"A ~!" Một tiếng kêu
sợ hãi vang lên, kinh động đến thị vệ tuần tra bên ngoài. Bọn thị vệ vội vội vàng vàng xông lại, ở tại cửa ra vào gõ cửa, "Nữ hoàng Thanh Loan,
có chuyện gì vậy?"
Giờ phút này miệng Vũ Văn Tiểu Tam đã bị ám vệ che kín.
Phượng Phi Yên hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, Hạ Mộ Yên rất
tự giác đi tới cửa: "Bệ hạ đang dạy bảo hạ nhân không hiểu chuyện thôi!
Không cần ngạc nhiên đâu!"
Thị vệ kia ở tại cửa ra vào do dự một
chút, không tiếp tục nghe được tiếng kêu thảm thiết mới vừa rồi, nên tin lời nói của Hạ Mộ Yên: "Thì ra là như thế, vậy thuộc hạ xin cáo lui! Đã quấy rầy nữ hoàng Thanh Loan rồi!"
"Ừ, đi đi!" Hạ Mộ Yên đáp một tiếng liền trở lại bên người Phượng Phi Yên.
Phượng Phi Yên nhìn ám vệ kia một chút, ám vệ đó liền tự giác thối lui, cười
lạnh nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Vũ Văn Tiểu Tam, hiện tại ngươi có thể kêu
tiếp rồi đó, chỉ là sẽ không có người tới đâu, bởi vì bọn họ đều cho
rằng trẫm đang dạy bảo hạ nhân thôi!"
"Hạ nhân” hai chữ này được cắn rất nặng, ám hiệu tràn đầy ý vị nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
Mỗ nữ ngửa mặt lên trời liếc mắt, nhưng trong lòng cũng hiểu bây giờ không phải là lúc cứng chọi cứng với Phượng Phi Yên, mình một thân một mình,
nàng ta thì người đông thế mạnh. Nếu cứng rắn tới cùng, người thua thiệt nhất định là mình, suy nghĩ xem có nên nói chút gì đó để giải vây cho
mình hay không?
Nhưng Phượng Phi Yên cũng không chuẩn bị cho nàng thời gian để suy tính: "Người tới, vả miệng cho trẫm!"
Lần này hai ám vệ gắt gao giữ chặt nàng, người ta đều có nội lực, nàng bất
quá chỉ phản kháng được một lúc thôi. Mắt thấy người nữ quan kia cách
mình càng ngày càng gần, linh cơ vừa động, liền lớn tiếng mở miệng:
"Phượng Phi Yên, ta với ngươi sẽ làm một vụ giao dịch, ngươi thấy thế
nào?"
"Lớn mật! Lại dám gọi thẳng tục danh của bệ hạ!" Hạ Mộ Yên lớn tiếng quát lớn, muốn đi lên dạy dỗ Vũ Văn Tiểu Tam.
Phượng Phi Yên lại phất phất tay, ý bảo nàng ta lui ra, nàng cũng muốn biết Vũ Văn Tiểu Tam này còn có thể giở trò quỷ gì!
. . . . . .
Trên chợ đêm náo nhiệt, A Cổ Đạt Mộc vui sướng hài lòng đi theo sau lưng Gia Luật Trục Nguyên: "Công tử, không ngờ hội hoa đăng ở Hiên Viên đế quốc
này, so với ở Mông Man đế quốc của chúng ta cũng không thua kém bao
nhiêu!"
Lời này vừa rơi xuống, Hoàn Nhan Trác lập tức quay đầu:
"A Cổ Đạt Mộc, ngươi phải cẩn thận lời nói chứ, trên đường lắm thầy
nhiều ma, nếu bị người ta nghe được, an nguy của công tử, ai tới bảo
đảm?"
A Cổ Đạt Mộc oán hận nghiến răng, gắt gao trợn mắt nhìn
Hoàn Nhan Trác một cái, tên đáng chết này, luôn thích đối nghịch với hắn như vậy!
Hoàn Nhan Trác rất là bất mãn, vốn là đêm hôm nay bọn
họ muốn đi phủ Thừa Tướng, nhưng đi chưa được mấy bước, tên A Cổ Đạt Mộc này liền làm rùm beng với vương thượng, nói xưa nay chưa từng tới Hiên
Viên đế quốc bao giờ, muốn tới đây xem một chút hội hoa đăng bên này là
cái dạng gì? Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Thế nhưng vương thượng
lại đồng ý yêu cầu vô lý của tên đó, không để ý đến lời khuyên can của
hắn, chạy đến đây đi dạo chợ đêm, nếu như bị người ta nhìn thấy, hậu quả thật khó mà lường được!
Gia Luật Trục Nguyên không để ý tới bọn họ, hắn cảm giác có một cỗ lực lượng thần bí sâu xa nào đó, dẫn dắt hắn đi tới nơi này.
Từng bước từng bước đi tới bên bờ sông đầy đèn hoa sen, đi tới dưới tàng cây liễu, ngồi xổm người xuống, ở trong sông cầm lên một chiếc đèn hoa sen. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc không dám tin nhìn vương thượng của mình, đây là làm cái gì hả? Người ta ở chỗ này ước nguyện, tại sao vương
thượng phải cầm đèn của người ta lên? Ngàn vạn lần không được nói cho
hắn biết, thật ra thì vương thượng đang muốn nhìn lén nha!
Ý nghĩ này mới vừa sinh ra, đã nhìn thấy vương thượng mình lấy tờ giấy trong đèn hoa sen ra ngoài, từ từ mở ra. . . . . .
Không phải đâu? Vương thượng thật sự sẽ làm chuyện bỉ ổi như thế sao?
Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Phải biết ước nguyện là không thể để cho những người khác biết, nếu không sẽ không linh nghiệm, vương
thượng nhìn lén như vậy, rất không có đạo đức đó!
Trong lúc ý
nghĩ của hắn đang ngàn xoay trăm chuyển, thì Gia Luật Trục Nguyên đã mở
tờ giấy kia ra, phía trên chỉ có vài chữ: ta muốn vĩnh viễn ở chung một
chỗ với Thương Thương!
"Thương Thương" ? Lại là Thương Thương! Là hắn viết sao? (vì lúc này GLTN vẫn không biết VVTT là con gái nên mình
sẽ xưng hô là hắn nha)
Mấy ngày nay, chẳng biết tại sao hắn hay
tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong mộng đều là bóng dáng của người đó. Bộ dáng lúc hắn uống say, bộ dáng lúc hắn nén lệ nói sợ đau, còn có bộ dáng
giận dữ nói hắn sắp bị chém chết. . . . . .
Có chút chế giễu, huynh đệ của hắn, lại là người yêu của Hiên Viên Vô Thương, hơn nữa hai người đã phát triển đến bước đó!
Giờ phút này, hắn thật lòng có chút ghen tị với Hiên Viên Vô Thương, không
nói được cảm giác trong lòng là gì? Hắn là một nam nhân bình thường, cho nên sẽ không thừa nhận vì mình đã thích Bách Độ, nhưng lại không biết
cảm giác không được tự nhiên này là từ đâu mà đến!
Có lẽ là một
loại buồn bã đi, thật vất vả có một huynh đệ kết nghĩa, nhưng mà đời này không biết mình còn có cơ hội gặp lại hắn hay không!
Nhìn một chút tờ giấy trong tay, không biết từ ý định gì, không tự chủ được hung hăng siết nó lại. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc ở một bên muốn vì chủ nhân đèn hoa sen kia nói vài lời, lại
bị một ánh mắt của Hoàn Nhan Trác ngăn cản. Hoàn Nhan Trác cách Gia Luật Trục Nguyên tương đối gần, tự nhiên thấy rõ chữ trên tờ giấy, nhưng vẻ
mặt vương thượng như vậy có chút không đúng!
Kể từ lúc Bách Độ bị Hi Vương Gia của Hiên Viên đế quốc mang đi, vương thượng thường mất hồn mất vía, không biết đang đứng đây nghĩ cái gì! Nhưng là mặc kệ là nghĩ
cái gì, Hoàn Nhan Trác hắn cũng sẽ dùng hết sức giúp vương thượng tiêu
diệt mọi chướng ngại, bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép vương thượng
cao quý của hắn, trong mắt người đời biến thành một quân chủ ngu ngốc đi yêu nam nhân!
Gia Luật Trục Nguyên đứng lên, nắm chặt tờ giấy ở
trong tay, không tự chủ dùng sức, để cho nội lực nhanh chóng đốt nó
thành tro bụi, rồi sau đó âm thanh khí phách cuồng ngạo vang lên: "Được
rồi, đi phủ Thừa Tướng thôi!"
A Cổ Đạt Mộc mím mím môi, miễn cưỡng đuổi theo, hắn còn chưa có chơi đủ đâu!
. . . . . ."Giao dịch gì?" Trong đôi mắt xếch của Phượng Phi Yên hàm chứa ánh sáng tàn nhẫn, căm tức nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
Nếu nàng ta dám trêu chọc mình,
Phượng Phi Yên nàng liền cho nàng ta đầu rơi xuống đất.
"A, nếu
như ngươi giết ta, coi như trên thế giới này không có ta, Thương Thương
cũng sẽ hận người đã giết chết ta thôi, đúng không?" Vũ Văn Tiểu Tam
cười đến cực kỳ rực rỡ, trong bụng đã có chủ ý dùng để hoãn binh tạm
thời rồi. Nhưng nếu không trêu tức Phượng Phi Yên, nàng vẫn cảm thấy
nuốt không trôi cục tức kia ở trong lòng!
Lần này gương mặt của
Phượng Phi Yên đã đầy sát khí! "Ngươi muốn nói rõ cái gì với trẫm? Nói
rõ ngươi ở trong lòng Vô Thương có bao nhiêu quan trọng sao?" Cả người
đều là sát khí, làm cho lòng người rét lạnh.
Hạ Mộ Yên có chút
không hiểu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, tam vương phi này không giống người làm việc lỗ mãng như thế! Hiện tại nói ra lời này, không phải ép bệ hạ giết nàng ta sao?
"Đương nhiên không phải, ta chỉ muốn nói cho ngươi
biết, nếu như bây giờ ngươi nói bọn họ buông ta ra, sau đó chiêu đãi ta
một bữa thật ngon, có lẽ ta sẽ quyết định tự vận, hơn nữa còn lưu lại
một phong thơ cho Thương Thương, bày tỏ chuyện này không có quan hệ với
ngươi, ngươi thấy thế nào?" Nói xong cười đến rực rỡ như hoa.
Lông mày Phượng Phi Yên nhíu chặt một chỗ, nhìn chằm chằm mặt của Vũ Văn
Tiểu Tam, hi vọng ở trên mặt của nàng nhìn ra sơ hở, nhưng mà nửa điểm
dấu hiệu dối trá cũng không có: "Chuyện này là thật sao?"
"Ta từ
trước đến giờ là nhất ngôn cửu đỉnh! Chỉ là nếu như ngươi không nhanh
lên một chút để cho bọn họ buông ta ra, có lẽ ta sẽ tức giận, rồi thay
đổi chủ ý!" Trên thực tế là bởi vì bị giữ chặt thật sự rất đau, nàng
cũng không muốn chịu hành hạ này.
"Tốt! Buông nàng ra!" Âm thanh uy nghiêm vang lên.
Hạ Mộ Yên ở một bên mở miệng nhắc nhở: "Bệ hạ, nữ nhân này không giống như là nhân vật dễ đối phó như vậy!"
"Thế nào, sợ?" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc Hạ Mộ Yên, mặt đầy giễu cợt.
"Ngươi!" Hạ Mộ Yên hung hăng nhìn nàng chằm chằm, đã là miếng thịt trên thớt
rồi, vẫn dám lớn lối như vậy. Nếu không phải bệ hạ còn có những tính
toán khác, Hạ Mộ Yên nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này! Dám giành hoàng phu với nữ hoàng tôn quý nhất của Thanh Loan đế quốc bọn họ. Hừ!
"Mộ Yên, lui ra! Trẫm
cũng muốn xem xem nàng ta muốn làm trò gì! Người tới, phân phó chuẩn bị
thức ăn!" Âm thanh khí phách vang lên, phân phó với người hầu ở bên
cạnh.
Hiên Viên Vô Thương lập tức từ trên ghế đứng lên, như một trận gió xông lên phía trước bắt lấy cổ áo của hắn: "Nàng ở nơi nào?"
"Khụ khụ. . . . . . Vương Gia!" Hắn vốn là chạy trốn rất mệt mỏi, còn bị Vương Gia níu lấy như vậy, càng thêm thở không nổi.
Hiên Viên Triệt ngay lập tức tiến lên cầm lấy cánh tay của Hiên Viên Vô
Thương :"Hoàng thúc, thúc thả hắn xuống trước đã, thúc giơ hắn lên như
vậy, hắn làm sao nói đây!"
Buông tay ra, ném hắn đến trên đất, ám vệ này lảo đảo mấy bước, thật vất vả mới đứng vững: "Vương Gia, quả
thật như Thất vương gia đã đoán, bọn thuộc hạ phát hiện vương phi ở Nam
Uyển hoàng cung, nơi ở của nữ hoàng Thanh Loan quốc.
"Tam nhi có
bị thương không?" Âm thanh có chút hoảng sợ vang lên, Phượng Phi Yên nữ
nhân kia căn bản là người điên, chuyện gì cũng có thể làm được, rất có
khả năng gây bất lợi với Tam nhi!
Khóe miệng ám vệ kia nhẹ nhàng
co quắp mấy cái: "Thuộc hạ phát hiện vương phi, đúng lúc nàng đang ăn
cơm trong phòng nữ hoàng Thanh Loan! Hơn nữa còn đang la lên, cái gì mà
ăn uống thả cửa!" Bọn họ không có người nào không biết nữ hoàng Thanh
Loan điên cuồng ái mộ vương gia nhà mình, cho nên. . . . . .
Vốn cho là vương phi rơi vào trong tay Phượng Phi Yên, nhất định là dữ
nhiều lành ít, nhưng chưa từng nghĩ nàng lại đang ở nơi đó ăn cơm!
Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Chẳng lẽ nữ hoàng Thanh Loan này vì
bị Vương Gia nhà mình cự tuyệt liên tục, nên sau đó bị kích thích đến
điên rồi?
Lần này dù là Hiên Viên Vô Thương, khóe miệng cũng có
chút co quắp. Con ngươi như lưu ly của Hiên Viên Triệt tràn đầy nụ cười, hoàng tẩu này, hình như chưa từng làm cho hắn quá thất vọng!
Quay đầu nhìn hoàng thúc mình, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy ý tứ lấy lòng: "Hoàng thúc, để Triệt đi chung với thúc cứu hoàng tẩu có
được không?"
Giọng nói êm dịu nhẹ nhàng vang lên, chính là người
có tâm địa sắt đá cũng sẽ bị hắn làm cho cảm động, nhưng trước mặt của
hắn không phải là những người khác, mà là Hiên Viên Vô Thương! Chỉ thấy
hoàng thúc hắn quay đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ kia là nụ cười xinh
đẹp, cười đến lông trên người hắn đều dựng đứng cả lên, lạnh cả sống
lưng. . . . . .
Hắn có chút sợ sệt lui về phía sau một bước, ách, không phải đâu, có thể đừng hù dọa hắn như vậy không? "Hoàng. . . . .
.hoàng thúc cái đó, Triệt chỉ là nói giỡn chút thôi, vì thế hoàng thúc
ngài ngàn vạn lần không được quá kích động, chuyện anh hùng cứu mỹ này,
liền giao cho lão nhân gia ngài làm, ngài đi đi, Triệt ở chỗ này xin đợi tin tốt của ngài!"
Nói xong lời này, trong con ngươi tinh khiết
như lưu ly đều là ý vị nịnh hót, làm sao hắn lại quên mình tới nơi này
của hoàng thúc để tá túc chứ? Chỉ cần hoàng thúc tức giận một chút, nói
không chừng liền mang hắn giao cho mẫu hậu để lập gia đình thì sao!
Thấy Hiên Viên Vô Thương còn cười xinh đẹp nhìn hắn như vậy, trong lòng run
lên, vội vàng mở miệng nhắc nhở: "Hoàng thúc, nếu thúc còn không đi, có
lẽ hoàng tẩu sẽ xảy ra chuyện đó!"
Hắn thốt ra lời này xong,
người mới vừa rồi còn nhìn hắn với vẻ mặt tà mị, liền biến mất trong
nháy mắt, không thấy bóng dáng. . . . . .
Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con nâng lên một nụ cười tinh ranh với lúm đồng tiền, duỗi lưng mỏi một cái, nhìn Đình Vân bên cạnh: "Bổn vương buồn ngủ quá!"
À? Đình Vân sững sờ, có chút không hiểu cho nên nhìn hắn. Chỉ thấy trên
khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng yêu của người nọ lộ ra một nét mặt cực kỳ
đáng thương, mắt to ngập nước không nháy một cái nhìn chằm chằm Đình
Vân, đáy mắt đều là ánh sáng ngây thơ, thoạt nhìn cực kỳ đơn thuần đáng
yêu, âm thanh êm dịu nhẹ nhàng vang lên: "Đình Vân ca ca, người ta muốn
đi ngủ!"
Khóe miệng Đình Vân giật giật, có chút im lặng nhìn Hiên Viên Triệt, hắn chỉ là một thuộc hạ thôi, gọi hắn ca ca? Thất vương gia không có lầm chứ! Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Còn nữa, hắn cũng
không phải là vương phi, âm thanh đáng yêu như vậy hắn không cảm thấy
hứng thú, có thể đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn có được
không? Hắn thật sự không quen!
“Cái. . . . . . cái……cái đó Thất
vương gia, ngài đi đi!" Trong lòng vô cùng buồn bực, Thất vương gia đi
ngủ nói với hắn làm cái gì?
"Người ta thật muốn đi ngủ rồi! Đình Vân ngươi thấy được không!" Âm thanh ngọt phát ngán lại vang lên.
"Ừm! Thuộc hạ biết rồi!" Trời ạ, Thất vương gia ngài buồn ngủ cũng đi nhanh
chút đi, có thể đừng giày vò thuộc hạ như vậy được không, cả người ta
đều nổi da gà rồi này!
Tiếp, chỉ thấy người nọ thu lại nét mặt
đáng yêu, trên khuôn mặt như trẻ con lộ ra một nụ cười ‘thực hiện được
gian kế’, ưu nhã xoay người, ưu nhã giơ chân lên, rồi sau đó ưu nhã đi
tới cửa điện, mỗi một cái động tác đều ưu nhã đến làm cho người ta lo
lắng!
Cuối cùng ưu nhã nhảy lên không trung, bay về phía này hoàng cung. . . . . .
Lưu lại Đình Vân ngơ ngác đứng tại chỗ, suy nghĩ chuyện mới vừa xảy ra. . . . . .
—— xong đời! Thất vương gia bay đi hoàng cung rồi! Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là . . . . .
—— hắn mới vừa nói Thất vương gia, là hắn bày tỏ biết thất vương gia đi
ngủ, cho nên nếu hắn không giúp che giấu, thì không có biện pháp nào
khác! Cũng càng không thể lập tức đi thông báo Vương Gia!
Trên khuôn mặt lãnh khóc lộ ra vẻ mặt cực kỳ bi thương, Thất vương gia, ngài hại thuộc hạ thảm rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT