Một ngày mới lại bắt đầu tại Địa phủ. Không khí vẫn còn tươi vui như hôm qua – ngày đại hôn của Khinh Thương Lãng và Thiên Thiên. Nhân cơ hội này nên Diêm Vương phi cho phép toàn bộ Địa phủ nghỉ nửa ngày, vì thực sự nếu nghỉ quá lâu, sẽ đảo lộn trật tự nhân gian. Bọn quỷ sai đương nhiên vui nhất, reo hò ăn uống say khướt trong nửa ngày hạnh phúc nhất.

Trong căn phòng dán đầy chữ “Hỉ”, Thiên Thiên dần dần tỉnh lại. Cô dụi mắt, hình ảnh đầu tiên lướt qua trong đầu cô là lễ cưới của cô ngày hôm qua. Cô mỉm cười sung sướng ôm lấy ngực trần của chồng mình mà dụi, dụi cho đến khi Khinh Thương Lãng tỉnh dậy, cốc đầu cô một cái mới chịu dừng lại.

“Em làm gì thế, bà xã?”.

Sáng sớm mà đã nghe được giọng nói khàn khàn quyến rũ phát ra hai từ “bà xã” quả thực muốn giết người mà, Thiên Thiên bất động dùng ánh mắt mê trai x100 nhìn ngắm ông xã cô mới cưới được ngày hôm qua. Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, anh phì cười, sau đó nhéo má cô một cái: “Có đói không?”.

Cô liền gật đầu. Không đói mới lạ, hôm qua anh ăn hiếp cô nguyên một đêm, tuy rằng anh rất nhẹ nhàng, nhưng cứ dụ dỗ cô như vậy suốt cả đêm, cô hoàn toàn không hút một chút máu nào của anh kể từ trước đám cưới.

Anh xoa đầu cô, kê đầu cô ngay cổ anh và nói: “Phần thưởng cho em ngày hôm qua”.

Nói xong anh còn cười lên nữa, quả thực đáng ghét, cô đánh anh một cái ngay ngực rồi thoả sức giơ răng nanh ra hút. Quả thực cô rất thèm khát máu anh từ khi mang thai, là tiểu quỷ nhỏ trong bụng cô cứ khát liên tục đấy, vậy thì cứ để kẻ đầu sỏ gây tội là anh tiếp máu cho cô cả đời đi.

Hút máu xong, cô lè lưỡi ra liếm toàn bộ máu của anh, sau đó ngoan ngoàn dựa người vào anh nghỉ ngơi sau khi no. Tay cô xoa cái bụng đã hơi nhô lên một chút, sau đó hỏi anh: “Anh thích con trai hay con gái?”.

Anh cũng đưa tay sờ bụng của cô và trả lời: “Con gái”.

“Sao thế? Em tưởng anh thích con trai chứ?”.

“Anh không muốn tranh giành người phụ nữ của anh với nó”.

“…”, lý do gì thế này!!

Bảo bối trong bụng dường như nghe thấy những lời của cha nó, liên tục đạp ở trong bụng cô mấy tháng tới, khiến Thiên Thiên có cảm giác rằng tại sao cha nó ghét bỏ nó mà cô lại là người chịu phạt. Không hiểu sao cô vẫn cứ tin rằng đây là con trai, nên có ai hỏi là đã biết giới tính chưa, thì nàng toàn cười bảo rằng con trai đấy. Khinh Thương Lãng thì không vui khi nghe những lời đó, anh chứng minh bằng hành động của mình, mua toàn bộ đồ dùng dành cho con gái. Nhưng cô không cản anh, vì nếu thực sự là con trai, vậy thì để con trai anh mặc đồ con gái đi.

Và sự thật, Thiên Thiên đã sinh con trai.

Cả phủ vui mừng, cô mừng, mẹ chồng mừng, em chồng mừng, cha chồng mừng, chồng cô đương nhiên cũng vui, chỉ là lặng lẽ cất toàn bộ đồ con gái vào kho, sau đó đặt tay ở bụng Thiên Thiên thầm nhủ “Con gái à, nhanh nhanh tới với ba nào, mình phải cố gắng cày cấy, cố gắng…”.

- Toàn Văn Hoàn -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play