"Hoàng Thiên tại thượng, Hậu Thổ tại hạ. Nay Gia Luật Trục Nguyên ta nguyện
cùng Bách Độ đệ kết nghĩa huynh đệ, uống máu ăn thề!" Giọng nói khí phách
cuồng ngạo vang lên.
"Hoàng Thiên tại thượng, Hậu Thổ tại hạ, nay Bách Độ ta,nguyện cùng Gia Luật
Trục Nguyên huynh kết nghĩa huynh đệ, uống máu ăn thề!" Vũ Văn Tiểu Tam tận
lực để cho giọng nói của mình nghe có vẻ khí phách nam tử một chút.
"Từ đây về sau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!" Một Quân Vương
vẻ mặt thành thật.
"Từ đây về sau, có phúc ta hưởng, gặp nạn hắn chịu!" Một mỗ nữ càng
thêm nghiêm túc.
Gia Luật Trục Nguyên không dám tin từ từ quay đầu nhìn hắn một cái, hắn mới vừa
nói gì vậy hả? "Có phúc ta hưởng, gặp nạn hắn chịu"? Hắn không có
nghe lầm chứ?
Ba người khác cũng là bộ dáng bị đả kích và tổn thương rất sâu sắc.
Khí phách cười một tiếng, không để bụng mở miệng lần nữa: "Không cầu sinh
cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng
năm!"
"Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu ta sống thêm vài
năm so với hắn!" Âm thanh trong trẻo của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên lần nữa.
Lần này dù là Gia Luật Trục Nguyên nhịn giỏi đến đâu, cũng có chút không vui,
quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Bách Độ đệ, đệ đây không phải là đang trêu
vi huynh chứ?"
"Hả? Đâu có? Ta rất nghiêm túc mà!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong rất là
thành kính nhìn lư hương.
"Huynh đệ coi trọng đồng sanh cộng tử, sao đệ có thể cầu xin sống thêm vài
năm so với vi huynh?" Vẻ mặt Gia Luật Trục Nguyên tràn đầy không vui.
"Đó là bởi vì huynh so với ta lớn tuổi hơn, ta sống nhiều hơn ngươi mấy
năm không phải là rất bình thường sao?" Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt mê man quay
đầu nhìn hắn.
Gia Luật Trục Nguyên liền chán nản!
"Chẳng lẽ huynh kết bái với ta là vì huynh muốn sống thọ và chết cùng lúc
với ta sao? Ta đây rõ ràng còn có thể sống thêm vài năm, lại chủ động chôn theo
huynh hả?" Vũ Văn Tiểu Tam trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn
"Không ngờ tâm tư của huynh lại ác độc như thế!"
Trong lúc nhất thời Gia Luật Trục Nguyên không thể nói được gì nữa, quay đầu mở
miệng với A Cổ Đạt Mộc: "Mang rượu tới!"
"Dạ!" A Cổ Đạt Mộc nói xong, liền giơ lên vò rượu kia, chia rượu ra đổ
vào trong hai cái chén. Trong bụng lại buồn bực không thôi, hắn đã nói những lời
như thế rồi, vương thượng vẫn kết bái cùng người này, tính khí vương thượng lúc
nào thì trở nên tốt như vậy hả?
"Công tử!" Nói xong giao một ly rượu đến tay của Gia Luật Trục
Nguyên, sau đó giao một chén khác cho Vũ Văn Tiểu Tam.
Gia Luật Trục Nguyên cầm dao lên, nhẹ nhàng cắt một đường, một giọt máu liền nhỏ
vào trong rượu, đưa cho Vũ Văn Tiểu Tam, mỗ nữ do dự một chút mở miệng:
"Ta có thể uống ít một chút được không?" Dường như nàng tửu lượng
nàng không cao nha!
"Không được!" Hắn đã cho qua nhiều lần như vậy rồi, còn uống ít một
chút gì nữa?
"Được rồi!" Mím mím môi, uống vào một hớp.
Thấy nàng méo miệng, hắn khẽ cười một tiếng. Bộ dáng méo miệng của tiểu huynh đệ
này nhìn có chút giống như nữ nhân!
"Đến phiên ngươi!" Gia Luật Trục Nguyên cầm dao găm trong tay đưa cho
nàng.
Mỗ nữ cầm đao kia rồi nhìn tay của mình, trợn mắt nhìn một hồi lâu, làm bộ đáng
thương ngẩng đầu lên: "Ta sợ đau!"
Tất cả mọi người suýt nữa ngã quỵ!
"Nam tử hán đại trượng phu, sợ đau cái gì!" A Cổ Đạt Mộc ở một bên
chen vào nói.
Lời này kích thích Vũ Văn Tiểu Tam, nàng giơ đao lên chuẩn bị cắt một đường, thời
điểm cách ngón tay còn có mấy millimet thì dừng lại, vẻ mặt đưa đám: "Ta
thật sự sợ đau mà!"
hoangdung
Chợt linh cơ vừa động, nàng liền phun một bãi nước miếng vào trong ly rượu kia:
"Như vậy là được rồi!"
Gia Luật Trục Nguyên chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa nhìn nàng một hồi lâu, như
vậy là được rồi sao?
Thấy hắn không chấp nhận, nàng tiếp tục mở miệng: "Cái đó, cái đó, máu hay
nước miếng đều là chất lỏng lưu động trong cơ thể con người thôi, không có gì
khác biệt đâu?"
Gia Luật Trục Nguyên nhìn Hoàn Nhan Trác một cái, Hoàn Nhan Trác lúc này hiểu
ý, lập tức lại rót một ly rượu khác đưa cho hắn. . . . . .
hoangdung
Nhận lấy rượu trong tay Vũ Văn Tiểu Tam, ném qua một bên. . . . . ."Này,
ngươi làm gì thế!" . . . . . .
Tiếp đó một bàn tay mạnh mẽ bắt được tay của nàng, ánh đao chợt lóe. . . . .
."Á!" Một tiếng hét thảm, trầm bổng kéo dài. . . . . .
Gia Luật Trục Nguyên cười đem rượu kia uống một hơi cạn sạch. . . . . .
Tiểu Nguyệt ở một bên rất không đành lòng che mắt lại.
Vũ Văn Tiểu Tam mặt đầy oán hận nhìn hắn, một cái tay che tay của mình, đáy mắt
rưng rưng, giống như cực kỳ úy khuất. Bộ dáng kia làm cho tim Gia Luật Trục
Nguyên đập hơi chậm lại, có chút sững sờ.
"Nhìn cái gì! Ta bị ngươi chém chết rồi này!" Vũ Văn Tiểu Tam hét to
lên một tiếng.
Một tiếng hô này làm tất cả mọi người không kìm chế được mà ho khan, chém chết?
Gia Luật Trục Nguyên dở khóc dở cười nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt. Trong bụng
lại có chút buồn bực, hắn là đàn ông, mình động lòng cái gì hả?
"Này, lại nói chúng ta cái này coi như là kết bái xong rồi chứ?" Vũ
Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc hắn, cảm giác say dâng trào, đầu hơi mơ màng rồi.
Gia Luật Trục Nguyên gật đầu cười, âm thanh khí phách vang lên: "Ừ, kết
bái xong rồi. Về sau ta chính là huynh trưởng của đệ rồi, hiền đệ, mời!"
Vừa nói vừa chỉ chỉ về phía cái bàn kia, Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu một cái, di
chuyển cái mông của mình qua. Cảnh tượng trước mắt đã có chút mông lung rồi, mơ
hồ nhìn hắn: "Cái đó, dường như đầu ta có chút choáng váng!"
Trên khuôn mặt như ngọc cũng bắt đầu hiện lên màu sắc đỏ tươi, rất là mê người.
. . . . . Mê người? Gia Luật Trục Nguyên lắc lắc đầu. Mình là nam nhân, tại sao
có thể sinh ra suy nghĩ viễn vông đối với người cũng là nam nhân chứ!
Tiểu Nguyệt vội vàng tiến lên rót một chén nước: "Công tử, ngươi uống chút
nước cho tỉnh rượu!"
Nhận lấy, uống vào một hớp. Nhưng đầu càng choáng váng lợi hại, nằm ở trên bàn
đếm sao tràn đầy trong mắt. . . . . .
Bộ dáng này càng thêm vô cùng dễ thương, Gia Luật Trục Nguyên cố đè xuống cảm
giác khác thường trong lòng, cau mày mở miệng: "Làm sao tửu lượng lại kém
như vậy."
A Cổ Đạt Mộc cũng là một bộ dáng rất tiếc nuối.
Mê mê mang mang nhìn hắn một cái, đầu óc có chút muốn ngất đi: "Thương
Thương đâu?" Lần trước nàng chính vì uống rượu, liền mạnh mẽ cưỡng đoạt
Thương Thương rồi. Mặc dù dáng dấp người này cũng rất đẹp trai, nhưng không phải
là Thương Thương của nàng, cho nên. . . . . .
"Thương Thương?" Gia Luật Trục Nguyên có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Tiểu Nguyệt tiến lên trấn an cảm xúc của tiểu thư nhà mình: "Công tử, ngài
bây giờ đang ở khách điếm. Giờ chúng ta đi tìm. . . . . . đi tìm Thương Thương,
có được hay không?" Hiện tại không thể nói là Hi Vương Gia, nếu không bị mấy
người kia nhìn ra cái gì sẽ không tốt.
"Nhưng mà, nhưng người ta muốn tìm Thương Thương ngay bây giờ luôn."
Sau đó sẽ mạnh mẽ cưỡng đoạt hắn lần nữa, hắc hắc. Nói xong muốn đứng lên.
Gia Luật Trục Nguyên lôi kéo nàng, quay đầu phân phó Hoàn Nhan Trác: "Đi lấy
thuốc giải rượu."
Hoàn Nhan Trác nhíu mày mở miệng: "Công tử, trước khi xuất môn không mang
theo thuốc giải rượu. Chúng ta có thể để cho tiểu nhị đi nấu canh giải rượu,
nhưng hiệu quả không tốt bằng thuốc giải rượu."
"Đi nấu trước đi!" Nhíu mày mở miệng, Vũ Văn Tiểu Tam đã có khuynh hướng
muốn say khướt rồi.
"Dạ!" . . . . . .
Mỗ nữ nỗ lực muốn đem cánh tay của mình từ trong tay Gia Luật trục Nguyên thoát
ra ngoài, nhíu mày cao giọng thét chói tai: "Buông ta ra, buông ra! Người
ta muốn đi tìm Thương Thương!"
"Đệ nói cái người Thương Thương đó ở nơi nào? Vi huynh dẫn đệ đi
tìm!" Âm thanh cuồng ngạo vang lên, trong lòng lại hơi nghi ngờ.
Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói, lại bị Tiểu Nguyệt chặn lại: "Vị công tử
này, công tử nhà chúng ta là say khướt nói mê sảng thôi, đừng để ý đến hắn!"
"Nói bậy, người ta đúng là muốn tìm Thương Thương mà, Thương Thương. . . .
. ." Lảo đảo, bước chân có chút không ổn. Gia Luật Trục Nguyên chỉ đành phải
đỡ nàng, lảo đảo vài bước, trong ánh mắt lo lắng của Tiểu Nguyệt, nàng rơi vào
trong ngực của hắn.
Một mùi thơm ngát đập vào trong mũi, trong bụng khẽ nhúc nhích. Mùi hương trên
người tiểu huynh đệ này thật dễ chịu. Nhìn chằm chằm khuôn mặt người trong ngực,
trên mặt ngọc không có nửa điểm tỳ vết nào. Trên khuôn mặt trắng nõn nà dính
chút màu đỏ tươi, lông mi như cánh chim đang xòe ra. Mắt đẹp rưng rưng, chu cái
miệng nhỏ nhắn mở miệng: "Người ta muốn tìm Thương Thương. . . . . ."
Gia Luật Trục Nguyên nghe vậy, môi cương nghị mím chặt, chợt có chút ghen tị với
cái tên "Thương Thương" đó rồi.
. . . . . .
Ngoài cửa sổ, một người đã thu hết tất cả vào mắt. Ánh mắt sáng lên, nhanh
chóng bay về phía Thất Vương phủ, ha ha. . . . . . Rốt cuộc để hắn tìm được
vương phi rồi, lập tức trở lại thông báo cho Vương Gia thôi!
Mắt như chim ưng của Gia Luật Trục Nguyên híp lại, quét ngoài cửa sổ, nhìn về
khoảng không phía nam. Nhưng vào lúc này, Hoàn Nhan Trác đẩy cửa đi vào. Quay đầu
nhìn hắn một chút, chỉ thấy trên tay của hắn bưng một chén canh giải rượu, nhận
lấy rồi mạnh mẽ rót vào miệng Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
"Ta không uống, ta muốn tìm Thương Thương. . . . . . Khụ khụ. . . . . .
Này, ta nói không uống. . . . . . Ưmh. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Từ chối
một hồi lâu, vẫn bị mạnh mẽ đổ vào miệng.
Không lâu lắm, ý thức tỉnh táo, nhưng mà bước chân vẫn có chút không ổn định.
Ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn hắn một cái: "Ha ha. . . . . . Cảm tạ!"
Cười nói tự nhiên, mắt đẹp sáng ngời, càng làm cho tinh thần hắn có chút hoảng,
lắc đầu một cái. Ở đáy lòng quở nhẹ một tiếng, mình nghĩ cái gì vậy. Đây là
nghĩa đệ kết bái của hắn, tại sao có thể có tâm tư không đứng đắn như vậy! Huống
chi, dù là ý tưởng, cũng không nên có với một người đàn ông chứ!
Quay đầu trầm giọng mở miệng: "Chúng ta lập tức đi, hành tung đã bị bại lộ."
"Hả?" A Cổ Đạt Mộc có chút không hiểu nhìn của hắn, "Công tử,
chúng ta bại lộ khi nào?"
"Người tới chưa chắc là dò thân phận của chúng ta, nhưng mà ta đã bị người
ta chú ý tới." Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, Hoàn Nhan Trác lập tức mở
miệng, "Công tử, ta đi chuẩn bị xe ngựa." Vương tuyệt đối sẽ không
tính sai!
. . . . . .
"Vương Gia, thuộc hạ tìm được vương phi rồi!" Một ẩn vệ rất là kích động
đứng ở trước mặt của Hiên Viên Vô Thương bẩm báo.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười thoải mái, tuy xác định nàng ở bên
ngoài phóng khoáng, nhưng vẫn còn có chút lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, tìm được
nàng thì hắn liền an tâm, nhưng. . . . . ."Nàng ở đâu?"
"Ở khách điếm Thanh Vân, mang theo một người hầu, ở chung một chỗ với một
công tử áo đen và hai người hầu của hắn!" Ẳn vệ này nói ra cảnh tượng mình
thấy được.
Đình Vân ở một bên vuốt ve cái trán, cảm thấy cực kỳ nhức đầu!
Quả nhiên, lập tức nhìn thấy Vương Gia nhà mình cười đến cực kỳ xinh đẹp quyến
rũ: "Có phải dáng dấp nam tử mặc áo đen kia còn tương đối anh tuấn nữa
đúng không?"
Ẩn vệ này không chút nào phát hiện Vương Gia nhà mình có điểm không thích hợp,
cười híp mắt mở miệng: "Đúng vậy, Vương Gia. Dáng dấp nam tử mặc áo đen
kia vô cùng anh tuấn, lúc đó thuộc hạ thấy vương phi đang trong ngực của hắn."
Thốt ra lời này xong, ẩn vệ này rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng. Vương
phi ở trong ngực nam tử áo đen đó, vậy Vương Gia. . . . . .
Lần này, hắn rốt cuộc cảm thấy bọn họ ở chung một phòng, giống như cũng nhau cấu
kết…!
Mồ hôi lạnh trên người có chút không thể khống chế được chảy ra, ngẩng đầu nhìn
khuôn mặt càng cười càng phát ra kiều diễm của Vương Gia: "Cái đó, cái đó,
Vương Gia, ngài không nên tức giận, hình như là do vương phi uống rượu say
thôi!"
Nữ nhân đáng chết này, nhanh như vậy đã quyến rũ được nam nhân khác. Còn uống
rượu, lần trước chính vì uống rượu mới trao cho hắn. . . . . . Lần này không biết.
. . . . . ? Càng nghĩ sắc mặt càng căng thẳng: "Bây giờ bọn họ đang ở chỗ
nào?"
"Lúc thuộc hạ đi thì bọn họ vẫn còn ở khách điếm Thanh Vân! Còn bây giờ
thì. . . . . ." Nói đến một nửa, một nam tử mặc y phục băng lam sắc liền vọt
vào, không kịp nữa hành lễ liền mở miệng: "Vương Gia, thuộc hạ thấy một
nam tử áo đen, đỡ vương phi đi Vọng Nguyệt Các!"
Vọng Nguyệt Các, cũng là tên một khách điếm!
Lời này vừa rơi xuống, một trận gió thổi qua, Vương Gia nhà bọn họ đã không thấy
bóng dáng, chỉ là xa xa truyền đến một tiếng mắng: "Đáng chết!" .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT