Thứ năm, trong phòng khám của giáo sư Đào Thời Niên.
Vị giáo sư có gương mặt hồng hào tóc bạc nhìn hai người phụ nữ trẻ tuổi
ánh mắt tha thiết đang ngồi trước mặt chậm rãi thở dài: “Không được,
không thích hợp cấy ghép.”
Ánh lửa trong mắt Ngu Nhan lập tức vụt tắt, cả người giống như bị rút đi toàn bộ sinh khí, ngay người như phỗng.
Liên Sơ nhìn Khê Đình tự mình vui vẻ nhảy tới nhảy lui ở ngoài hành
lang, trong lòng cũng ảm đạm. Cô quay đầu lại dịu dàng an ủi Ngu Nhan:
“Đừng lo lắng, Khê Đình còn nhỏ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”
Giáo sư Đào cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, cơ hội còn nhiều, không nhất
định phải thân nhất, người xa lạ cũng có khả năng thích hợp để cấy
ghép.”
Thật sao? Chỉ mong là vậy. Cô là mẹ lại không làm được gì cho con bé cả, thâm chí không thể cho cô bé một thân thể khỏe mạnh. Ngu Nhan rũ mắt
nói: “Cám ơn, xin ngài quan tâm cháu nhiều hơn.”
***
Ba người ra khỏi bệnh viện. Khê Đình vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời, Liên
Sơ và Ngu Nhan nhìn cô bé lại không khỏi trầm mặc. Chẳng lẽ cả đời đứa
bé này chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì sinh mạng? Vĩnh viễn không
thể giống như người khác, tự do tự tại trải qua cuộc sống khỏe mạnh?
Liên Sơ quay đầu lại nhìn Ngu Nhan: “Ngu Nhan, chị phải đến chỗ nào? Tôi đưa chị đi.”
Ngu Nhan lắc đầu: “Không cần đâu.”
Cô cúi đầu nhìn Khê Đình, lộ ra một nụ cười tao nhã tựa hoa bách hợp.
Mặc dù trên mặt vết thương chồng chất, nhưng giờ phút này, ánh mắt lại
rất dịu dàng, nụ cười dịu dàng khiến cho người ta quên hẳn những chuyện
kia. Cô vuốt tóc của Khê Đình, nói: “Khê Đình, hẹn gặp lại nhé…Sau này
nhất định phải nghe lời dì Liên Sơ, mau lớn lên nhé.”
Khê Đình ngẩng đầu quay lại nhìn cô, ánh mắt trong veo trông có vẻ như
cái gì cũng mờ mịt, lại có vẻ như như nhìn thấu được tất cả. Ngu Nhan
thật sự nhịn không nổi, cố gắng lộ ra một nụ cười tươi tắn, hoảng hốt
đứng dậy ngăn lại một chiếc taxi, lập tức lên xe rời đi.
Liên Sơ lẳng lặng nhìn bóng xe đi xa, không khỏi nhíu mày lại.
***
“Cô à, rốt cuộc cô muốn đến chỗ nào?” Tài xế taxi hỏi lại lần nữa.
Muốn tới đâu đây? Thế giới rộng lớn nhưng lại không có một chỗ để dung thân.
“…Khu vui chơi ở đường Tây Lâm.”
***
Lúc này, khu vui chơi vẫn giống như ngày đó, nơi nơi đều là dòng người
hối hả, nơi nơi đều là khuôn mặt vui vẻ tràn đầy sức sống của trẻ con,
nơi nơi đều là bóng dáng những người mẹ dịu dàng cưng chiều, nơi nơi đều là ánh dương của những cặp tình nhân thân mật, nơi nơi đều là cuộc
sống.
Cô ngồi trên cáp treo chậm rãi lên cao, dưới chân vẫn là pháo đài cổ
kính thần bí tinh xảo, rùng cây tươi tốt xanh um, vùng nước trong veo
xanh thẳm…Vẫn là đẹp đến mức gần như không nhiễm một hạt bụi, như rơi
vào thế giới đồng thoại chỉ có ở trong mơ.
Khê Đình bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nghiêm túc tán thưởng: “Thật là xinh đẹp…”
Giọng nói lạnh lẽo không ngừng vang vọng bên tai: “Em sẽ dẫn chị về.”
___ “Không, chị muốn ở lại đây.”
Cô kéo cửa khoang, gió quất vào mặt. Chỉ cần rướn người nhảy ra…
“Dì Ngu ___”
Phía dưới truyền đến một giọng nói trong trẻo thấu tận trời xanh, cô cúi đầu nhìn xuống, ngay phía dưới, hai người một lớn một nhỏ dùng sức vẫy
tay về phía cô.
Cả người Ngu Nha lập tức vô lực xụi lơ ngay tại buồng lái của cáp treo đang mở.
Gió thổi bay nước mắt không một tiếng động.
***
Cô xuống khỏi cáp treo, ngay lập tức bị Khê Đình kéo.
Liên Sơ bước lên một bước, nói: “Ngu Nhan, có phải chị không có chỗ để
đi, hay là về cùng chúng tôi trước.” Những lúc tôi không ở nhà cũng có
người bên cạnh Khê Đình.
Khê Đình im lặng không nói, chỉ có bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo chặt cô.
Trái tim Ngu Nhan lập tức như bị bóp lại, vừa chua xót lại yếu đuối cực kỳ.
***
Bùi Thù Thành bước vào một căn phòng thăm tù nghiêm ngặt và yên tĩnh,
một người cai ngục mặc một thân màu lam dẫn theo một người đàn ông vóc
dáng cao gầy đi tới từ đối diện. Người đàn ông đó có diện mạo khôi ngô,
đường nét rõ ràng, thạm chí giữa hai hàng lông mày còn mang theo mấy
phần tự nhiên phóng khoáng.
Rất khó tưởng tượng một người như vậy thế nhưng từng là đại ca xã hội
đen tiếng tăm lừng lẫy, lòng dạ ác độc, nghi phạm giết người.
Khóe môi Thù Thành khẽ gợi lên một nụ cười như có như không: “Nhiếp Minh Thành.”
Anh ta cũng cười: “Tôi từng nghe Triển Hạo nhắc tới anh, Bùi Thù Thành.”
Hai người đàn ông xuất sắc giống nhau đứng đối diện cách một lớp thủy tinh.
Thù Thành nói: “Không đúng, thật ra thì tôi mới được gọi cái tên đó ___
Tôi chính là con trai đã mất tích nhiều năm của Nhiếp Bá Khôn.”
Nụ cười trên mặt Nhiếp Minh Thành thu lại, quan sát kĩ Thù Thành. Thù
Thành thản nhiên nhìn lại anh ta, giọng nói ôn hòa: “Anh không tin tưởng tôi?”
“Không”, anh ta chậm rãi lắc đầu, “Nếu A Hạo tin anh, tôi cũng sẽ tin tưởng anh.”
***
Khê Đình rất vui vẻ, cô bé không ngừng theo chân Liên Sơ và Ngu Nhan
chạy đông chạy tây dọn dẹp phòng ốc, vào bếp nấu cơm…, phá rối mọi thứ.
Liên Sơ nhìn cô bé bất đắc dĩ nói với Ngu Nhan: “Cô bé chưa từng hăng
hái như vậy, chúng ta thế này đúng là ba người phụ nữ họp thành cái chợ
rồi.”
Ba người cười nói ăn bữa tối, lúc này, Thù Thành bước vào cửa.
Anh vừa nhìn thấy tình hình trong phòng thì ngẩn ra, Liên Sơ cười nói:
“Thù Thành, để em giới thiệu với anh, đây là Ngu Nhan, người bạn của em
và Khê Đình.”
Khê Đình nghe được cô giới thiệu như vậy, vui vẻ cười rộ lên.
Thù Thành lạnh nhạt gật đầu một cái, đi thẳng lên lầu.
***
Liên Sơ bước vào phòng, Thù Thành đang ngồi ở đầu giường cụp có vẻ đăm
chiêu. Cô ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn kĩ sắc mặt anh: “Thù
Thành, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thù Thành hơi mệt mỏi cười nhạt, kéo cô ngồi vào chân mình: “Đừng lo lắng, không có việc gì.”
Liên Sơ hỏi: “Có phải không thích chuyện em kéo chị ấy về nhà mình?”
Thù Thành trầm mặc hồi lâu, nói: “Thân phận của người phụ nữ này anh đã
tra được, trước kia cô ấy là quản lý quan hệ xã hội của hội Tân Đỉnh,
vẫn đi theo Dạ Nhiên, nghe đồn cô ấy là tình nhân của hắn. Khê Đình liệu có phải là con gái của cô ấy
và Dạ Nhiên?"
Liên Sơ giật mình, một lát sau cẩn thận hỏi: "Anh có để ý không"
Thù Thành ngước mắt nhìn thẳng cô: "Vậy em có để ý không?"
Liên Sơ lại sửng sốt, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Cô hỏi anh có để ý chuyện Khê Đình có thể là con gái của Dạ Nhiên không? Thế nhưng anh lại hỏi cô có để ý chuyện Ngu Nhan là người tình của Dạ
Nhiên?!
Cô không nhịn được lập tức nổi đóa: "Anh....Nhỏ mọn!"
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, trên mặt Thù Thành hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ôm chặt cô lắc đầu nói: "Anh hỏi là em có để ý chuyện cô ấy và Khê Đình ở chung một chỗ không. Mấy năm nay em đã bỏ ra nhiều tâm huyết vì Khê
Đình như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy nhìn cô bé trở lại bên cạnh mẹ mình?"
Ánh mắt Liên Sơ hơi ảm đạm, nhẹ nhàng tựa vào cần cổ của Thù Thành,
giọng nói buồn bã: "Nói thật ra, trong lòng em cũng có chút ê ẩm, chẳng
qua, con gái vốn dĩ phải ở cùng với me. Nhìn thấy họ em lại nhớ đến mẹ
và em. Ba đi rồi, em với bà ấy chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, chỉ
là...May mắn sau đó lại gặp được anh."
Thù Thành cúi đầu hôn cô.
Hai người nhẹ nhàng nằm xuống giường, dịu dàng mà kích động.
Kể từ lúc biết được chuyện của Nhiếp Bá Khôn, hai người cũng chưa từng
thân mật, chuyện này cứ thế mà nén lại trong lòng, đều không có cảm xúc. Nhưng giờ phút này, Liên Sơ chợt cảm thấy một cỗ khát vọng thân mật.
Tay cô trượt xuống cánh tay anh, vuốt ve từng bắp thịt rắn rỏi, nơi đó
có đường nét mà cô mê mẩn. Hầu kết của anh khẽ động, môi lưỡi càng nóng
bỏng hơn. Anh lật người đè cô dưới thân, bàn tay lướt khỏi tấm lưng,
xuyên qua mái tóc đen dài bóng mượt, đỡ lấy gáy cô, để cho môi lưỡi cả
hai tiếp xúc càng thân mật. Đầu lưỡi linh hoạt ngang ngược tiến vào,
tham lam hút lấy hơi thở mềm mại tinh tế từ trong cổ họng cô....
Đột nhiên, Liên Sơ dùng sức đẩy ranh ra, nhìn anh chằm chằm :"Thù Thành, anh có tâm sự. Nói cho anh biết, rốt cuộc có chuyện gì?"
Mặc dù thân thể của anh rất nóng bỏng và nhiệt tình, nhưng cô lại cảm thấy thật ra anh không có tâm tình để thân mật.
Trong nháy mắt, lại không có cách nào che giấu được vẻ ảm đạm và lo lắng từ đáy mắt của anh. Cô vuốt ve hàng lông mày cương nghị của anh cụp
hàng mi dày đậm, dịu dàng nói: "Em biết anh không muốn để em phải lo
lắng, nhưng mà, hãy nói cho em biết, Thù Thành!"
Anh cúi đầu hôn xuống lòng bàn tay của cô: "Liên Sơ, anh rất lo lắng....Hôm nay anh đã đi gặp con nuôi của ba anh."
Liên Sơ im lặng lắng nghe.
"Anh nghĩ, mặc dù anh ấy đang ngồi tù, nhưng dù sao cũng có vài chục năm gắn bó thân mật với ba anh, có lẽ, anh ấy sẽ có cách đặc biệt để liên
lạc với ông ấy.
"Ừ, kết quả thì sao?"
Anh chán nản nói: "....Thử hết cả rồi, không được. Ba anh bị Dạ Nhiên
cách li hoàn toàn mất rồi, có lẽ...Ông ấy đã..." Giọng nói khàn khàn của anh mang theo một tia nghẹn ngào chưa từng thấy, không dễ phát hiện.
Liên Sơ dang tay ôm chặt anh: "Sẽ không, sẽ không, em bảo đảm. Em cũng
không hiểu tại sao, dù sao em cũng biết, ông ấy nhất định không có
chuyện gì."
Chắc chắn ông trời sẽ không đối xử với chúng ta tệ như vậy, sẽ không để
cho chúng ta thật vất vả lắm mới được ở cùng nhau lại phải mang theo
tiếc nuối và bóng ma cả đời.
Giờ đây, Thù Thành đã tỉnh táo lại, mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, anh sẽ tìm
được ông ấy. Anh mà đã muốn cứu người thì chưa từng bị thất bại qua, lần này cũng không ngoại lệ."
Liên Sơ gật đầu: "Anh cũng đừng quá lo lắng, Ngu Nhan đang ở đây, theo chị ấy sớm muộn gì cũng có tìm được Dạ Nhiên."
Thù Thành vuốt ve tấm lưng của cô, im lặng không nói gì.
Thật ra, trong lòng cả hai đều hiểu, với tính cách giảo hoạt của Dạ
Nhiên, hơn nửa đã đoán được bọn họ đang muốn giữ Ngu Nhan làm mồi nhử,
cơ hội dẫn hắn xuất hiện sao mà mong manh.
Thành phố N, tại một khu biệt thự yên tĩnh xa hoa.
Ngu Minh vội vã dấn theo mấy người rời khỏi bậc thang, chạy ra ngoài. Đột nhiên, cửa chính bị mở ra, Dạ Nhiên bước chậm vào.
Bước chân của Ngu Minh dừng lại, gọi : "Anh"
Dạ Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi: "Các cậu chuẩn bị đi đâu?"
Ngu Minh lại im lặng.
Ánh mắt Dạ Nhiên chợt rét lạnh, tàn nhẫn nói: "Cậu cho lời nói của tôi
là gió thoảng bên tai rồi phải không? Vội vã chạy về thành phố A chịu
chết phải không?!"
Ngu minh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chị ấy thiếu chút nữa là chết rồi!
Hôm qua, chị ấy suýt nữa thì nhảy xuống từ cáp treo cao 10m."
"Không phải là không chết sao? Cậu yên tâm, chị ấy không chết được, bọn
họ còn muốn trông cậy vào chị ấy để dụ tên ngu ngốc cậu ra nữa đấy." Sắc mặt Ngu Minh tái nhợt, nhìn hắn chằm chằm.
Dạ Nhiên nói mà không có biểu cảm gì: "Từ hôm nay trở đi, trông chừng
cậu ấy cho tốt, không có sự đồng ý của tôi, không được cho cậu ấy bước
ra ngoài một bước."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT