Liên Sơ và Ngu Nhan hẹn gặp nhau ở trước của phòng của giáo sư Đào Thời Niên. Ngu Nhan đã đến từ sớm, im lặng ngồi ở băng ghế dài trước cửa phòng đợi, chỉ một lát đã thấy Liên Sơ dẫn theo Khê Đình xuất hiện ở cửa thang máy, cô không nhịn được run rẩy đứng dậy.

Con gái của cô lại xuất hiện chân thực rõ ràng như vậy, gần ngay trước mắt.

Khê Đình nhìn thấy nước mắt trong mắt của cô, không khỏi hơi khựng lại. Liên Sơ cúi đầu nói nhỏ vào tai cô bé: “Qua chào hỏi dì Ngu đi.”

Trên mặt Khê Đình hiện lên nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng chay tới phía Ngu Nhan.

Khoảng cách ngắn ngủi mười mấy thước từ từ bị kéo dài trong mắt Liên Sơ, sợi dây mềm mại trong lòng cô cũng theo bóng lưng chạy đi của Khê Đình mà dài ra.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com. Trong nháy mắt đó, cô dường như hiểu được, cô bé con này có lẽ rốt cuộc cũng phải trở về bên cạnh người mẹ của mình.

Khê Đình chạy tới trước mặt Ngu Nhan, nâng đôi mắt đen trắng rõ ràng của mình lên: “Dì Ngu, cám ơn dì.”

Ngu Nhan nhìn cô bé, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Cô bé ngốc, cảm ơn gì chứ.”

Liên Sơ chàm chậm bước tới, sờ đỉnh đầu của Khê Đình, cười với Ngu Nhan: “Chúng ta vào thôi.”

***

Sau mấy tiếng, ba người ra khỏi bệnh viện. Kết quả kiểm tra phải mấy ngày sau mới lấy được. Liên Sơ nói với Ngu Nhan: “Vậy thứ năm chúng ta lại tới để lấy kết quả nhé.”

Ngu Nhan gật đầu: “Được.”

“Đúng rồi, chị ở đâu vậy? Để tôi đưa chị về.”

“Không cần, chỗ tôi ở không xa.”

Liên Sơ nói: “Vậy cũng được, đến lúc đó gặp. Khê Đình, lên xe.”

KhêĐình đi về phía xe hơi trước, suy nghĩ một chút, lại quay lại, ngẩng đầu nói với Ngu Nhan: “Dì Ngu, nếu có thời gian dìđến nhà cháu làm khách nhé. Cháu dẫn dìđi…dì sẽ không bị lạc đường trên núi nữa.”

Ngu Nhan nhất thời không biết trả lời thế nào.

Liên Sơ lẳng lặng nhìn hai mẹ con, trầm mặc hồi lâu, nói: “Ngu Nhan, hôm nay chị có thời gian không?”

Ngu Nhan ngẩn ra: “Có chuyện gì à?”

“Chúng ta cùng nhau dẫn Khê Đình đến khu vui chơi.”

“Khu vui chơi?!” Khê Đình vui vẻ hét lên.

“Đúng vậy”, Liên Sơ nhìn Ngu Nhan, “Khê Đình đã lớn thế này nhưng chưa từng được đi đấy.”

Ngu Nhan vội nói: “Được, cám ơn.”

Thật ra thì không chỉ Khê Đình, ngay cả Ngu Nhan cũng chưa từng đến khu vui chơi. Thời niến thiếu của cô không biết khu vui chơi là thứ gì, đợi lúc có tiền, sự ngây thơ chất phác trên người cô đã biến mất như là cát bụi.

***

Khê Đình chơi đến điên rồi! Ngu Nhan theo cô bé cùng nhau cười giỡn, thét chói tai, đời này của cô chưa bao giờ có được khoảnh khắc như vậy, tất cả những ánh mắt khác lạ xung quanh, cô đều làm như không thấy.

Họ bước xuống từ con thuyền hải tặc, Khê Đình chỉ vào chiếc tàu lượn siêu tốc ở bên cạnh, lớn giọng nói: “Chúng ta chơi trò này đi.”

Liên Sơ đứng ở một bên lắc đầu nói: “Trò này không được.”

Khê Đình nghiêng đầu nhìn về phía chiếc tháp đôi vũ trụ hình thoi đang ở rất xa nói: “Vậy thì chơi trò này.”

“Trò này cũng không được.”

Cô bé lại chỉ vào chiếc chùy cao lắc lư: “Vậy trò này.”

“Vẫn không được.”

Khê Đình cúi đầu, tỏ vẻ rất khổ sở: “Vậy cháu có thể chơi trò gì?”

Liên Sơ suy nghĩ một lát: “Vòng quay ngựa gỗ được chứ?”

“Không có ý nghĩa.”

“Cáp treo.”

“Không đi.”

“Hay là, chúng ta chơi trò xe điện đụng đi.”

Được rồi, trò này vẫn bình thường một chút, Khê Đình bất đắc dĩ gật gật đầu.

Ngu Nhan và Liên Sơ cũng cười lên.

Ngu Nhan nói: “Cháu và dì Liên Sơ cùng xe chứ, dì ấy lái xe khá giỏi.”

Khê Đình kéo tay Liên Sơ: “Dì Liên Sơ, chúng ta đi thôi.”

Liên Sơ và Khê Đình tả xung hữu đột, đông đụng tây đụng trogn sân, hai người cười vang, cực kỳ rực rỡ, Ngu Nhan đứng ở bên ngoài lẳng lặng nhìn họ.

Hình ảnh bình thường trước mặt này sao lại tốt đẹp như vậy, cũng rất xa vời, dường như không thể chạm tới.”

Đột nhiên, cô cảm thấy một tia khác thường, trong lúc vô tình ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi ở đứng ở lưới sắt đối diện đang dán mắt nhìn chằm chằm họ.

Hắn đeo mắt kính, lịch sự thanh tú, giống như sinh viên văn nhã còn đang bồi dưỡng trong viện nghiên cứu, nhưng ánh mắt ở sau lớp kính lại cuồng vọng và nóng bỏng vô cùng.

Hắn bước từng bước qua, cô không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Khắp khu vui chơi đều là đám người vui vẻ rộn ràng, cách đó không xa, mấy người đàn ông hoặc đứng hoặc ngồi đang tỉnh rụi quan sát Ngu Nhan.

Điện thoại di động của Ngu Minh chợt vang lên.

Ngu Minh liếc mắt nhìn số gọi đến, do dự một lát, bắt máy, nhỏ giọng nói: “Dạ, anh.”

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Dạ Nhiên: “Có phải cậu trở về thành phố A rồi không?”

“Vâng.”

“Lập tức quay lại!”

“Nhưng…”

“Sáng nay, Ngu Nhan và Khê Đình cùng đến bệnh viện, bọn họ đã biết thân phận của chị ấy rồi, thế nên, chắc cũng đoán được mối quan hệ giữa anh và chị ấy không cạn. Hiện tại, chung quanh cậu khẳng định có đầy tai mắt, nếu không muốn chết thì lập tức quay lại!” Nói xong, cúp điện thoại cái “bụp”.

Ngu Minh cầm điện thoại, sắc mặt xanh mét. Từ từ, mắt nhìn thẳng đi tới bên cạnh Ngu Nhan.

Lúc lướt qua, hắn dùng giọng điệu cực thấp nói: “Em sẽ dẫn chị về.”

Ngu Nhan mặt không biểu tình đứng thẳng bất động nới đó, cả người lạnh run. Liên Sơ và Khê Đình ra khỏi sân, Khê Đình cao giọng gọi: “Dì Ngu!”

Ngu Nhan hồi thần, nhìn cô bé hồi lâu, nở nụ cười mỉm: “Khê Đình, còn muốn chơi trò gì?”

Khê Đình nhăn mày, quay đầu lại nhìn Liên Sơ: “Dì Liên Sơ, dì nói đi.”

Liên Sơ lẳng lặng thu vào ánh mắt của Ngu Nhan, suy nghĩ một lát, nói: “Hay là chúng ta đi ngồi phi hành đảo đi.”

Ba người lên phi hành đảo, phi hành đảo từ từ lên cao, dưới chân là pháo đài thần bí tinh xảo, rừng cây tươi tốt xanh um, vùng nước trong veo xanh thẳm…Khê Đình hứng phấn nói: “Thật xinh đẹp!”

Đúng, thật xinh đẹp. Mọi thứ đều đẹp đến mức gần như không nhiễm một hạt bụi, như rơi vào thế giới đồng thoại chỉ có ở trong mơ.

***

“Em sẽ dẫn chị về.”

“Không, chị muốn ở lại đây.”

***

Ngu Minh trở lại biệt thự, một người đàn ông mặc áo đen đi tới, vuốt cằm nói: “Anh Minh, anh Dạ bảo anh về thì lập tức đi gặp anh ấy.”

Ngu Minh gật đầu, bước vào thư phòng.

“Anh.”

Trên ghế so pha, Dạ Nhiên ngẩng đầu lên, lẳng lặng quan sát hắn một lúc, ánh mắt sắc bén mà âm lạnh. Chậm rãi hỏi: “Chị ấy thế nào?”

“Ở khu vui chơi, đi chung với Khê Đình và Liên Sơ.”

Khóe môi Dạ Nhiên khẽ gợi lên một nụ cười lạnh lẽo: “Hừ, khu vui chơi, có ý tứ.”

Ngu Minh do dự một lát, hạ quyết tâm nói: “Anh, hay là em tìm cơ hội đón chị đi thôi, để lâu sợ tên họ Bùi kia lại giở thủ đoạn. Cảnh sát sở đó không nắm được chuôi của em, có bắt em cũng vô dụng, có lẽ chị không đến nỗi bán đứng em…”

Dạ Nhiên chợt đứng lên, đá mạnh một cước làm hắn ngã xuống đất, nghiến răng nói: “Con mẹ nó cậu bị váng đầu đúng không?! Con mẹ nó xem cậu rốt cuộc đã làm chuyện gì!”

Sắc mặt Ngu Minh trắng bệch. Đêm đó hắn và Ngu Nhan ầm ĩ, động tĩnh lớn như vậy, trong biệt thự không thể không có ai nghe, Dạ Nhiên đã biết.

Hắn giơ tay sờ vết máu trên khóe môi, đứng lên, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, em thích chịấy.”Ánh mắt Dạ Nhiên rực lửa, vung tay đánh một cái tát.

Ngu Minh cắn răng quay đầu lại: “Anh, em ở cùng chịấy nhiều năm như vậy…Có một số việc không phải là anh không hiểu…Đúng vậy, chị ấy là chị em, nhưng trên đời này, em là người đàn ông duy nhất không chê chị ấy xấu xí, không chê chị ấy bẩn. Sao em lại không thể cùng chị ấy ở chung một chỗ?”

Trong phòng thoáng chốc yên lặng, sắc mặt Dạ Nhiên xanh mét, âm trầm nói: “Có phải em muốn ép chị ấy phải chết không?”

Gương mặt Ngu Minh biến sắc.

Dạ Nhiên thở dai, lạnh lùng nói: “Hiện tại, Khê Đình còn cần chị ấy, chị ấy sẽ không chạy đi đâu. Ngược lại là cậu, nếu như bị cảnh sát bắt lại, không chừng lập tức có kẻ trở mặt khai cậu ra. Được rồi, chuyện này cậu không cần phải lo lắng nữa, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play