Vũ Văn Tiểu Tam nhìn
người một thân bạch y kia, đang ngồi ở bên cạnh bàn, ăn cực kỳ tao nhã,
mỗi một động tác đều mang khí chất cao quý bẩm sinh. Nhưng mà sao cứ cố
tình ở chỗ này toát ra khi chất cao quý làm gì, làm cho trái tim nàng co quắp một cái, bởi vì dưới sự tao nhã của hắn, nàng mơ hồ nhìn ra vẻ cô
đơn!
"Thương Thương. . . . . ." Có chút đau lòng gọi hắn.
Hắn quay đầu, mày kiếm nhíu lại nhìn nàng: "Sao thế? Có phải là không thoải mái hay không?" Nói xong có chút bối rối muốn đứng dậy.
"Không phải, không phải!" Nàng cười lắc lắc đầu "Thương Thương, ta đút chàng ăn cơm có được hay không?"
Hắn vừa nghe, ngẩn ra, ngay sau đó này trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười có lúm đồng tiền làm thiên địa thất sắc: "Được!"
Vui sướng
hài lòng bưng cơm, chạy đến bên giường của nàng. Giờ phút này hắn giống
như một đứa bé, cười hì hì giao chiếc đũa cho nàng, trên mặt đều là nụ
cười ngây ngốc.
Nàng muốn nhận lấy cái chén trong tay của hắn,
thế nhưng hắn lại cầm không thả: "Ta cầm được rồi, Tam nhi cầm sẽ mệt
mỏi!" Nói xong ôm nàng vào trong ngực, vòng quanh hông nàng.
Nàng lại vẫn kiên trì lấy chén qua: "Thương Thương nghe lời đi...chàng cầm chén, sao có thể nói là người ta đút chàng ăn được?"
Mày kiếm nhíu chặt, do dự một lúc đành phải đưa chén cho nàng. Nàng bưng
chén, gắp lên món ăn, rồi sau đó ngẩng đầu lên, cười híp mắt mở miệng:
"Thương Thương, ăn cơm!"
"Ừm!" Hắn khẽ cười một tiếng, mở miệng ăn hết một lần, hốc mắt lại hơi ửng hồng.
Ặc "Thương Thương, có phải là ăn không ngon hay không?" Nàng ngước đầu
nhìn hắn, lông mày nhíu chặt. Tại sao vậy, ăn một bữa cơm lại có thể như sắp khóc!
"Không phải!" Hắn nói xong, không đợi nàng kịp phản
ứng, liền vươn tay ôm nàng vào trong ngực, gắt gao ôm chặt, thân thể mơ
hồ có chút run rẩy.
"Thương Thương, chàng làm sao vậy?" Nàng có chút không biết làm sao, suýt nữa rơi mất chén cầm trong tay.
"Không sao cả, Tam nhi, để Thương Thương ôm nàng một lát, một lát thôi!" Giọng nói hắn mang theo run rẩy truyền đến, làm cho nàng rất đau lòng.
Mặc dù không biết vì sao hắn lại như thế, nhưng nàng biết hắn là đang đè
nén một cái gì đó! Để chén kia lên
trên giường, rồi quay lại ôm lấy hắn, an ủi tâm tình của hắn. Người nam
nhân này có lúc cũng yếu ớt như một đứa bé, làm cho lòng người sinh
thương tiếc!
Sau một lúc lâu, thân thể hắn khẽ run, rồi rốt cuộc
không hề nữa rung động nữa, hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại, buông
nàng ra, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi, Thương Thương có làm đau nàng
không?"
"Không có!" Nàng lắc đầu một cái, nhưng thật ra là có đau một chút.
Thế nhưng hắn lại không tin, nhìn lưng của nàng, đã bị hắn siết ra một vết
hồng hồng, có chút đau lòng xoa nhẹ, lại như có một dòng điện làm cho
thân thể nàng run nhẹ. Cái run này làm cho hắn nhíu mày mở miệng: "Tam
nhi, rất đau phải hay không?" Mặt đầy ảo não, hận không được đánh mình
mấy bạt tai!
Gương mặt nàng lại đỏ lên, quay đầu lúng túng mở miệng: "Không đau mà!"
Nhìn bộ dáng kia của nàng, hắn liền biết vì sao nàng lại run rẩy, ở bên tai
của nàng thổi hơi mập mờ nói: "Tam nhi, có phải có chút muốn hay không?"
"Không có!" Một tiếng này là vô cùng kiên quyết! Quay đầu vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.
Trên dung nhan như cánh hoa đào nâng lên một nụ cười khẽ: "Được rồi, không
đùa nàng nữa! Người ta đói bụng!" Nói xong có chút uất ức cắn môi dưới
nhìn nàng, nàng lập tức bưng thức ăn lên: "Tốt! Đói bụng thì ăn cơm!"
Ăn ăn, nàng có chút buồn bực hỏi: "Thương Thương, hồi nãy chàng sao thế?”
Bộ dáng vừa rồi của hắn rõ ràng chính là đè nén đau khổ cực lớn! Nàng há có thể không nhìn ra sao?
Lời này làm cho sắc mặt hắn lập tức
cứng đờ, trên dung nhan tuyệt mỹ lây nhiễm một vẻ đau khổ không muốn
người khác biết, có chút tự giễu mở miệng: "Tam nhi, nàng là người đầu
tiên đút Thương Thương ăn cơm!"
Vừa nói ra lời này, sắc mặt nàng
liền biến đổi. Lúc này rất là tức giận nhìn hắn, rồi sau đó buông chén xuống , một cánh tay trắng nõn nhỏ dài níu lấy lỗ tai của hắn: “Hiên Viên Vô Thương chàng giỏi lắm, chàng
còn muốn có bao nhiêu người đút chàng ăn cơm hả? Có phải chàng muốn học
Hoàng đế có một hậu cung ba nghìn giai lệ, mỗi bữa cơm đều phải có người hầu hạ đúng không?"
Trên bộ mặt tuyệt mỹ đều là ý vị dở khóc dở
cười, đây là cái gì với cái gì hả? Sao lại thành hắn mong đợi hậu cung
ba nghìn giai lệ rồi? Nhìn một chút cánh tay nhỏ bé trên lỗ tai mình,
bất đắc dĩ mở miệng: "Tam nhi, người ta không phải ý đó. Tam nhi nhớ lại đi, trừ Thương Thương, còn có người nào từng đút Tam nhi ăn cơm không?"
"Không có!" Chắc chắn mở miệng, kiếp trước nàng cũng không có yêu ai, làm sao
có thể cùng bằng hữu ghê tởm đút nhau ăn cơm chứ? Đời này gả cho Hiên
Viên Ngạo, cái tên sát thiên đao đó không giết nàng, nàng đã cám ơn trời đất rồi, còn có thể đút cơm cho nàng ăn sao? Căn bản là mơ mộng mà!
"Tam nhi ngẫm lại đi, thật không có sao?" Hắn hướng dẫn từng bước, cặp mắt
tà mị như hoa đào kia mang theo ý vị đầu độc, tựa hồ đang hướng dẫn nàng nghiêm túc suy tư về vấn đề này.
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩn ngơ một
lúc, nhíu lông mày nhớ lại một hồi lâu, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu
lên: "Dường như ngoại trừ cha mẹ ta ra. . . . . . Không, là cha, nương,
cũng sẽ không có người khác đi?" Nếu nói cha mẹ hắn có thể nghe không
hiểu, lập tức đổi lời nói thành cha, nương. Chợt, biến sắc, có chút
không dám tin nhìn hắn.
Để tay đang hung hăng vặn tai hắn xuống:
"Thương Thương?" Nàng cắn môi dưới, nhìn dung nhan hơi cô đơn của hắn,
một cảm giác gọi là đau lòng truyền đến toàn thân.
Hắn là Vương
Gia, thân phận vốn rất tôn quý, làm sao có thể gặp phải chuyện như vậy?
Ngay cả Thái hậu cái lão yêu bà đó, mặc dù nàng cực kỳ chán ghét, nhưng
bà ta lại là thật tâm thương yêu Hiên Viên Ngạo!
Thấy nàng có
chút đau lòng nhìn hắn, hắn mở miệng cười: "Tam nhi, đều qua rồi, ta
không quan tâm!" Nói là không quan tâm, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một
tia bi thương, làm sao có thể không
quan tâm? Làm sao sẽ không quan tâm đây?
Nhìn các huynh đệ của
mình đều có mẫu phi thương yêu, nhìn phụ hoàng mặt từ ái ôm bọn họ, thế
nhưng hắn lại bị ném ở trong góc lạnh lẽo nhất. Làm sao hắn có thể không thèm để ý được? Nhớ tới đó tay hắn lại nắm chặt thành quyền, nổi lên
gân xanh, tâm tình bị đè nén.
"Thương Thương, có phải mẫu phi của chàng qua đời rất sớm đúng không?" Nàng tin tưởng nếu phụ thân là Đế
Vương, có thể bỏ rơi con trai của mình. Nhưng nàng lại không cho là một
mẫu thân, sẽ không thèm để ý chút nào đến con trai của mình! Có lẽ mẫu
phi hắn chết sau một trận cung đấu kia, rồi hắn trở thành một hoàng tử
không được sủng ái.
Trên dung nhan tuyệt sắc của hắn nhẹ nâng lên một nụ cười giễu cợt: "Không phải!" Nữ nhân kia, không chỉ có không có
chết, còn sống rất thoải mái, không ngày nào là không muốn tánh mạng của hắn, không có một khắc nào là không muốn giết hắn!
Lần này nàng
liền hiểu vì sao trên mặt hắn lại có vẻ bi thương và sợ hãi rồi, nếu là
cha mẹ không có ở đây, hắn gặp phải chuyện như vậy còn không là cái gì,
nhiều lắm là cũng chỉ là cô đơn, quyết sẽ không lộ ra vẻ mặt bi thương
này!
"Thương Thương. . . . . ." Nàng không biết nên nói những gì, trong mắt của hắn đều là bi thương, sợ hãi cùng hận ý nồng đậm, giống
như nỗi đau đó đã đục khoét vào tận trong xương tủy của hắn! Giờ phút
này hắn giống như là một con sói cô đơn, phảng phất như bị toàn bộ người trong thiên hạ vứt bỏ, bên cạnh không có gì cả, chỉ còn duy nhất một
mình hắn.
Hắn sờ sờ đầu nàng: "Tam nhi, Thương Thương không có
việc gì!" Hóa giải tâm tình, đồng thời cho nàng một khuôn mặt tươi cười. Hắn không muốn tâm tình của hắn ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng. Tam nhi của hắn, cả đời nên luôn vui vẻ hạnh phúc!
Trên khuôn mặt nhỏ
nhắn tinh sảo của nàng lộ ra một nụ cười như trăm hoa đua nở, vành mắt
đỏ lên, nhào vào trong ngực của hắn, ôm hắn thật chặt: "Thương Thương,
đừng đau lòng, về sau để ta thương chàng!"
Đúng, về sau sẽ có
nàng thương yêu hắn, nàng sẽ thương yêu hắn thật tốt, thương hắn giống
như là yêu mến chính bản thân mình vậy!
Con ngươi của hắn trợn
to, có chút sững sờ, ngay sau đó giống như có vật gì đó hung hăng đánh
trúng trái tim của hắn, một góc nhỏ vẫn bị hắn giấu ở tận trong trái tim đã đóng băng của hắn, liền bị một câu nói như vậy của nàng, một cái ôm
như vậy của nàng, nhẹ nhàng đánh nát!
Trong cặp mắt tà mị như hoa đào kia lóe lên một niềm vui mừng khôn xiết cùng cảm động nồng đậm. Đáy mắt có chút lệ quang lấp lánh, cắn
môi dưới hung hăng ôm lại nàng, dường như muốn dùng hết tất cả hơi sức:
"Tốt! Tam nhi nói chuyện phải giữ lời!"
Hắn dùng một chút sức,
thật sự là siết chặt có chút đau, thậm chí có cảm giác muốn tắt thở!
Nhưng nàng vẫn chịu đựng không mở miệng, bây giờ hắn quá yếu đuối, cần
nàng cho hắn an ủi! Nghe lời của hắn, trên gương mặt tinh xảo kia xuất
hiện một nụ cười. . . . . .
"Người ta là người chính trực, đạo
đức phẩm chất cao thượng, nói chuyện khẳng định giữ lời! Thương Thương,
chàng chưa từng nghe qua một câu nói —— tin Vũ Văn Tiểu Tam, sẽ được
sống lâu sao!" Nàng đứng đắn không được bao lâu, đức hạnh trong ngày
thường lại chạy đến quấy phá.
Hắn vừa nghe, có chút dở khóc dở
cười buông nàng ra, cũng biết là nàng không muốn mình khó chịu vì chuyện đã qua nữa, sờ sờ cái mũi của nàng: "Nghịch ngợm!"
Le lưỡi một cái: "Tốt lắm, Thương Thương ngoan, không nói chuyện không vui nữa, chúng ta ăn cơm đi!"
Nói xong cười híp mắt đút hắn ăn cơm, hắn nhìn chằm chằm mặt của nàng, đáy
mắt đều là vẻ hạnh phúc, há mồm từng miếng từng miếng ăn hết thức ăn.
Hắn không biết mình ăn cái gì, nhưng lại cảm thấy đây là thức ăn hắn ăn
ngon miệng nhất trong đời của hắn! Tam nhi, gặp nàng, thật đúng là may
mắn nhất đời ta!
Ai ngờ lúc nàng đang đút hắn ăn, lại biến sắc,
có chút lo lắng nhìn hắn: "Thương Thương, chàng sẽ không vì vậy mà coi
ta như mẹ của chàng chứ?"
"Khụ khụ. . . . . ." Hắn thành công bị sặc cơm đến sắc mặt đỏ bừng, "Khụ khụ. . . . . . Tam. . . . . . Tam nhi. . . . . ."
"Ặc, ho xong rồi nói!" Đưa ra một con móng vuốt giúp hắn thuận khí.
Gương mặt tuyệt mỹ bị nghẹn đến đỏ bừng, im lặng nhìn nàng: "Nghĩ bậy bạ cái
gì đó? Cái gì mà coi nàng như mẹ ta!" Theo ý hắn, hắn không có mẫu thân, không có!
"Có phải bởi vì mẹ của chàng không có xinh đẹp bằng ta?" Tràn ngập mong đợi nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng nửa ngày, trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy khó xử, nhìn bộ dáng
nàng đầy mong đợi, thật sự không đành
lòng nói ra sự thật, lấy lời nói trong lòng mình nói ra: "Ở trong lòng
Thương Thương, Tam nhi là đẹp nhất."
Thốt ra lời này xong, sắc
mặt nàng liền âm trầm xuống, đó chính là nói nàng không đẹp bằng mẹ hắn
sao!"Mẫu thân của chàng hình dạng thế nào?" Sắc mặt không tốt nhìn hắn.
Hình dạng thế nào? "Nữ nhân kia, rất đẹp." Khạc mấy chữ ra, hiển nhiên không muốn nhắc lại nữa.
Nhìn một chút sắc mặt của hắn, xem chừng mẹ ruột của hắn dáng dấp không sai
biệt với hắn lắm. Nếu nói như vậy, đúng là xinh đẹp hơn so với nàng rồi, nhưng mà lòng vẫn tràn đầy khó chịu, vì vậy. . . . . . "Mặc dù bà ấy
đẹp hơn ta, nhưng mà ta lại trẻ tuổi hơn bà ấy!" Nói xong ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý.
"Tam nhi, nàng muốn người ta chết đói sao?" Trong đôi mắt tà mị như hoa đào tràn đầy lệ quang.
"Ách, ăn cơm đi!" Lần nữa gắp lên món ăn, đồng thời có một người rất không tự giác xông vào.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Ngài không có sao chứ?" Tiểu Nguyệt đổi y phục xong liền vội vội vàng vàng chạy tới. Lần này ở tại cửa ra vào gặp khối băng lớn
Đình Vân đó, hắn cư nhiên không có ngăn trở nàng, cho nên để cho nàng
thành công chạy vào.
Nhưng khi nhìn đến tiểu thư nhà nàng đang
đút Hi Vương Gia ăn cơm, bộ dáng ngọt ngọt ngào ngào. Hi Vương Gia quay
đầu nhìn nàng, trên mặt cười đến vô cùng xinh đẹp, cực kỳ. . . . . . đẹp mắt!
Tiểu thư nhà bọn họ cũng cười híp mắt: "Tiểu Nguyệt, ăn tối chưa? Chưa ăn thì ăn ở chỗ này đi!" Vừa nói vừa chỉ về phía cái bàn.
Nàng tinh mắt nhìn thấy tiểu thư tuyệt đối không có mặc y phục, vậy buổi
chiều nàng ở bên ngoài nghe được âm thanh đó, ngẫm lại lời Đình Vân nói, lúc này hiểu bọn họ đang làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đầu lưỡi
giống như thắt lại: "Ách, ăn cơm à? Không có. . . . . . Không có. . . . "
Kết quả lại phát hiện nụ cười trên mặt Hi Vương Gia càng phát ra mê người, toàn thân run lên, co rúm lại mở
miệng: "Ha ha. . . . . . Ăn! Ăn! Tiểu thư, Hi Vương Gia, hai ngươi từ từ ăn. Nô tỳ, nô tỳ lui xuống trước!"
Nói xong quay đầu liền muốn
chạy, lại nghe thấy giọng nói tiểu thư nhà mình truyền đến: "Tiểu
Nguyệt, Thương Thương sẽ dẫn ta đi chơi, ngươi có đi hay không?" Họ là
tỷ muội tốt với nhau, có chuyện tốt như đi chơi, tự nhiên muốn đi cùng
nhau rồi!
Mỗ thị nữ kích động quay đầu: "Tiểu thư, có thật
không?" Nhưng ngay lập tức liền nhận được một ánh mắt không tốt, sợ sệt
nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, cái này, cái này. . . . . .
"Có khi nào tiểu thư ta lừa gạt ngươi chưa? Thương Thương, chàng không có ý kiến gì chứ?" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong quay đầu, cười híp mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương.
Nam tử tuyệt mỹ quay mặt sang, giương môi cười
với nàng một tiếng: "Lời Tam nhi nói, người ta dĩ nhiên không có ý
kiến!" Sau khi nói xong quay đầu, rất là "thân thiện" nhìn Tiểu Nguyệt,
làm Tiểu Nguyệt rợn cả tóc gáy.
Mẹ ơi! Ánh mắt của Hi Vương Gia
giống như muốn giết nàng vậy? "Cái…..cái…..cái đó, tiểu thư, Tiểu Nguyệt nhớ tới buổi tối còn có một ít chuyện. Hai người cứ đi chơi đi…
Ta...ta…ta không đi đâu!"
"Không đi?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút kỳ quái nhìn nàng, không phải vừa rồi còn biểu hiện rất vui mừng sao?
Tiểu Nguyệt cứng ngắc mà cười cười gật đầu một cái: "Không đi!" Sau đó như
một trận gió bay ra ngoài, giữa đi chơi với mạng người, tất nhiên mạng
nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn, cái vấn đề này còn có gì để nói sao? Dựa vào bộ dáng kia của Hi Vương Gia, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám!
Nhìn bóng lưng Tiểu
Nguyệt rời đi, bờ môi như cánh hoa anh đào của nam tử tuyệt mỹ nâng lên
một nụ cười hài lòng. Không tồi, không có quá không thức thời, tạm thời
giữ lại nàng!
"Thương Thương, hôm nay Tiểu Nguyệt thật kỳ quái!" Vũ Văn Tiểu Tam rất buồn bực nhìn về phía cửa.
"Không cho phép nhớ tới nàng ta!" Giọng nói tràn đầy vị chua vang lên, rất là bất mãn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
Khóe miệng giật giật, người đàn ông này, thật là bá đạo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT