Thiên Thiên cảm thấy trời đất đảo lộn, mới ngày trước Khinh Thương Lãng
còn muốn cưới cô, vậy mà bây giờ anh ta lại có con với người phụ nữ
khác, mà cô ta lại rất xinh đẹp, đúng là bản chất của đàn ông!!
Cô vừa chạy vừa khóc đụng phải một người ngã xuống
"Á, chị dâu, chị sao thế này, em đỡ chị lên".
Khinh Thương Mạn đỡ Thiên Thiên đứng dậy, sau đó phủi quần áo cho cô rồi mới đỡ cô ngồi xuống, đưa cho cô một tách trà nóng để an thần.
"Chị dâu, sao sắc mặt chị lại kém như vậy? Chị cảm thấy không khoẻ ở chỗ nào? Em đi mời đại phu ngay bây giờ".
Thiên Thiên thở dài nâng tách trà lên uống, cảm thấy đỡ choáng váng rồi mới trả lời
"Chị không sao, em ngồi xuống bồi chị nói chuyện đi".
"Lại khóc thành ra thế này, là ai có gan chọc chị, nói cho em nghe đi".
Nói tới đây, Thiên Thiên nhớ lại những lời của Mỹ Linh tiên tử kia nói một lần nữa, nước mắt liền chảy ra.
"Huhu, chính là tên khốn Khinh Thương Lãng! Anh ta dám đi ngoại tình và thậm chí còn có con với người khác".
"Cái gì?!!!!!!".
Giọng nói của Khinh Thương Mạn to đến nỗi mọi người trong Địa phủ liền ngừng tay quay về phía hai người nói chuyện.
Thiên Thiên lại khóc oanh liệt hơn, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô khóc, vậy mà có thể khóc to, thật là sảng khoái. Nhưng Khinh Thương Mạn thì
không thể bình tĩnh nổi, nàng nổi giận đùng đùng hỏi Thiên Thiên
"Chị nói rõ cho em nghe chuyện là như thế nào?".
Thiên Thiên vừa khóc vừa kể, trông rất tội nghiệp, làm cho người luôn
luôn bình tĩnh nhất Địa phủ như Khinh Thương Mạn cũng không thể tha thứ
nổi cho huynh trưởng của mình như vậy. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn luôn
kính nể huynh trưởng của mình, luôn luôn tin tưởng vậy mà huynh ấy lại
có tật xấu không thể bỏ qua như thế này.
"Huhu, Tiểu Mạn, chị thật không thể tin nổi anh ấy là người như vậy, quả thật chị đã nhìn lầm người rồi. Bây giờ chị muốn về nhà, chị không muốn thấy mặt anh ta thêm một lần nào nữa, coi như nể tình chúng ta quen
biết, em hãy giúp chị đi".
"Được, em giúp chị về nhà, đừng khóc nữa", nàng đau lòng khi thấy người
con gái ấy rơi lệ vì tình yêu, vì kẻ bội bạc, mà người kia lại chính là
huynh trưởng của nàng, nàng phải chịu trách nhiệm với Thiên Thiên.
...
Sau khi đưa Thiên Thiên trở về thế kỷ 21 xong xuôi, Khinh Thương Mạn trở về thì gặp phải một đám quỷ sai hớt hả chạy tới xung quanh nàng
"Hộc hộc, mệt quá, tiểu thư, chúng tôi tìm ngài cả ngày nay".
"Tìm ta, có việc gì?".
"Chính là đại thiếu gia, sau khi quay trở về không thấy Thiên Thiên tiểu thư đâu cả thì đập phá khắp nơi trong phủ, sau đó thì sai mọi người đi
tìm ngài".
"À ra là vậy. Đi thôi, ta cũng muốn về tính sổ với người bội bạc kia".
Khinh Thương Lãng nóng ruột đi qua đi lại tìm Thiên Thiên, nghe quỷ sai
báo lại là đã tìm thấy Khinh Thương Mạn liền lập tức chạy tới cửa hỏi
thăm nàng
"Tiểu Mạn, muội đưa vợ của ta đi đâu?".
"Vợ của huynh? Không phải vợ của huynh đang mang thai huynh ở trên thiên cung kia kìa".
Nói tới đây, Khinh Thương Lãng mừng rỡ hẳn ra
"Muội nói Thiên Thiên mang thai con của ta? Thật sao!!".
Gần như là đồng thanh, Nam Yên cùng Khinh Thương Lãng đều lên tiếng.
Khinh Thương Mạn hừ ra tiếng, "Không phải, chính là Mỹ Linh tiên tử".
Lần này, hai người cũng đồng thanh lên tiếng, "Cái gì?!".
Nam Yên nổi giận đùng đùng đi tới đá cho Khinh Thương Lãng một cái rồi
chỉ tay vào anh, mắng: "Tên oắt con kia, con lại dám có con rơi với
người khác, có phải con chán sống rồi không hả?".
Khinh Duật Phàm kéo Nam Yên vào lòng, bàn tay xoa xoa lưng để nàng hả
giận, "Không nên tức giận quá, nàng cần gì như vậy, ta sẽ giúp nàng đánh nó".
"Ôi tức chết ta mà, con dâu ngoan của ta nổi giận bỏ đi là phải, huhu".
Trong khi đó, Khinh Thương Lãng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì ra là như vậy, lợi dụng thời gian anh đi bồi mấy ván cờ với người khác thì hai anh em kia lại hợp tác lừa Thiên Thiên của anh, làm cô hiểu lầm và
chạy mất.
Khinh Thương Lãng tức cắn răng, khuôn mặt vô cùng lạnh, nhưng giờ không
phải là lúc tìm hai người họ tính sổ, vậy nên đá cơn giận này qua cho
Nam Yên.
"Mẹ, con biết là ai bày ra chuyện này rồi, là hai anh em Mỹ Linh tiên
tử, một người thì bịa đặt, và một người thì đóng giả con phụ hoạ theo,
vậy nên mới thành ra như vậy".
"Ta đã sớm chướng mắt hai người đó, hoá ra là vậy. Con trai con yên tâm, ta không trả được thù này không phải là ta. Phàm, chàng mau đi theo ta
tính sổ với hai người kia".
"Được".
"À còn nữa, tiểu Mạn, rốt cuộc con đưa chị dâu con đi đâu?".
Khinh Thương Mạn nghe mà áy náy nãy giờ, thì ra là gian kế, lúc đó nàng
không chịu đi tìm hiểu, chỉ vì quá thương tâm cho Thiên Thiên nên nàng
đưa đi luôn.
"Huhu, vì chị ấy khóc quá đáng thương nên con mềm lòng dẫn chị ấy về thế kỷ 21 rồi".
Khinh Thương Lãng thở dài, thì ra là về nhà, anh không nghĩ tới điều
này. Anh lại gần xoa đầu Khinh Thương Mạn và nói: "Không sao, cảm ơn
tiểu Mạn, vì đã chăm sóc tốt cho Thiên Thiên".
"Huynh trưởng, huhu, nhất định phải mang được chị ấy về đây nhé".
"Ừ, nhất định".
Khinh Thương Lãng định đi thì Nam Yên cản lại
"Chờ đã tiểu Phàm, ta đã hỏi phương pháp cho con, ông cậu chỉ nói là chỉ cần con bé mang giọt máu tiên, nhưng ta không hiểu".
"Được rồi mẹ, cảm ơn mẹ".
Hừm, mang giọt máu tiên chứ gì, Thiên Thiên chắc cũng phải mang mấy lít
máu của anh ấy chứ, cô đã hút không ít máu của anh rồi. Nhưng chuyện này cũng rất kỳ lạ, nếu như vậy chẳng phải cô từ lâu đã biến thành tiên
rồi? Ít nhất cũng phải bán tiên mới đúng chứ?!
Thôi thôi, cứ lo tìm cô trước đi rồi tính tiếp, nhưng anh cảm thấy lần
này cứ lòng cứ nôn nao làm sao ấy, cứ như là sắp sửa có việc gì đó không tốt.
...
Tại nhà của ba mẹ của Thiên Thiên.
Khinh Thương Lãng đột nhiên xuất hiện giữa phòng khách làm người bình
tĩnh mấy trăm năm nay như Harry cũng xém phun cả nước trà đang uống.
Sau khi ho sặc sụa, ông mới hắng giọng nói: "Cậu tới đây làm gì?"
Khinh Thương Lãng cũng trả lời ông: "Chào bác, tôi tới tìm Thiên Thiên".
Harry vừa nói vừa cười: "Muốn tìm nó thì về trường của nó tìm, chứ sao lại ở chỗ này của tôi mà tìm?".
"Bác không cần phải giả vờ, tôi đã tìm hết rồi nhưng không thấy tung tích của cô ấy, vậy thì chỉ có ở chỗ này mà thôi".
"Được, cậu cứ tự nhiên", Harry giơ tay ra phía cửa phòng, mời.
Harry cười thầm trong lòng, nếu như mà ông đã muốn giấu người thì có
mười thần tiên như cậu ta đi chăng nữa cũng chẳng thể nào kiếm được
người.
Quả nhiên đã tìm khắp nhà nhưng Khinh Thương Lãng không thể nào tìm thấy Thiên Thiên. Anh bực mình đá xuống cái ghế bên cạnh, lập tức nó vỡ tan
tành.
Harry lại tiếp tục chế giễu: "Thế nào, đã có đáp án cậu muốn chưa?".
Khinh Thương Lãng biết chẳng thể nào tức giận được với ông ta nên đành
cắn răng nói: "Bác nói đi, như thế nào mới chịu để cho tôi gặp Thiên
Thiên?".
"Cậu còn dám nói câu đó? Không ngại lật bài ngửa với cậu, chính là ta đã đưa con bé đi, nhưng cậu chẳng thể nào tìm thấy được đâu, hừ, dám tổn
thương con bé à, từ nhỏ tới lớn tuy rằng ta luôn luôn nghiêm mặt với nó
nhưng chưa bao giờ để cho nó khóc cả, vậy mà cậu lại dám!!!".
"Đó chỉ là hiểu lầm, có người gài bẫy tôi, bây giờ hãy cho tôi gặp Thiên Thiên, tôi sẽ giải thích từ từ với cô ấy".
"Hahaha, cậu nghĩ hay lắm, nhưng con bé đã đi từ lâu rồi, cậu vĩnh viễn không thể nào gặp lại nó được đâu. Mời về, không tiễn".
"Phịch" một tiếng, Harry quay đầu lại, đã trông thấy Khinh Thương Lãng
quỳ xuống cầu xin ông: "Cầu xin bác, tôi không thể nào sống thiếu Thiên
Thiên được".
"Nếu cậu đã muốn quỳ thì tôi không ngăn cản, cứ tự nhiên nhé".
Nói xong, ông cất bước vào phòng, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ về chuyện này, nếu như đúng như lời con gái ông nói, thì cậu ta là một tên ngoại
tình, nhưng lại tới đây nói là hiểu lầm, còn quỳ xuống nữa. Phải nói tôn nghiêm của đàn ông rất cao, mà cậu ta lại là một thần tiên, đương nhiên tôn nghiêm rất cao quý, vậy mà có thể quỳ xuống cầu xin ông như vậy,
haiz, cứ xem duyên số của hai đứa như thế nào đi, người làm cha như ông
đã giúp con tận tình rồi.
Khinh Thương Lãng thấy Harry không hề
quan tâm tới việc anh đang quỳ, tuy rằng có thể đứng lên tiếp tục tìm vợ nhưng trời đất mênh mông, anh biết đi đâu tìm cô, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. Anh gấp gáp đến nỗi quên rằng bản thân là thần tiên, có thể lên
trời nhờ sự giúp đỡ của vị tiên đang giữ gương thần có thể chỉ ra chỗ
đang ở của người phàm trần.
Ngày hôm sau, Rose ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng ngủ, chợt thấy
bóng dáng đang quỳ của ai đó mà tỉnh cả ngủ, vội chạy vào lôi ông chồng
đang ngủ như heo kia dậy: "Harry, dậy mau, nó vẫn còn quỳ kia kìa".
Harry đương nhiên cáu với bà xã, núm lấy tay bà ngã xuống giường, rồi vòng tay chân giữ lấy bà không cho bà nhiều.
"Quỷ lười, mau dậy đi!!".
"Anh biết là nó còn quỳ, nên em không cần khẩn trương như vậy, con bé
mới chỉ đi có ba tháng thôi, anh còn muốn nó quỳ gấp đôi ấy, hừ".
Nói tới ba tháng, thì ông lại càng hận Khinh Thương Lãng lâu như vậy mới tìm tới cửa. Thực ra cũng không thể trách anh, vì dịch chuyển thời
không thì thời gian cũng trôi đi, tới khi Khinh Thương Lãng tới được đây thì Thiên Thiên đã bỏ đi được ba tháng.
Duy trì được ba ngày, rốt cuộc Khinh Thương Lãng cũng nóng nảy, vụt một
cái liền biến mất. Rose và Harry còn tưởng anh bỏ cuộc, còn định mắng mỏ anh thì phát hiện không phải anh bỏ cuộc, mà là đổi địa điểm mà thôi.
Phòng ngủ của Thiên Thiên.
...
Vào một buổi tối của ngày thứ 5 kể từ khi Khinh Thương Lãng ở đây, Nam
Yên xuất hiện, bên tay nàng còn xách theo một cái gương bự. Nàng thấy
con trai không chút khí phách đang quỳ trên giường của vợ nó, xúc động
muốn đập quách cái gương vào cái đầu ngu ngốc của nó.
"Uy, tiểu Lãng? Tiểu Lãng?".
Cái thằng này..., nó lại dám chơi trò hồn lìa khỏi xác!!! Cũng đủ xảo
quyệt, người ngoài nhìn vào tưởng rằng nó si tình quỳ, ai có ngờ là như
vậy!
Nam Yên nổi giận lấy cái gương choảng vào đầu của Khinh Thương Lãng
thật, thân xác thấy đau, Khinh Thương Lãng tưởng rằng Thiên Thiên trở
về, liền mừng rỡ nhập hồn lại, nhưng khuôn miệng liền méo xuống: "Sao mẹ lại tới đây?".
"Làm sao, ta không được phép tới đây à? Con cũng giỏi thật đấy, cơ thể
thì ở đây ôm cây đợi thỏ, ngoài ra còn có công dụng gợi lên cảm động,
còn hồn thì bay đi đâu hả?"
"Không thể trách con, quỳ ba ngày nhưng ba mẹ vợ đều không nói nửa câu
nơi ở của cô ấy, đành phải chui vào phòng làm phép. Mẹ còn chưa nói mẹ
tới đây làm gì? Lúc nãy mẹ lấy cái gì đánh con thế?".
"Thằng trời đánh này, là gương thần đấy... Á, là gương thần!!!!".
Nàng nhanh chóng kiểm tra coi gương có bị bể không, rất tiếc là bể mất
một nửa, chỉ còn một nửa để xem. Khinh Thương Lãng mặt đen thui nhìn
người mẹ tốt của mình, có ai như bà không, lấy một thứ quan trọng trong
tình huống này đi đánh đầu của anh để nó bể!!
"Hà hà, không sao, cứ coi trước đi, về phủ ta trộm vài thứ tốt của Phàm đưa cho tên kia sửa lại chiếc gương".
Càng nói mặt của tên kia càng đen, nhưng vì tin tức của vợ mà cũng gật đầu.
Gương nhanh chóng hiện lên cảnh tượng đầy thơ mộng, cả một rừng hoa
Lavender tím cả một vùng, đứng giữa là một thân hình thon thả của một cô gái, là Thiên Thiên!
Cô đội một chiếc nón mũ vành màu trắng, đi giữa rừng hoa, càng tôn thêm
thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô, có điều hình như cô tăng cân rồi,
coi như cô sống không tệ khi không có anh. Điều này càng làm anh bực
hơn, cô rời khỏi anh, lại có tâm tình tốt đi Pháp du lịch thưởng hoa thế kia, đợi anh tóm được cô coi cô chạy đằng nào.
"Con đi tìm cô ấy", nói rồi định biến mất dịch chuyển không gian.
"Không được dùng phép thuật dịch chuyển không gian, con nên nhớ con đang là sứ giả trông coi trần gian, không được để thêm bất kỳ ai biết tới
phép thuật, như vậy sẽ trái phép trời. Với lại con ở đây mấy ngày, lại
hồn lìa khỏi xác mấy ngày, sớm đã hao tổn nguyên khí".
"Nhưng mà, thôi được rồi", anh nghe thấy mẹ anh nói rất đúng, nên rút
điện thoại ra gọi vào số công ty, bên kia lập tức có người nghe máy
"Alo, tổng giám đốc có gì căn dặn?".
"Đặt vé máy bay sang Pháp ngay bây giờ cho tôi".
"Vâng, được ạ".
Hiệu suất làm việc của trợ lý tổng giám đốc vô cùng nhanh, năm phút sau liền gọi lại cho anh
"Thưa tổng giám đốc, chuyến bay tới Pháp sẽ cất cánh trong vòng một tiếng nữa, anh hãy mau chóng ra sân bay để làm thủ tục".
"Được, tôi biết, vất vả cho anh rồi".
"Vâng".
Hai mẹ con vốn không nhìn được một nửa hình ảnh sau bức gương bị vỡ, đó là tay Thiên Thiên cầm hành lý.
Ở bên kia nước Pháp, tại cánh đồng hoa Lavender thơm ngát, một cô gái
tay cầm hành lý đang thưởng thức vẻ đẹp mộng mơ của cánh đồng hoa. Thiên Thiên đang chuẩn bị bay về nhà, không biết có phải vì mang thai hay
không mà cô cảm thấy rất rạo rực, không hút máu của người nào đó thì
không nhịn được. Thời gian đầu còn đỡ, cô còn cầm cự được, nhưng bây giờ chịu không được, cô đành phải về xin ba mẹ giúp cô, chắc chắn có
cách... Cùng lắm thì đi hút trộm máu của anh là được rồi.
Nếu mà Khinh Thương Lãng anh biết được ý định này của cô, không chừng
còn rung đùi chờ cô chui vào lưới của anh, cô nhóc của anh giận anh lâu
quá rồi.
Ở trên bầu trời, một chiếc máy bay vừa bay khỏi nước Pháp thì một chiếc máy bay khác lại bay vào sân bay Pháp...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT