Liên Sơ lấy lại bình tĩnh nói: “Khê Đình, vào ăn cơm, dì có việc phải ra ngoài một lát.”

“Dì Liên Sơ…”

Cô vỗ vỗ gương mặt của Khê Đình: “Ngoan, để dì gọi điện cho cô Hứa đến nhà chơi với cháu, khi nào dì ấy đến cháu hãy mở cửa.”

“Vâng ạ.”

Liên Sơ lái xe ra khỏi, khởi động hệ thống bảo vệ cửa chính.

Hệ thống bảo vệ của căn biệt thự này rất tốt, dù để đứa bé ở nhà một mình cũng rất an toàn.

Liên Sơ lái xe dọc theo phương hướng Hàn Đông vừa rời đi, tất nhiên là khó mà có kết quả được.

Đầu tiên, cô gọi cho Hứa Yến một cú điện thoại để sắp xếp chuyện của Khê Đình, sau đó dừng xe ở ven đường, chuẩn bị cầm điện thoại lên gọi cho Thù Thành.

Vừa bấm số điện thoại được một nửa, cô chợt dừng lại. Phải rồi, buổi chiều anh đã gọi điện về báo, tối nay anh phải đi cả đêm để về lại thành phố Đồng xử lý một ít chuyện gấp, giờ này chắc vẫn ở trên máy bay.

Liên Sơ cầm điện thoại di động, trong lòng chợt dấy lên một loại cảm giác kỳ quái: tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy? Tại sao Thù Thành vừa mới rời đi Hàn Đông lại xuất hiện?. Cô nghĩ tới từ lúc cô nói rõ tình huống trên thuyền cho Thù Thành biết, anh bình tĩnh khác thường…Thật là sơ ý, sao anh lại có thể không làm gì, mặc kệ mình mặc kệ số phận.

Cô cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút…Đúng rồi, di động của Thù Thành. Cô do dự một lát, mở danh bạ ra tìm được một số điện thoại, nhấn gọi tới: “Anh Nhiễm, xin chào, tôi là Kỳ Liên Sơ…Tôi muốn nhờ anh giúp tôi kiểm tra vị trí của một số điện thoại di động…Phải, tôi cần biết vị trí hiện tại của số điện thoại này.”

***

Tại phía Bắc thành phố A.

Hàn Đông lo lắng đứng ở bờ đê của một dòng sông hoang vắng chờ đợi. Lúc này đây, bốn phía không có một bóng người, nước sông và ruộng hoang đều đen kịt, chỉ có ánh đèn le lói trong một khu nhà bỏ hoang ở cách đó không xa. Gió sông thổi tới lành lạnh, cỏ lau theo gió lắc lư, phát ra âm thành xào xạc đến tiêu điều.

Sao anh ta lại chưa tới? Dọc bờ sông đều không có dấu hiệu của tàu thuyền đi qua. Trong lòng Hàn Đông chợt xẹt qua một tia dự cảm chẳng lành: “Có phải Bùi Thù Thành có vấn đề gì không?”di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn

Hắn suy nghĩ, lại gạt bỏ: nếu anh ta thực sự muốn đối phó mình cũng có rất nhiều cơ hội, việc gì phải hao tổn tâm trí giúp mình chữa lành vết thương rồi mới gạt đến đây?Đang nghĩ, xa xa đột nhiên xuất hiện một bóng thuyền mờ ảo, sau lưng cũng bắt đầu xuất hiện ánh đèn xe. Hắn cúi đầu xem lại thời gian, gần mười hai giờ đúng, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xe càng lúc càng gần, còn khoảng mười, hai mươi mét thì dừng lại ở trước mặt hắn, ánh đèn xe chiếu thẳng vào mắt khiến mắt hắn nhất thời không thể mở ra, trong xe có bóng một người đang ngồi thẳng, nhưng hắn hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi của người kia.

Sau một hồi lâu, chiếc thuyền kia cũng chạy tới dừng lại phía sau hắn, bảy tám người lục tục bước ra từ khoang thuyền. Trong lòng Hàn Đông đột nhiên trầm xuống, quay đầu lại gắt gao nhìn thẳng vào bóng đen quen thuộc ở trong xe.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông chậm rãi bước xuống từ trên xe, vóc dáng cao gầy, cử chỉ trầm ổn, ẩm sau gương mặt tuấn tú là vẻ u tối càng nhợt nhạt mà âm hiểm.

Qua một hồi lâu, Hàn Đông mới nhả ra được hai chữ: “Dạ Nhiên.”

Hắn chậm rãi cười: “Hàn Đông, đã lâu không gặp.”

***

Lúc này, trong một ngọn hải đăng, một người đàn ông lặng lẽ đứng trước một khung cửa sổ lớn thu hết tất cả vào trong mắt, khóe môi khẽ gợi lên một đường cong lạnh lẽo khó lường.

***

Thế giới tĩnh lặng, Hàn Đông nhìn họng súng đen ngòm và đôi mắt lạnh lẽo trước mặt lại không cảm thấy quá sợ hãi. Hắn bình tĩnh nói với Dạ Nhiên: “Dù sao Ngu Nhan cũng là chị mày, mày đừng khiến cô ấy phải khó xử.”

Có người phía sau đá hắn một cước té khuỵu xuống đất, Dạ Nhiên giư súng chĩa vào mi tâm của hắn, điềm nhiên nói: “Mày còn có gan nhắc đến chị tao!”

Người đàn ông đứng trong ngọn hải đăng bấm điện thoại trong tay: “Viên Ngạn, là tôi, Bùi Thù Thành. Địa điểm mới đề cập đến sáng nay có vấn đề, bây giờ bọn họ đang ở bãi sậy cách bến tàu khoảng 15km…Phải, tôi xác định.”di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Hàn Đông lộ ra một nụ cười cương quyết nhợt nhạt: “Điểm này tao còn mạnh hơn mày, người phụ nữ mà Hàn Đông tao đã nhìn trúng dù có phải tự tay phá hủy cũng không để cô ấy thuộc về người đàn ông khác. Dùng chung một người phụ nữ với Bùi Thù Thành có cảm giác thế nào? Mùi vị của việc ngày ngày nghĩ đến anh ta đang làm thế nào để “dạy dỗ” đội trưởng đội phòng chống ma túy kia chắc là không tệ lắm nhỉ…”

Dạ Nhiên bắn một phát xuyên vào lồng ngực của hắn, sau đó liên tục bắn thêm bốn phát vào tứ chi của hắn. Thân thể của hắn theo từng viên đạn bắn ra ngã trên bờ cát, máu tươi xộc ra từ miệng vết thương và cả khoang miệng.

Hắn há miệng nhưng không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào, cố gắng nghiêng đầu trừng mắt nhìn Dạ Nhiên, mấp máy môi.

Dạ Nhiên cúi đầu xuống gần chút, Hàn Đông cố sức nặn ra mấy chữ đứt quãng từ trong cổ họng: “…Chăm sóc tốt…Cô ấy và…Khê Đình…”

Dạ Nhiên không trả lời, hoặc là nói, Hàn Đông không nghe được câu trả lời của hắn.

Tất cả trước mặt đều biến hóa, hắn dường như nhìn thấy một mảnh trời chiều, cách đó không xa có một khoảng sân nhỏ, hắn đi vào, Khê Đình đang ngồi trước một chiếc bàn nhỏ đặt trong sân viết bài tập, cô bé ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt to trong suốt đen trắng rõ ràng.

Cô bé thật sự là một đứa trẻ kì quái, đắm chìm trong thế giới của mình rồi nhìn ra thế giới bên ngoài với ánh mắt tò mò, tràn đầy tưởng tượng, từ đôi mắt của cô bé có thể nhìn ra được. Cô bé như thế lớn lên phải khiến cha mẹ hao tổn bao nhiêu tâm trí đây.

Lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà bước ra, thấy hắn trở lại nhoẻn miệng cười, nụ cười xinh đẹp như đóa bách hợp đang nở rộ.

Dạ Nhiên nhìn đôi mắt đã hoàn toàn mất đi phản ứng của Hàn Đông, đứng dậy nói: “Đem xác của hắn ném xuống biển.”

Vương Phong ở đối diện gật đầu một cái: “Vâng.”

Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có người hoảng sợ nói: “Dạ ca, bên kia hình như có xe chạy tới.”

Vẻ mặt Vương Phong liền biến sắc: “Chẳng lẽ Lưu lão nhị giở trò quỷ?”

Dạ Nhiên trầm giọng nói: “Trước chia ra rút lui, thu dọn nơi này sạch sẽ.”

Có người lập tức đem xác của Hàn Đông gói kỹ đặt lên thuyền, Dạ Nhiên quay lại xe của mình, khởi động xe.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

Trên ngọn hải đăng, Bùi Thù Thành lẳng lặng quan sát nhất cự nhất động của Dạ Nhiên, mạch máu ẩn dưới gương mặt lạnh lùng như núi từ từ sôi trào. Việc như vậy, nhiều nằm về trước, khi hắn còn làm trong nghề đã thực hiện vô số lần. Quan sát, lập kế hoạch, bố trí, sau đó là tỉnh táo săn mồi. Tự hắn vây bắt con mồi chưa bao giờ chạy thoát được, cái bẫy vạch ra lần này cũng không chê vào đâu được.

Viên Ngạn ở cách nơi này 15km, chờ anh ta chạy tới vừa đúng lúc đuổi kịp Dạ Nhiên vừa giết chết Hàn Đông đang định rút lui. Nhưng mà bọn họ không thoát được, cả đường bộ và đường thủy đều được bố trí rất nhiều cảnh sát. Mặc dù tối nay để cho Dạ Nhiên may mắn chạy thoát, anh cũng đã bố trí đầy đủ camera từ trước để ghi lại nhất cử nhất động khi hắn giết người diệt khẩu, lần này hắn không thoát khỏi liên can! Cho dù không chết, cũng chỉ có thể sống chui sống nhủi giống như là con chuột, vĩnh viễn phải núp ở trong một góc tối.

Mỗi lần lúc thi hành nhiệm vụ, trong lòng anh luôn giữ một loại yên lặng đến kì dị, càng nguy hiểm, càng bĩnh tĩnh, anh mê đắm cái cảm giác nhảy múa ở trên mũi đao này. Nhưng giờ đây, mọi thứ không hề uy hiếp, kết cục đã định, vậy mà anh lại không cảm thấy thỏa mãn và yên tĩnh một chút nào. Nhìn theo bóng xe Dạ Nhiên rời đi, trong lồng ngực của anh không ngừng dấy lên một tia khát máu cuồng nhiệt. Cho dù để cho luật phát xử phạt hắn thì thế nào? Cho dù khiến hắn cả đời không thoát thân được thì thế nào?

Anh là một người đàn ông, vợ anh chịu nhục anh phải tự tay dùng máu tẩy sạch.

Thù Thành đặt ống nhòm xuống bên cạnh camera, lấy cuộn băng ra, xoay người bước ra khỏi tòa hải đăng.

***

Dạ Nhiên vừa lái xe vừa phân tích tình huống trước đó, cảnh sát nhất định không thể nghi ngờ. Là ai động tay động chân? Là ai nói cho bọn hắn biết Hàn Đông muốn mua thuyền của Lưu lão nhị để chạy trốn từ chỗ này? Không, tên đó không có lá gan này.

Trước mắt xuất hiện một ngã ba, hắn lập tức rẽ trái vào con đường nhỏ trước mặt.

Rốt cuộc là ai sớm muộn gì hắn cũng bắt được, việc quan trọng nhất bây giờ chính là thoát khỏi phiền toái của đám cảnh sát kia. Chỉ là, chuyện đó cũng không thành vấn đề, chưa có ai đùa giỡn với xe mà có thể vượt qua hắn.

Hắn quần mấy hiệp, mấy xe cảnh sát có thể đuổi theo đã không còn bóng dáng. Hắn đang định lái xe rẽ vào một con đường lớn cách đó không xa, một chiếc Hummer màu đen chạy băng băng ở gần đó bất ngờ quẹo ra, hung hăng lao tới chặn ngang trước mặt hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play