Thù Thành lẳng lặng nhìn cô, bờ môi lạnh lùng hơi mím lại. Trong đôi mắt màu đen thăm thẳm ấy, cô không thấy được điều gì, bao gồm cả tâm trạng của anh lúc này.

Liên Sơ khổ sở cười nhẹ một tiếng, “Nghe những lời này lại có cảm giác như một âm mưu đúng không? Cũng không thể trách anh nghĩ như vậy. Nhưng mà, Thù Thành, mặc dù em từng gạt anh, phản bội anh, những cũng không thể kết luận…em không yêu anh được.

Năm đó em rời đi không phải bởi vì không muốn cùng anh ở chung một chỗ, chẳng qua là cảm thấy anh vĩnh viễn cũng không quên được sự kiện kia, chúng ta vĩnh viễn không thể trở lại như lúc đầu. Thù Thành, anh có biết tại sao em lại lựa chọn công việc ở nhà hàng Hạnh Vũ Nam không? Bởi vì em biết một người đàn ông giống như anh nhất định sẽ có ngày thành đạt, em muốn làm việc ở một nhà hàng tốt nhất, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ đến đó.

Em vẫn còn muốn được gặp lại anh, nếu có thể gạt bỏ quá khứ để mỉm cười chào nhau thì tốt, còn không, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua nhau cũng đủ rồi… Thù Thành, em cũng rất nhớ anh.”

Tận sâu trong mắt anh dường như có ánh lửa đột nhiên chớp sáng, ánh lên một sự rung động rất mơ hồ.

“Nhưng không ngờ tới anh có thể làm như vậy”, cô nói, “Em không nghĩ rằng anh vẫn chờ em, càng không nghĩ tới mấy năm này anh đã trải qua khổ sở như vậy. Em sai rồi, Thù Thành, em rất hối hận! Hãy cho em thêm một cơ hội, thêm một cơ hội để chúng ta cùng nhau vượt qua cửa cái khó khăn mà trước nay không thể nào vượt qua được.”

Thù Thành nhìn cô rất lâu, dường như muốn nhìn thấu nơi sâu thẳm nhất trong đáy mắt của cô.

Hồi lâu, anh mới hỏi: “Nói cho anh biết, Liên Sơ, em muốn anh phải làm thế nào?”

Liên Sơ thở phào nhẹ nhõm, nắm tay anh nói: “Bước đầu tiên chính là bắt đầu từ cuộc sống bình thường. Anh đi làm việc của anh, em ở nhà chờ anh trở về, anh yên tâm, em sẽ không bước ra khỏi căn biệt thự này.”

Anh lật tay nắm lại tay cô, cười rất dịu dàng, “Liên Sơ, chẳng lẽ em thật sự xem anh là đứa ngốc?”

Sắc mặt Liên Sơ cứng đờ, ngây dại vài giây, đột nhiên nổi giận đùng đùng hất tay anh chạy thẳng lên lầu.

Rõ là…Giận đến mức không còn cảm giác đau nhức nữa rồi!

Mới chạy vài bước đã bị anh bế lên, anh cười rộ lên, nói: “Mới nói một câu không hợp liền trở mặt, quả thật còn nhanh hơn cả lật sách.”

“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Anh không nói gì, bế cô chạy thẳng lên lầu.

Liên Sơ nhẫn nại chờ anh bế cô thả xuống chiếc ghế dựa đặt trên sân thượng ở lầu ba. Không khí ở đây rất mát mẻ, tầm nhìn đẹp, những ngọn gió tháng tư lướt nhẹ qua mặt khiến cô cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Nhưng mà, đó không phải là trọng điểm!

Cô hỏi lại: “Thù Thành, em hỏi anh rốt cuộc muốn làm thế nào?”

Nụ cười trên mặt anh từ từ hạ xuống, “Anh có thể đồng ý với em bất cứ chuyện gì, trừ chuyện này.”

“Anh…”

“Liên Sơ, em hiểu rõ, những lời em nói không thể nào không khiến anh dao động, chẳng qua là”, anh chậm rãi nói, “Em còn thiếu anh một cái lý do để anh tin tưởng. Anh đã từng cho em sự tin tưởng, rất nhiều lần, đổi lại kết quả chính là em quay lưng bỏ đi cùng với một tờ giấy thỏa thuận li hôn. Liên Sơ, ngược lại anh thật sự không ngại đợi thêm bốn năm nữa, chỉ là ai có thể đảm bảo bốn năm sau đó còn có thể may mắn gặp được em lần nữa? Xin lỗi, anh không thể mạo hiểm như vậy?”

Liên Sơ chết lặng.

Anh ngồi xổm xuống để ánh mắt mình đối diện mắt cô, “Anh biết rõ tính cách của em thích tự do tự tại, em yên tâm, cũng không phải giam lỏng em. Anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên cạnh em, em có thể tới bất kỳ chỗ nào em muốn, có thể sống bất kỳ cuộc sống nào em thích. Anh đảm bảo, em sẽ không cảm thấy gò bò hay nhàm chán, trừ phi…Em ghét anh làm bạn.”

“Nhưng em sẽ không thực sự vui vẻ”, Liên Sơ lớn tiếng phản bác, “Thù Thành, em không vui vẻ! Chẳng lẽ như vậy cũng không đáng giá để anh mạo hiểm một lần?”

Anh trầm mặc. Anh biết cô thật sự sẽ không vui vẻ, cô là con chim ưng có thói quen bay lượn tự do, là áng mây nhàn hạ, là ngọn gió bất kham. Bây giờ anh muốn đem cô nhốt lại trong lồng, dù chiếc lồng này này có cao quí cỡ nào đi nữa, thoải mái đi nữa thì cô vẫn cảm thấy không vui vẻ.

Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, vẻ mặt hết sức khẩn cầu nói: “Thù Thành, nếu em không vui thì anh cũng sẽ không được vui vẻ đúng không? Hãy vì em mà thử một lần, thử một lần nhé, xin anh đấy…”

Cô tiếp tục van nài, còn anh vẫn mím môi trầm mặc không nói.

Liên Sơ nóng nảy, đôi môi dò dẫm tìm môi anh, anh nghiêng đầu tránh né. Cô vô lại đuổi theo lấp kín môi anh, dùng sức trằn trọc. Hàm răng của anh đóng quá chặt, đầu lưỡi của cô vươn ra liếm láp, cạy mở, trêu chọc anh. Hô hấp của anh ngày càng dồn dập, hàm răng khẽ mở, lưỡi của cô lập tức tiến vào, chiếm cứ toàn bộ trong miệng anh, phác họa môi anh, mềm mại ướt át mang theo sự kích động…Toàn thân anh chợt run lên, bàn tay giữ chặt thắt lưng đột nhiên dùng sức kéo cô trượt thẳng xuống đất, anh ngồi dậy từ trên cao hạ xuống hôn cô, đầu lưỡi điên cuồng như muốn nuốt sạch cô.

Cô không thở nổi bắt đầu giãy giụa, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, nức nở nghẹn ngào, thật muốn lấy mạng người ta. Anh rời khỏi môi cô, cúi đầu ngậm lấy nơi cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ, cô ngửa đầu, để lộ đường cong quyến rũ, mê người.

“Thù Thành…Đồng ý với em…Đồng ý với em…”

Toàn thân anh cứng lại, bất động, sau một hồi lâu mới chán nản thả cô ra, vẻ mặt xám xịt, đứng dậy nói: “Liên Sơ, đừng như vậy, em đừng như vậy. Không…”

Cô nhào tới ôm chặt lấy anh, “Đừng nói không được, không được nói với em không được!”

Thù Thành nín lặng, trong mắt anh là một vẻ thống khổ.

Liên Sơ tiếp tục cầu xin: “Thù Thành, còn nhớ rõ anh đã nói gì với em lúc chúng ta kết hôn không? Chúng ta phải cùng nhau ít nhất 60 năm. Thù Thành, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy sống tiếp 60 năm nữa? Hãy thử một lần, xin anh…”

Thù Thành nhìn cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Cô khẽ cắn răng, quyết định nói: “Hay là, anh gắn thêm thiết bị truy tìm vào cơ thể em cũng được.”

Thù Thành trợn mắt, ánh mắt nhìn cô đầy khiếp sợ.

Ánh mắt Liên Sơ trở nên dịu dàng mà kiên định, “Không sao, em đồng ý. Em sẽ mang nó cho đến ngày anh hoàn toàn chấp nhận tin tưởng em lần nữa.”

Hai người im lặng nhìn nhau, hồi lâu, Thù Thành chậm rãi nở nụ cười, nụ cười cô đơn đầy chán nản, “Được, Liên Sơ, em thắng.”

***

Thù Thành lái xe rời đi. Xe chạy cách biệt thự ngày càng xa, trái tim anh cũng giống như bị một sợi dây siết lại càng ngày càng chặt. Năm đó ở sân sân bay, cô bất quá chỉ mới rời đi năm phút đồng hồ, từ đó lại giống như nước sông hòa vào biển rộng, không còn tung tích.

Nghĩ tới đây, lồng ngực anh giống như ngừng hô hấp, hận không thể lập tức quay xe lao thẳng về nhà. Nhưng mà, khuôn mặt tươi cười nở rộ của cô vừa rồi bỗng nhiên hiện ra trước mặt, nhìn cô vui vẻ như vậy, giống như lập tức có cả thế giới.

Đúng vậy, là vì cái nụ cười ấy, vì nụ cười ấy…

Liên Sơ, xin đừng để anh thất vọng. Anh thầm nghĩ: nếu không anh thật sự sẽ hoàn toàn điên mất.

***

Đến phòng làm việc, anh lập tức bước vào một căn phòng được đóng kín hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Mở hệ thống theo dõi điện tử, thu hết vào mắt tất cả tình hình trong ngoài biệt thự. Hệ thống kiểm tra an toàn của biệt thự và ở đây đã được đông bộ hóa, nếu có người bước vào hoặc rời đi đều tự động nhắc nhở.

Đúng vậy, cô không bỏ ra ngoài.

Anh thở phảo một hơi, tắt máy, ra khỏi phòng, trở lại phòng làm việc, bình tĩnh, bận rộn xử lý hết công việc đang chất chồng.

Một lát sau, trợ lý Hoàng Việt của anh chạy vào, đó là một người phụ nữ trung niên ngoài ba mươi tuổi, tính cách kiên định mà lão luyện. “Tổng giám đốc Bùi, ngày hôm qua quản lý Tống đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhắn ngài nếu trở lại thì bớt chút thời gian gọi điện lại cho cô ấy.”

Anh gật đầu, “Biết.”

Anh nhấc điện thoại bàn lên bấm số, trầm giọng hỏi: “Tống Ca, chuyện gì?”

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ vô cùng hòa nhã, “Tổng giám đốc Bùi, trong hội nghị thường kỳ diễn ra tuần trước, tôi đã công bố mục tiêu giảm sản lượng khai thác năm nay xuống 70%, phần lớn mọi người đều phản ứng rất kịch liệt, một số trưởng bộ phận cũng kiên quyết phản đối, còn nói sắp tới sẽ đến thành phố A tìm ngài.”

Thù Thành hơi trầm mặc một lát, sau đó quả quyết nói: “Cô nói cho bọn họ biết, đây chính là quyết định của tôi. Bọn họ muốn từ chức thì cứ từ chức, tổng hợp lại thành bản báo cáo rồi gửi cho tôi là được.”

“Tổng giám đốc Bùi, nếu như giám đốc Lưu cũng từ chức…”

“Được rồi, Tống Ca, nếu tôi đã giao mọi việc của công ty ở thành phố Đồng cho cô xử lý thì những chuyện này cô tự xem rồi giải quyết là được, không cần chuyện gì cũng phải xin phép sự đồng ý của tôi.” Thù Thành cắt ngang lời cô.

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc rồi đáp lại: “Vâng.”

Thù Thành nhàn nhạt chào một tiếng rồi cúp điện thoại.

Anh cảm thấy hơi mệt mỏi nên dùng tay xoa nhẹ mi tâm, vừa nghỉ ngơi một lát lại thấy Hoàng Việt đi vào, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ngài có cần đặt trước bữa trưa không ạ?”

Anh lắc đầu nói: “Hoàng Việt, chị giúp tôi hủy bỏ toàn bộ lịch trình buổi chiều nay, nếu như không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp thì không cần tìm tôi.”

“Vâng.”

Sau khi Hoàng Việt rời đi, anh lại đứng dậy đi vào căn phòng bí mật kia, mở lại toàn bộ màn hình giám sát, rất nhanh đã tìm được cô.

Cô thật sự không bước ra ngoài, chỉ bận rộn chạy khắp các tầng lầu từ trên xuống dưới, vội vàng…phá hủy camera theo dõi.

Cô kéo tay áo thở hổn hển di chuyển cái thang, bò lên, tóc đã rối mù, rõ ràng đã làm việc này được một lúc lâu rồi.

Cô ngẩng đầu ghé mắt nhìn thẳng vào camera theo dõi, dường như phát hiện anh cũng đang nhìn cô qua màn hình giám sát, bày ra vẻ mặt khinh bỉ đầy uy hiếp, dùng khẩu hình nói: “Lưu manh! Phòng tắm mà anh cũng đặt?”

Nói xong nâng khuỷu tay đập vỡ màn hình camera theo dõi.

Anh nhíu mày nhìn lại màn hình đột nhiên tối đen như mực, một lát sau, lắc đầu nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play