Thù Thành vừa bước vào tới nhà, Liên Sơ lập tức chạy ra từ thư phòng, cười híp mắt, “Ông xã, vất vả quá!”

Anh cười như không cười nhìn cô, “Hình như không vất vả bằng em.”

Sắc mặt Liên Sơ đột nhiên cứng đờ, sau đó giả vờ ngớ ngẩn đánh lạc hướng, “Ha ha ha a, hôm nay em làm món canh thịt bò, để em vào bếp nếm thử một chút xem đã được chưa.”

Một tay anh bắt được tay cô từ phía sau, kéo lại, lạnh lùng nói: “Em cũng to gan thật? Muốn được voi đòi tiên đúng không?”

Liên Sơ lập tức phản bác: “Em chỉ phá hủy camera theo dõi ở trong phòng, tuyệt đối không phá hủy một cái ở bên ngoài.” Sau đó chuyển giọng nài nỉ: “Ông xã, nói thế nào chúng ta cũng phải bảo vệ sự riêng tư của mình đúng không? Anh xem anh lắp đặt nhiều camera theo dõi trong phòng như vậy, ngộ nhỡ có tên trộm nào lẻn vào đúng lúc nhìn thấy cảnh chúng ta ân ái cũng thật không tốt, phải không?”

Anh gật đầu một cái, “Vậy cũng đúng, không có vật kia dễ dàng hơn nhiều. Hay là hôm nay chúng ta thử làm ở phòng khách một lần.”

Liên Sơ lập tức bày ra vẻ mặt cẩu huyết, “Còn thử? Có phải anh không thèm quan tâm đến sự sống chết của em nữa không?”

Anh nhịn không được, véo nhẹ chóp mũi của cô nhẹ giọng nói: “Nhìn xem, dáng vẻ của em thật đúng là chẳng có chút tiền đồ(6) nào cả, để xem sau này em còn dám tùy hứng nữa không?”

Liên Sơ khẩu thị tâm phi(7) “Ừ” hai tiếng rồi rúc vào trong ngực anh không chịu ra ngoài.

Thù Thành dở khóc dở cười, “Hôm nay em nấu món ngon gì vậy, lấy ra để anh nếm thử một chút.”

***

Ăn tối xong, hai người rủ nhau ra ngoài tản bộ, dọc theo đường mòn tìm được suối Hương Khê, đây là nơi mà bọn họ nhắc tới nhiều nhất kể từ khi đến ở nơi này.

Thời gian này, mặc dù không có nhiều cánh hoa rực rỡ rụng đầy suối Hương Khê nhưng lại có ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt nước trong veo.

Liên Sơ ngồi xổm bên bờ suối bắt đầu nghịch nước, làn nước mềm mại giống như những sợi tơ lụa trượt qua kẽ tay của cô chảy xuống, hòa vào dòng suối chảy róc rách.

Thù Thành lên tiếng hỏi: “Hôm nay ở nhà có cảm thấy nhàm chán không?”

“Rất tốt. Có thể lên mạng, còn có nhiều sách như vậy, loáng một cái là hết ngày rồi. Đúng rồi, thức ăn trong nhà cũng vừa hết, ngay mai em có thể tự ra ngoài mua ít thức ăn không?”

Nói xong, trong lòng cô không khỏi căng thẳng.

Có lẽ cô quá nóng vội, không nên nói ra yêu cầu được ra khỏi nhà nhanh như vậy.

Thù Thành trầm mặc như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi lại: “Liên Sơ, có muốn ra ngoài làm việc không?”

Liên Sơ trợn tròn hai mắt nhìn lại anh.

Thù Thành bất đắc dĩ cười khổ, “Dù sao, sớm muộn gì em cũng nói ra yêu cầu đó, giải quyết dứt điểm một lần là được rồi, mặc dù không biết sau này anh có hận chết mình vì cái quyết định này không.”

Liên Sơ hét lên một tiếng lập tức nhảy dựng lên nhào tới trước ngực anh, bàn tay ẩm ướt len vào mái tóc ngắn của anh, cúi đầu hôn tới tấp, “Ông xã, ông xã, ông xã, anh thật tốt…”

Thù Thành đợi cô nói xong mấy câu buồn nôn này, nghiêm mặt nói: “Liên Sơ, em biết anh phải đánh cược mất bao nhiêu không…Trận này anh không thua nổi, đừng khiến anh thất vọng.”

Liên Sơ kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt từ từ hóa thành dòng suối trong suốt dịu dàng, phải rất lâu mới dõng dạc nói: “Có Hương Khê làm chứng, tôi Kỳ Liên Sơ cuộc đời này tuyệt đối không phản bội Bùi Thù Thành nữa, nếu như làm trái lời thề sẽ phải chịu bơ vơ cả đời.”

Thù Thành ngẩng đầu hôn lấy cô.

Bóng đêm yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có dòng nước suối dịu dàng chảy róc rách.

***

Nằm vật xuống giường, Liên Sơ vẫn còn vui vẻ ra mặt. Thù Thành than thở: “Đã nghĩ kỹ xem muốn làm gì chưa?”

Liên Sơ nhíu mi làm vẻ suy nghĩ một lát, “Không biết, ừ…Dù sao em vẫn chưa từ chức, hay là trở lại nhà hàng Hạnh Vũ Nam làm thêm một thời gian nữa vậy?”

“Còn muốn tiếp tục đi rửa chén à?”

“Không phải vậy, chẳng qua là em rất thích chỗ đó. Ngày ngày nhìn thấy cảnh đẹp món ngon, còn có một đám con gái trẻ tuổi tràn đầy sức sống, cảm giác mình cũng được trẻ ra.”

Thù Thành có điều suy nghĩ nói: “Như vậy đi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nữa, chuyện này để anh đứng ra sắp xếp.”

Liên Sơ gật đầu một cái, cô biết Thù Thành không thể chấp nhận để mình quay về rửa chén đĩa, nhất định sẽ sắp xếp cho cô một vị trí nào đó có chức vị hơn, vì vậy nhắc nhở: “Để em làm quản lý đại sảnh hay gì đó cũng được, cao hơn nữa chắc em không làm được.”

Mấy ngày sau, Thù Thành đã sắp xếp mọi việc xong xuôi.

Liên Sơ nghĩ tới anh sẽ sắp xếp cho cô một vị trí có chức vị, nhưng lại không ngờ chức vị đó lại cao đến như vậy: Chủ tịch công ty CP nhà hàng Hạnh Vũ Nam.

***

Liên Sơ nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong tay: Bên A là Ông Hà Xuân Mậu đem toàn bộ cổ phần do ông đứng tên của nhà hàng Hạnh Vũ Nam (tức 71% cổ phần của công ty CP nhà hàng Hạnh Vũ Nam) chuyển nhượng cho bên B là Bà Kỳ Liên Sơ với tổng giá trị là 650 triệu nhân dân tệ.

Cô nhìn ba chữ Kỳ Liên Sơ trên bản hợp đồng bằng giấy trắng mực đen rõ ràng, kinh ngạc đến sững sờ.

Thù Thành thúc giục: “Mau ký tên đi, chỉ cần ký tên là bắt đầu có hiệu lực rồi, còn sững sờ gì nữa?”

Bàn tay đang cầm bút của Liên Sơ khẽ run rẩy, “Ký xong là em lập tức trở thành phú bà trị giá trăm triệu?”

Thù Thành nén cười, “Đúng vậy.”

Liên Sơ rét lạnh đặt bút xuống, đem bút ký tên đưa cho Thù Thành: “Thôi, hay là dùng tên của anh đi, bỗng nhiên có tiền như vậy đúng là quá dọa người rồi.”

Thù Thành đỡ tay của cô ký vào ba chữ “Kỳ Liên Sơ” trên bản hợp đồng, quay đầu lại cười một tiếng, “Đứa ngốc, của anh không phải cũng là của em sao. Lại nói, nếu không có em, anh cũng không thể nào mua được nhà hàng Hạnh Vũ Nam này.”

Hóa ra là, sau khi Liên Sơ bỏ đi, Thù Thành bán đi tất cả tài sản mà cô để lại, lấy tiền mặt mua lại công ty Sở Thịnh lúc đó. Năm thứ nhất gần như là tay không bắt sói lấy được dự án xây dựng và sửa chữa tòa cao ốc, kiếm được món tiền đầu tiên. Năm thứ hai lại có hành động kinh người: anh đầu tư tất cả tiền bạc lấy được quyền khai thác khoáng sản ở dãy núi phía Tây ngoại ô thành phố Đồng.

Liên Sơ đã từng đi qua dãy núi phía Tây ngoại ô thành phố Đồng, năm đó Dạ Nhiên thiết kế bẫy bao vây cô chính là ở chỗ đó.

Chỗ đó ban đầu chỉ là một mảnh núi hoang, thứ nhìn thấy chỉ là một vùng đất đỏ badan lởm chởm và trơ trọi. Những năm trước đã từng phát hiện có khoáng sản ở trong núi, ngay lập tức chính quyền thành phố đã tiến hành trải đá sửa đường, xây dựng rầm rộ, cực kỳ náo nhiệt trong một khoảng thời gian dài. Sau lại phát hiện nguồn tài nguyên khoáng sản ở đó không nhiều, nơi đó dần dần biến thành một mảnh đất hoang.

Chẳng ai nghĩ tới Thù Thành sẽ bỏ hết của cải để lấy được quyền khai thác ở dãy núi đó.

Tình trạng ban đầu giống như hầu hết mọi người dự liệu, suốt cả một năm, công ty Sở Thịnh không đào ra được bất cứ thứ gì có giá trị. Đúng lúc công ty rơi vào hoàn cảnh gần như không thể tiếp tục duy trì, rốt cuộc cũng đào ra được một lượng lớn quặng đồng, thậm chí còn phát hiện ra mỏ thiếc. Các loại khoáng sản đều có sản lượng dữ trữ cực kỳ phong phú khiến người ta phải líu lưỡi. Cùng năm đó, Thù Thành lại lấy được quyền khai thác mỏ thiếc ở dãy núi, hai năm sau công ty Sở Thịnh chính thức đưa ra thị trường.

Liên Sơ nghe hết những lời tự thuật của anh, trong lòng cảm thấy xúc động ngậm ngùi. Ai có thể ngờ một người được coi là cảnh sát chìm tinh anh, lạnh lùng quả cảm lại trở thành một thương nhân liều lĩnh đánh cược tất cả như vậy?

Cô thở dài nói: “Thật quá mạo hiểm, lỡ như anh không đào ra được bất cứ thứ gì thì phải làm thế nào? Tiền có thể từ từ kiếm cũng được, sao cứ phải liều mạng như vậy?”

Thù Thành cười khẽ không muốn trả lời.

Cô làm sao có thể hiểu được, muốn tìm một người cũng khó khăn giống như mò kim đáy biển! Nếu như không đủ tài lực và quyền hạn căn bản là không làm được.

Anh dịu dàng nói: “Liên Sơ, em phải kinh doanh nhà hàng Hạnh Vũ Nam thật tốt, cuộc sống sau này của chúng ta còn phải trông cậy vào nó.”

“Là thế nào?”

Thù Thành tiếp tục giải thích: “Năm đó anh và một vị chuyên gia phụ trách việc thăm dò đã nói chuyện với nhau, anh ta khẳng định với anh rằng nơi đó tuyệt đối có nguồn khoáng sản phong phú. Chỉ e là ngay cả anh ta cũng không nghĩ đến lại có mỏ thiếc ở chỗ đó, nguồn tài nguyên quý giá như vậy càng phải được khai thác cẩn thận. Sản lượng thiếc dự trữ của toàn thế giới hiện có chỉ đủ khai thác trong vòng 17 năm, Trung Quốc vốn là quốc gia có nguồn dự trữ lớn nhất, nhưng bởi vì mấy năm gần đây đã khai thác vượt mức nên chỉ sợ 17 năm cũng không đủ. Cuối năm ngoái anh đã trao đổi với thị trưởng Lâm, từ năm nay anh sẽ giảm bớt sản lượng khai thác khoáng sản ở dãy núi này, chỉ cần có đủ chi phí duy trì công ty là được. Đến lúc đó, giá cổ phiếu sẽ rớt xuống, quy mô của công ty cũng được rút gọn, có thể anh sẽ không có nhiều tiền giống như bây giờ nữa.”

Liên Sơ biết được tâm sự của anh, trong lòng không kìm được hỗn loạn, phải biết quyền khai thác khoáng sản cũng có thời hạn, chỉ cần bớt đi một ngày là tài sản của anh cũng ít đi một phần.

Nơi đó rõ ràng là một dãy núi vàng núi bạc, chỉ nhờ nó mà trong thời gian ngắn ngủn mấy năm anh đã thu được trên trăm tỷ, thậm chí trên cả ngàn tỷ, nhưng anh lại lựa chọn chỉ canh chừng nó.

Liên Sơ lắc đầu cười nói: “Dù sao đối với em mà nói thì vài triệu hay mấy trăm triệu cũng chỉ là con số, không có gì khác biệt. Chỉ là, vài năm sau nếu anh không lấy được quyền tiếp tục khai thác thì khó đảm bảo người khác sẽ không điên cuồng khai thác nó.”

Thù Thành thở dài nói: “Đúng vậy, tạm thời giữ được cũng chỉ là tạm thời thôi.”

“Chắc không phải là đem tất cả tiền bạc kiếm được trong mấy năm này mua lại nhà hàng Hạnh Vũ Nam tặng cho em chứ?”

“Cũng gần như vậy.”

Liên Sơ đột nhiên cảm thấy bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong tay cô giống như một cú khoai lang nóng bỏng tay, ho khan mấy tiếng rồi nghiêm giọng nói: “Thù Thành, cái tật xấu được ăn ngả cả về không của anh phải sửa đổi! Nhất định phải sửa!”

Thù Thành bật cười, “Đừng lo lắng, em cứ chơi tùy ý, đập phá, cùng lắm thì chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”

***

Vài ngày sau, Liên Sơ lần nữa bước vào nhà hàng Hạnh Vũ Nam. Vẫn là căn lầu nhỏ bên hồ lộng lẫy và trang nhã như trước, vẫn là hành lang uốn lượn quanh co nối tiếp nhau, non sông tươi đẹp được tô điểm lên, chỉ là cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

“Chị Chung!” Có người gọi lớn từ sau lưng.

Lúc cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt hưng phấn của một cô gái, tươi cười nhìn cô.

“Tống Từ Băng” Liên Sơ cũng cười đáp lại.

Tống Từ Băng từ từ chạy tới, vui vẻ khoác lên cánh tay của cô hỏi: “Chị Chung, mấy ngày nay chị chạy đi đâu vậy? Nghe nói ngày hôm đó ở trên phòng chữ Thiên thứ nhất chị có cuộc gặp gỡ tốt đẹp?”

Liên Sơ lúng túng ho khan, “Khụ khụ, nào có cái gọi là cuộc gặp gỡ tốt đẹp.”

“Còn nói không có?” Tống Từ Băng trợn tròn hai mắt, “Nhưng em nghe nói, ngày hôm đó có một người đàn ông cực kỳ tức giận túm lấy tay chị kéo thẳng ra ngoài. Bọn Tiểu Hoàng đứng ở cổng cũng phải nhìn không kịp chớp mắt nữa.”

Nhìn thấy cũng không chạy lại giúp một tay? Chỉ là với vẻ mặt sát khí đằng đằng của Thù Thành lúc ấy thì cũng chẳng mấy ai dám cản.

“A…Đó là ông xã của chị.”

“Hả?” Lần này, không chỉ có mắt cô trợn to mà miệng cũng há ra, “Chị Chung, chị đã kết hôn rồi sao? Sao chưa bao giờ nghe chị nhắc tới? Có phải hai người gây gổ với nhau không? Cho nên chị mới bỏ nhà ra ngoài? Oa, anh ấy nhất định là đã tìm chị khắp nơi rồi mới tìm đến được đây, chắc hẳn lúc ấy chồng chị vừa vui mừng lại vừa tức giận, thật là lãng mạn…”

Trán Liên Sơ đổ đầy mô hôi, ai nói trực giác của phụ nữ là không chính xác, thế này nếu không phải tám, chín thì cũng phải mười đi?

“A, đúng rồi, mấy ngày chị không có mặt đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Cái gì?”

“Nhà hàng chúng ta đổi chủ rồi! Tổng giám đốc Hà đem nhà hàng Hạnh Vũ Nam bán lại cho người khác.”

“A.”

“Sao chị không có chút phản ứng nào vậy?” Tống Từ Băng bất mãn nói, lại nghĩ tiếp, “Nhưng mà cũng chả sao, không phải chuyện của mấy người nhỏ bé giống như chúng ta, chỉ là không biết ông chủ mới của chúng ta là ai, nếu là người đàn ông độc thân càng tốt. Chúng ta lại có thể được xem vở kịch mọi người đấu đá tranh giành nhau.”

Đứa nhỏ này, liên tưởng của cô cũng phong phú thật đấy! “Khụ khụ, chắc không phải đâu.”

“Sao chị biết được? Nhất định sẽ như vậy! Trước kia, tổng giám đốc Hà chỉ là một lão già, vậy mà bên cạnh ông ta mỗi ngày đều có tiểu Tam tiểu Tứ(8) đấu đá, tranh giành nhau, còn có tiểu Ngũ tiểu Lục(9) dán mắt nhìn chằm chằm. Tin em đi, một vòng tuyển tú(10) sẽ bắt đầu ngay thôi!”

Liên Sơ nhịn không được lại bật cười.

--- ------ ------

(6) Tiền đồ: có triển vọng, có khả năng, viễn cảnh, khả năng thành công…tùy theo ngữ cảnh.

(7) Khẩu thị tâm phi: ăn ở hai lòng, suy nghĩ và lời nói không khớp nhau, nói một đường nghĩ một nẻo.

(8); (9):Tiểu Tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ, tiểu Lục: người thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu…ám chỉ những người chen ngang vào mối quan hệ của người khác.

(10) Tuyển tú: lựa chọn những người xinh đẹp, xuất sắc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play