Buổi tối, trên đường cái huyên náo, đám đông bắt đầu khởi động, cực kỳ náo nhiệt!
Từng chiếc hoa đăng treo trên không trung, từng nhóm tài tử giai nhân đi lại trên đường, mùi hương của các mỹ nhân tản mát ra các loại mùi thơm ngát trên không trung.
Một nam tử tuyệt mỹ mặc áo trắng, nắm hông một cô gái tuyệt sắc mặc hồng y xuất hiện trên đường cái, lập tức liền trở
thành tiêu điểm!
"Thương Thương, hôm nay trên đường thật náo
nhiệt!" Vừa nói vừa không tự chủ nhúc nhích eo, thật ra thì chân của
nàng vẫn còn mềm nhũn, hắn nói để hắn ôm nàng ra ngoài cũng được, nhưng
suy nghĩ một chút trên đường cái nếu làm như vậy sẽ có bao nhiêu bất nhã chứ! Cho nên không kiên trì nổi, cuối cùng chỉ cho hắn dùng một cái tay giúp nàng đỡ thân thể.
Nghĩ tới lại không nhịn được ai oán trừng mắt liếc hắn một cái, tên cầm thú này!
Không nhìn ánh mắt của nàng, khẽ cười đáp lời: "Hôm nay là lễ hoa đăng mỗi
năm một lần, rất nhiều tài tử giai nhân cũng sẽ đi ra ngoài tìm kiếm phu quân của mình. Nếu trao đổi hoa đăng thành công, chứng tỏ hai bên đều
có ý với nhau, cuối cùng sẽ do nhà đàng trai sang nhà đàng gái cầu hôn,
thường là ngày hôm đó hai nhà sẽ quyết định hôn sự luôn, cha mẹ đều
không được phản đối!"
"Oa! Không ngờ còn có loại hoạt động như vậy!" Đó không phải là so với đêm thất tịch còn cao cấp hơn một chút sao?
"Tam nhi không biết sao?" Có chút nghi hoặc nhìn nàng, ngũ quốc đều có lễ hoa đăng, nàng không có lý do gì mà không biết!
Ặc, cái này làm cho nàng nhớ tới có một số việc còn chưa có nói cho hắn
biết, suy nghĩ một chút, nhíu mày mở miệng: "Chuyện này có chút phức
tạp, ta sẽ nói với chàng sau, bây giờ chúng ta đi chơi trước đi!" Thật
vất vả mới chạy được đến đây một lần!
. . . . . .
Cách đó không xa, một đôi mắt xếch mang theo chút tàn nhẫn, quét qua bọn họ. . . . . .
"Bệ hạ, chúng ta ra ngoài chơi đi, buông lỏng tâm tình một chút, có thể
nhìn thấy nam tử thích hợp với bệ hạ hơn, nếu như vậy liền. . . . . . Bệ hạ, ngài đang nhìn cái gì vậy?" Hạ Mộ Yên có chút không hiểu nhìn nàng.
Rồi sau đó nhìn theo ánh mắt của nàng, đã nhìn thấy hai người Vũ Văn Tiểu
Tam và Hiên Viên Vô Thương! Suýt nữa giận đến ngất đi, vì sao không có
ai nói cho nàng biết hai người bọn họ cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này hả?
Vất vả lắm mới có thể khuyên bệ hạ ra ngoài giải sầu, lại gặp họ, thật là đáng chết mà!
Khóe môi hình củ ấu nâng lên một nụ cười vui vẻ: "Gặp được mà chẳng tốn công sức gì!"
"Bệ hạ?" . . . . . .
. . . . . .
Đi vài bước, liền nhìn thấy một đám người vây lại tại một chỗ, không biết
đang làm gì. Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu cười hì hì nhìn hắn: "Thương
Thương, chúng ta qua đó chơi có được không?"
"Được!" Sờ sờ cái mũi của nàng, "Tam nhi nói cái gì, thì chính là cái đó!"
"Thương Thương thật tốt!" . . . . . .
Sự dịu dàng này làm người bên cạnh phải ao ước ghen tị, người chung quanh
cũng rất là hâm mộ nhìn bọn họ. Vốn là nên mơ ước, nhưng nhìn bọn họ
trai tài gái sắc, xứng đôi với nhau như thế, ngược lại thật khó có thể
sinh ra ý định gì không tốt!
Chen đến trong đám người, thì ra là
đang cử hành một hoạt động ở đây, một nam một nữ chia làm một tổ. Tất cả người dự thi đều viết tên của mình lên trên một tờ giấy, sau đó thả vào trong một cái hộp, mọi người lại rút ra một tờ giấy, nam nữ của tổ nào
rút được tờ giấy có ghi tên của đối phương, sẽ lấy được hoa đăng kia!
Hai cái hoa đăng đặt ở nơi đó, cực kỳ tinh xảo, chạm trổ điêu khắc những lỗ nhỏ chừng hạt đậu lên phía trên tầng tầng lớp lớp những miếng vàng mỏng như lá, ánh nến xuyên thấu qua miếng vàng thật mỏng kia hiện ra một
loại cảm giác mưa bụi mờ ảo, cực kỳ duy mỹ.
Vũ Văn Tiểu Tam mím mím môi: "Thương Thương, chúng ta đi thôi!"
"Tại sao?" Có chút không hiểu nhìn nàng, hắn nhìn ra được nàng rất thích hoa đăng đó, làm sao lại muốn đi đây?
"Vận khí của ta luôn luôn không tốt, cái này còn bắt hai người cùng rút
được, thật sự là quá khó khăn rồi!" Phải biết kiếp trước lúc nàng đi
học, nàng luôn đoán bậy để trả lời câu hỏi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa
có đúng lần nào đâu!
"Thử một chút đi, nói không chừng có thể bắt được thì sao!" Cười nhìn nàng, rồi sau đó bổ sung một câu "Dù sao chúng ta cũng không có tổn thất gì."
Những lời này mới thật sự đả động tới nàng, đúng ha cũng không có tổn thất gì, nhìn một chút người cử
hành kia: "Thương Thương, hắn có nghĩ tới việc nếu như mọi người đều rút được tên đối phương của tổ mình, nhưng chỉ có một đôi hoa đăng, vậy thì làm thế nào!"
Lời này âm thanh có chút lớn, làm cho người cử
hành hoạt động đó quay đầu lại, nhìn bọn họ một chút, hai mắt tỏa sáng,
hai người này ngược lại thật sự là như một đôi tiên nhân rất xứng với
nhau: "Vị cô nương này, ngài là lần đầu tiên tham gia hội hoa đăng phải
không? Hoạt động hội hoa đăng mỗi năm một lần, đều chỉ sẽ có một đôi
tình nhân rút được tên của đối phương, vì đôi tình nhân đó đã nhận được
lời chúc phúc của Nguyệt thần nương nương, đã được ông trời tác hợp cho! Chưa từng xảy ra chuyện ngoài dự đoán đâu!"
Lần này Hiên Viên Vô Thương ngược lại có chút hăng hái: "Tam nhi, chúng ta nhất định sẽ rút
được đấy!" Dứt lời không hỏi ý kiến của nàng, liền nắm tay nàng đến nơi
ghi tên, nhấc bút lên, viết lên tên của mình.
Nhìn vẻ mặt thành kính của hắn, nàng cũng cầm bút lên viết tên của mình, sau đó bỏ vào trong hộp.
Hoạt động bắt đầu.
Vũ Văn Tiểu Tam rất kích động muốn xông tới rút đầu tiên, lại bị hắn kéo
lại: "Tam nhi, đừng nóng vội, bọn họ sẽ để hai tờ giấy cuối cùng của
chúng ta lại, hoa đăng này nhất định là của chúng ta rồi!"
"Làm sao chàng biết?" Có chút hồ nghi nhìn hắn, chẳng lẽ hắn ăn gian sao?
"Bởi chúng ta là đôi tình nhân hạnh phúc nhất, ai cũng giành không được!"
Trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy chắc chắn, hạnh phúc thuộc về bọn họ, ai
cũng giành không được!
Mỗ nữ giựt giựt khóe miệng, rất là khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Chàng cũng quá mê tín đi?"
"Khụ khụ khụ. . . . . ." Tay thon dài che môi lại, liều mạng ho khan, hắn mê tín ư?
Mọi người dưới cái nhìn soi mói và vẻ mặt đầy rối rắm của Vũ văn Tiểu Tam,
lấy từng tờ từng tờ giấy đi, sau đó hết người này đến người kia lộ ra vẻ thất vọng. Hiện tại chỉ còn dư lại
hai người là Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương chưa lấy.
Có chút hồ nghi nhìn hắn một cái, không phải thần kỳ như vậy chứ?
Hắn cười nhạt, khuynh thành tuyệt thế, quay đầu nhìn nàng một cái, rồi sau
đó dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, hai người đi tới bên cạnh cái
hộp kia, hiện tại chỉ xem bọn họ có lấy được tờ giấy ghi tên của đối
phương hay không thôi, còn nếu lấy trúng tờ giấy ghi tên của mình thì
thua rồi!
Tay trái của hắn dắt tay phải của nàng, sau đó hai
người đồng thời đưa tay, bỏ vào cái hộp kia, không lâu lắm, đồng thời
lấy ra, từng người cầm trên tay một tờ giấy, trong ánh mắt mọi người có
mong đợi, có chúc phúc, cũng có ghen tỵ, mở tờ giấy ra. . . . . .
Rồi sau đó, trên mặt của hai người đều là vẻ mặt vui vẻ. . . . . .
"Thương Thương, chàng nói thật chính xác!" Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng
nhìn về phía hoa đăng. Oa! Cái hoa đăng đó thoạt nhìn có vẻ rất đáng
tiền, đợi lát nữa bọn họ phải đi bán nó, ha ha ha. . . . . .
"Vậy mà Tam nhi còn nói người ta mê tín!" Hơi có bất mãn nhìn nàng.
"Ách, thì ta nói sai. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Tốt! Vậy thì phải chúc phúc vị công tử này và phu nhân
của hắn rồi! Chúc mừng các ngươi lấy được lời chúc phúc của Nguyệt thần
nương nương!" Vị chủ trì kia nói người làm gở hai ngọn hoa đăng xuống,
giao vào trong tay của bọn nọ.
"Cái . . . . . . Cái gì! Ta không phải. . . . . ." Cái gì mà phu nhân của hắn hả?
Đột nhiên cảm giác ngang hông bị siết chặt lại, trên dung nhan tuyệt mỹ như cánh hoa đào của nam tử nâng lên một nụ cười khẽ, nhìn bọn họ một chút, ôm quyền mở miệng: "Vậy tại hạ và ái thê của mình xin cảm tạ mọi
người!" Phu nhân? Hắn thích!
Ái thê? Vũ Văn Tiểu Tam trợn to cặp mắt, xoay đầu qua, không dám tin nhìn cái người vô sỉ này!
Những người bên cạnh lập tức sôi trào lên: "Chúc công tử và phu nhân trăm năm hảo hợp!"
"Ha ha. . . . . . Vĩnh kết đồng tâm!" . . . . . .
. . . . . .
Đầu ngón tay thật dài hung hăng bấm vào trong thịt, nhìn người đang cười
đến vui vẻ ở bên kia. Hừ, trẫm thật muốn xem, các ngươi còn có thể vui mừng bao lâu!
. . . . . .
"Thương Thương. . . . . ." Nhìn đám người đang cuồng nhiệt kia, nàng ngược lại
có chút ngượng ngùng, cọ xát trong ngực hắn, rồi vùi đầu vào đó luôn.
Lại nói, cho tới bây giờ nàng cũng chưa nếm thử loại cảm giác này đâu!
Có nhiều người vây quanh như vậy, ngượng chết mất!
Nhìn một chút
bộ dáng xấu hổ của tiểu nữ nhân trong ngực, bờ môi như hoa anh đào nâng
lên một nụ cười khẽ, ôm quyền về phía mọi người: "Các vị, tại hạ mang
nương tử rời đi trước, cám ơn chư vị đã chúc phúc!"
Ngay sau đó ôm hông của nàng, ở một bên trong tiếng chúc phúc, cầm hai ngọn hoa đăng rời đi.
Lấy được phần thưởng của hội hoa đăng, lấy được lời chúc phúc của Nguyệt thần, trên mặt của hắn đều là thần thái vui mừng.
Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất là vui mừng, đây không phải là vô duyên vô cớ
kiếm một khoản sao? Cái người cử hành hội hoa đăng đó quả thật chính là đầu óc có bệnh rồi mà!
Tiếp,
có một lão bá cõng mứt quả đi qua trước mặt bọn họ, ánh mắt của Vũ Văn
Tiểu Tam liền di chuyển theo mứt quả kia, đầu cũng quay 270 độ, làm hắn
khẽ cười một tiếng: "Tam nhi, đợi một chút...!" Dứt lời chạy lên mua cả
cây mứt quả của lão bá kia.
Thấy hắn một tay xách mứt quả, một
tay cầm hoa đăng đi tới, chọc cho nàng cười ha ha: "Thương Thương, chàng thật giống như người bán mứt quả và hoa đăng đấy!"
Sắc mặt tối sầm lại, nha đầu không có lương tâm này! Cắn răng có chút tức giận mở miệng: "Tam nhi, nàng. . . . . ."
Thấy sắc mặt hắn không tốt, nàng lập tức ngậm miệng lại, mặt cười đến nịnh
hót: "Hắc hắc. . . . . . Người ta chỉ là nói giỡn một chút thôi, không
nên kích động!"
Đi đến trước mặt nàng, nàng tự gở xuống hai xâu: "Cầm!"
Hắn ngẩn ra: "Ta không ăn!" Hắn không thích ăn đồ ngọt.
"Ai cho chàng ăn? Để cho chàng cầm giùm ta thôi! Chỉ bằng chàng cũng muốn
ăn mứt quả của ta sao?" Sắc mặt không tốt nhìn hắn, tức chết nàng mà, có ý tốt cho hắn ăn, hắn còn không ăn! Stop!
Lời này vừa rơi xuống, gương mặt tuyệt mỹ sắc khẽ trầm xuống, cắn môi dưới, mặt uất ức: "Tam nhi, nàng không thương người ta!"
Lại là câu này! Vũ Văn Tiểu Tam thưởng hắn một cái liếc mắt, ngoảnh mặt làm ngơ, gở xuống xâu mứt quả khác, đưa cho đứa trẻ ven đường. . . . . .
Nhìn nụ cười ngây thơ trên mặt nàng, là sự vui vẻ phát ra từ nội tâm, tâm tình của hắn cũng không khỏi khá hơn!
"Đa tạ tỷ tỷ!" Lại có một người bạn nhỏ nói với nàng những lời này.
Nàng cười híp mắt sờ sờ đầu tiểu nam hài kia: "Không cần cảm ơn đâu!" Đứa bé này thật đáng yêu!
Đang cười đến câu hồn đoạt phách, sắc mặt lập tức cứng đờ, có chút tức giận
nhìn bàn tay nàng mới vừa sờ soạng đứa bé kia, một cỗ dấm chua lan tràn ở ngực, bước nhanh mấy bước đến phía trước: "Tam nhi, không cho bọn nó ăn nữa!"
Liếc hắn một cái: "Là nam nhân, làm sao chàng có thể hẹp
hòi như vậy chứ! Mấy xâu mứt quả cũng không bỏ được, hơn nữa chàng đã có tiền như vậy rồi!"
Nói xong không nhìn hắn, lại đem một xâu mứt
quả đưa cho một tiểu cô nương, kết quả, tiểu cô nương kia ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào, lộ ra hai cái răng khểnh: "Cám ơn a di!" (D tính để dì
nhưng đang ở cổ đại nên thấy a di hay hơn, mn thấy ko ổn thì nói để D
sửa nha)
Khuôn mặt tươi cười của mỗ nữ cứng lại, trong mắt mơ hồ
có tia lửa nhảy lên, vẻ mặt nhăn nhó một hồi lâu, rụt xâu mứt quả đưa cho cô bé trở về, giọng nói không tốt mở
miệng: "Không cho ăn nữa!"
Dứt lời cắn răng chạy đến bên người
Hiên Viên Vô Thương, mắt to ngập nước lóe ra lệ quang, nhìn hắn một hồi
lâu, rồi sau đó nhào tới trong ngực hắn, kêu gào khóc lớn: "Thương
Thương, ta không phải là già rồi chứ, đứa bé đó cư nhiên gọi ta là a di! Hu hu hu. . . . . ."
Khóe miệng khẽ co rúm một chút, ôm nàng an
ủi: "Tam nhi rất trẻ tuổi, không có già!" Nói xong dùng ánh mắt như giết người nhìn sang cô bé vẫn còn ngây ngốc ở đó, tiểu cô nương không biết
tại sao đột nhiên nàng lại không cho bé mứt quả nữa.
Đứa bé kia
vừa nhìn ánh mắt này của hắn, bị dọa đến"Oa" một tiếng khóc lên, đôi mắt như hoa đào thoáng qua tia sát ý, lập tức có một vị phu nhân xông lại,
ôm tiểu cô nương kia: "Đừng khóc! Đừng khóc! Thật xin lỗi đã quấy rầy!
Tiểu hài tử không hiểu chuyện thôi!"
Nói xong ôm nữ nhi tháo chạy thật nhanh, hai người kia, nhìn một cái liền biết không phải nhân vật
bình thường rồi. Nàng chỉ là một dân chúng bình thường, không chọc nổi
họ đâu!
Vỗ vỗ lưng của nàng: "Tốt lắm, Tam nhi đừng khóc nữa!"
Hung hăng lấy nước mũi của mình bôi lên trên vạt áo hắn, cắn răng mắng: "Đặc biệt sao! Dám gọi ta là a di, lão nương quất chết nó!"
Sau ót
xẹt qua một vệt đen, nói sang chuyện khác, từ trên cây mứt quả lấy hai
xâu đưa cho nàng: "Không phải Tam nhi muốn ăn sao?"
"Ừm!"Giọt
nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, liền bỏ mứt quả vào trong miệng. Ặc, thì ra là cổ đại mứt quả là mùi
vị này, ăn vài miếng liền không muốn ăn rồi!
"Thương Thương, chàng giúp ta ăn hết có được không?" Mắt chứa mong đợi nhìn hắn.
Nhíu nhíu mày: "Người ta không thích ăn đồ ngọt!"
"Được rồi!" Mặt không vui, nhíu nhíu đôi mày thanh tú.
Tiếp, bên tai nghe được một tiếng than nhỏ, bàn tay thon dài cầm lấy tay của
nàng, kéo mứt quả đến trước mặt của mình, bờ môi như hoa anh đào khẽ mở, cắn xuống một miếng, cảm giác chua chua ngọt ngọt đánh úp tới, hắn
không tưởng tượng được sẽ ngọt như vậy.
"Mùi vị cũng không tệ lắm phải không?" Cười đến vui vẻ.
"Ừm!" Khẽ cười gật đầu một cái, thật ra thì từ trước đến nay,hắn cũng chưa từng ăn qua vật này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT