Thì
ra là Nữ Hoàng Bệ Hạ không có mất thính giác à? Được rồi, là gia lầm
thôi, không nên kích động, không nên kích động, vẫn là ngồi xuống đi!"
Trước tiên cứ lùi một bước, để nàng ta đè hỏa khí xuống, rồi chuẩn bị
một vòng lời nói công kích khác!
Nếu hiện tại thật sự chọc giận nàng ta hoàn toàn, sẽ không chơi vui nữa!
Phượng Phi Yên hung hăng trợn mắt nhìn nàng một hồi lâu, đặt cái mông của mình trở về trên tháp quý phi, thật vất vả mới đè xuống được lửa giận trong
lòng, lại nghe giọng nói của nữ nhân kia truyền đến: "Nữ hoàng Thanh
Loan, ngươi nghe lời ta mới vừa nói...có cảm thấy lời ta nói vô cùng có
đạo lý không? Thậm chí sinh ra ý nghĩ muốn quỳ lạy ta phải không? Nếu
như có, nhất định phải nhớ giữ lại tình cảm ở trong lòng, không cần biểu đạt ra đâu, lại càng không nên phái người chung quanh đi tuyên truyền
sự vĩ đại của ta, phải biết ta là người khiêm tốn, rất khiêm tốn, không
thích phô trương quá mức đâu!"
"Ngươi!" . . . . . .
Chú thích:
(1) Ngự bút: bút của vua dùng
(2)Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
Đây là bài thơ lương châu từ kỳ 1
Bồ đào uống rượu quý
Muốn uống tì bà giục ngựa đi
Say ngủ sa trường, đừng cười nhé!
Được mấy quay về những kẻ đi
" Hiện dịch nghĩa
Lương Châu nay thuộc tỉnh Cam Túc, giữa Lan Châu và Vũ Uy, trước đây là nơi
hàng bao thế kỷ người Hồ và người Hán đánh nhau. "Lương Châu từ" là một
điệu hát cổ của nói về chuyện trận mạc biên ải. Những điệu hát cổ như:
Thượng chi hồi, Chiến thành nam, Thương tiến tửu, Quân mã hoàng, Viễn
như kỳ, Hoàng tước hành, Lạc mai hoa, v.v... được các thi nhân thời
trước lấy làm đầu đề để sáng tác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT