Kí ức giống như miệng cống bị mở ra, đoạn kí ức được giấu ở nơi sâu thẳm nhất kia đột ngột xuất hiện, mọi thứ trước mắt trở nên hỗn loạn đan
lồng vào nhau, chập chờn quay về, như lướt ở trong mơ, không phân rõ là
thật hay ảo.
Liên Sơ cố gắng ngăn lại những suy nghĩ khiến cho người ta hoảng hốt ấy, bày ra dáng vẻ gợi tình. Nếu để cho Thù Thành biết được suy nghĩ trong
lòng mình lúc này, anh chắc chắn sẽ giận sôi lên.
Cô âm thầm cắn răng một cái, dùng sức trở mình, cả người rơi vào trong
bồn nước. Sóng nước đột nhiên cuồn cuộn, hai người chìm hẳn xuống mặt
nước.
Thù Thành cả kinh, trong nháy mắt, Liên Sơ đã nghiêng người hôn lại anh.
Người đẹp rẽ nước mà đến, như một loài rong biển tản ra tứ phía, tóc xanh đa tình, chặt chẽ trói chặt anh.
Nước từ bốn phương tám hướng vội vã ập tới, hô hấp bị đình chỉ, nhịp tim ngừng lại, cả thế gian hỗn loạn cũng biến mất. Chỉ có môi lưỡi quấn
quít nhau, ôm hôn chặt chẽ, dùng sức thiêu đốt dục vọng.
Sóng gió cuốn đi…Buồn bực, đè nén, đau đớn cùng cực như nổ tung, tàn khốc, vui sướng tột đỉnh.
Khoảnh khắc gần chết, thoát ra khỏi mặt nước ___
Anh đè cô lại trên bồn tắm, gắt gao ghim chặt vào chỗ sâu nhất trong
thân thể cô. Từ sục sôi đến điên cuồng rung động, thở dốc, rút ra lại
đút vào, kết hợp thành một bản nhạc tình yêu cuồng nhiệt không thể nào
quên.
Liên Sơ mệt mỏi xụi lơ dựa vào bả vai cứng rắn của Thù Thành, hơi thở mỏng manh. Tình huống của anh cũng không tốt hơn là mấy.
Ôm chặt không một tiếng động, cảm giác chiếm hữu mãnh liệt đến thiêu đốt toàn bộ kia vẫn còn vọng lại trong cơ thể, như sóng biển xô bờ, từ từ
dâng trào lại chạy dài vô tận.
Qua hồi lâu, anh mới đứng dậy từ trong nước, ôm cô trở lại trên giường,
cầm khăn tắm chậm rãi lau người cô. Liên Sơ cười dịu dàng, cũng lấy khăn tắm lau lại cho anh từng bước một: lau mái tóc ngắn đen nhánh ẩm ướt,
gương mặt sáng sủa lạnh lùng, chiếc cằm anh tuấn khêu gợi…
Bờ môi cong lên càng lúc càng lớn, ý cười càng sâu, Thù Thành không nhịn được cũng bật cười, nhéo mạnh chóp mũi của cô nói: “Không ngờ em lại có thể làm như vậy, đúng là bà điên.”
“Không phải anh thích sao?”
Anh thở dài: “Không thích ư? Em biết rõ là anh thích muốn chết phải không? Liên Sơ…Anh yêu em.”
Liên Sơ ôm chặt anh, tựa vào bả vai của anh: “Em cũng yêu anh, có lẽ
không nhiều như anh đã yêu em, nhưng chắc chắn là nhiều hơn yêu chính
bản thân mình một chút xíu.”
___ Thù Thành, không có gì có thể khiến em phản bội anh lần nữa, mặc kệ
người khác hay là chính bản thân em, mặc kệ những xúc cảm không giải
thích được kia, cũng mặc kệ cái kí ức hay cảm giác hơi nhiễu loạn lòng
người kia…
Không liên quan đến lời thề hay trách nhiệm, cũng không quan hệ tới đạo
đức, ân tình, chỉ vì, nhìn anh thống khổ chính là việc đau khổ nhất
trong cuộc đời này của em.
Thân ái, em yêu anh.
***
Một đêm này, hết sức mệt mỏi lại an tâm, Liên Sơ nằm dài trên giường
chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn giãy giụa mở mắt ra, quay đầu lại
hỏi: “Thù Thành, anh vẫn chưa ăn gì phải không? Để em giúp anh hâm nóng
lại.”
Thù Thành cười khẽ đè cô lại: “Ngủ đi.”
Liên Sơ nhắm mắt lại, cảm động dựa sát vào anh ngủ.
Thù Thành ngắm nhìn Liên Sơ ngủ yên, như có điều suy nghĩ.
Bụng anh quả thực là rất đói, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn. Đốt
một điếu thuốc, suy nghĩ một chút, lại đem dập. Ngủ thôi, ôm Liên Sơ vẫn còn đưa lưng về phía mình lật qua, nhẹ nhàng nâng đầu của cô lên, cánh
tay vòng qua, hơi gập lại, cứ tự nhiên như vậy mà ôm chặt cô vào trong
lòng.
Cô nhíu mày, nằm trong ngực anh mơ màng màng lắc đầu: “Sẽ nặng đấy.”
“Không sao.”
Cô liền xích lại gần hơn một chút, dựa vào lồng ngực của anh ngủ thiếp đi.
***
Tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, tâm trạng vui vẻ. Liên Sơ chải đầu, gương mặt trong gương cực kỳ tươi tắn mỹ lệ.
Thù Thành nằm trên giường nhìn cô đầy hứng thú, cố ý hỏi: “Sao mới sáng
ra đã cười tươi đến mức gió xuân cũng nhộn nhạo như vậy? Có phải có ý
tưởng nào mới không? Nói ra, chúng ta cùng nhau thực hiện.”
Liên Sơ cố ý thở dài: “Aizz, thực hiện cũng vô ích.”
“Có ý gì?”
“Đúng ra là, mặc dù nhân vật chính vẫn là hai người đấy, nhưng không nghĩ lại có thể làm ra…hiệu quả giống như tối qua nữa.”
Sắc mặt Thù Thành trở nên khó coi: “Em muốn nói là anh lại không có năng lực đó?”
Cô chớp mắt một cái: “Em muốn nói là, nhân gian ngọc lộ bất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số(45). Loại cảm giác đó quá mãnh liệt
rồi,
một lần là đủ, nhiều lần như vậy em sợ trái tim của mình không chịu nổi.”
Thù Thành bật cười, đi tới đem cái ghế của cô xoay lại, nửa quỳ trên
đất, cúi đầu hôn xuống ngực trái của cô: “Anh biết rõ chỗ này rất dẻo
dai, không thành vấn đề, thời gian của chúng ta còn dài, sẽ có rất nhiều dịp tốt, còn làm giỏi hơn cả tối hôm qua, anh bảo đảm.”
Liên Sơ không khỏi rung động, cúi đầu ôm chặt anh: “Đương nhiên, đó là đương nhiên.”
***
Hai tuần sau tất cả được sắp xếp ổn thỏa.
Thù Thành lấy một tấm bản đồ đưa cho Hàn Đông: “Mười hai giờ tối mai anh đến địa chỉ này, tôi sắp xếp để anh lên thuyền.”
Trong lòng Hàn Đông nhịn không được âm thầm kích động, không nghĩ tới
nước cờ nguy hiểm cuối cùng này thế mà lại cứu mạng hắn. Hắn cảm kích
nói: “Tổng giám đốc Bùi, cám ơn anh. Anh yên tâm, chuyện tôi nói nhất
định tôi sẽ làm được.”
Bùi Thù Thành chỉ thản nhiên nói: “Đó không phải là trọng điểm.”
Hàn Đông sững sốt, nghĩ một chút lại nói: “Chuyện kia cũng cứ yên tâm,
suốt đời này, sẽ không có ai nhắc tới chuyện trên thuyền kia nữa.”
Khóe môi của Thù Thành chậm rãi lộ ra một nụ cười: “Chỉ mong là như vậy.”
Dứt lời, Thù Thành chuẩn bị đứng dậy rời đi. Hàn Đông đột nhiên gọi anh
lại, bật thốt ra: “Tổng giám đốc Bùi, tôi còn một việc muốn nhờ anh.”
“Việc gì?”
Hàn Đông hé miệng, qua hồi lâu, lại thở dài nói: “Thôi vậy, không có việc gì.”
Thù Thành nhíu mày, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, nói: “Vậy đến lúc đó gặp.”
Nói xong, xoay người rời đi.
***
Sẫm tối, Hàn Đông lẻn xuống chân núi Mai, đứng gần một khu biệt thự cao lớn trang nhã.
Vườn hoa của biệt thự quanh năm nở đầy những đóa hoa tường vi, nữ chủ
nhân hẳn là ở trong phòng bếp làm cơm tối, một cô bé ngồi xổm ở cửa biệt thự chơi.
Hàn Đông chậm rãi đi tới, muốn được nhìn rõ mặt cô bé hơn một chút.
Đó là con gái của hắn, trước đó, hắn còn không biết đến sự tồn tại của
cô bé. Cô bé đã lớn như vậy rồi, đường nét gương mặt thật giống A Nhan.
Trước đó, hắn len lén tìm gặp Bùi Thù Thành, nhìn thấy ba người bọn họ ở chung một chỗ, hắn nghe thấy Kỳ Liên Sơ gọi cô bé: “Khê Đình.”
Khê Đình! Còn có thể nghi ngờ gì nữa đây? Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra con gái của mình.
Anh từng nghĩ muốn đề xuất được cô bé đi cùng, nhưng mà, tương lai trước mắt của hắn mù mịt, sống chết khó lường, sao có thể mang cô bé theo ở
bên mình? Bùi Thù Thành có lẽ còn chưa biết thân thế thật sự của bé, nếu hắn lỡ miệng nói ra, sợ bọn họ sau này sẽ không đối xử tốt với Khê Đình như vậy nữa.
Hắn đang định rời đi, cô bé kia đột ngột nghiêng đầu nhìn thấy hắn.
Cô bé không mở miệng, trên mặt không có biểu hiện kinh ngạc, chỉ dùng
đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng đầy hiếu kì, im lặng quan sát hắn.
Nhìn cặp mắt kia, trái tim của hắn lập tức mềm nhũn, đi tới, ngồi xổm
trước mặt cô bé, khàn giọng hỏi: “Khê Đình, cháu đang nhìn cái gì?”
“Con kiến dọn nhà. Sao chú lại biết tên cháu? Chú có phải là bạn của chú cháu không? Bọn họ chú ấy đang ở đâu?”
Chú? Hà Đông hiểu rõ cô bé đang nhắc tới người nào, không khỏi cười khổ
một tiếng: “Là con kiến dọn nhà à? Lúc còn nhỏ chú cũng rất thích xem.”
Hắn cúi đầu, chỉ thấy một hàng kiến nhỏ vác lương thực bò lên phía trước rất trật tự, giống như bọn chúng không phải là con kiến hôi mà là một
đội quân xếp thành hàng.
Trong lòng hắn hiện lên một cảm giác kỳ quái đã biến mất nhiều năm, hắn suy nghĩ, nghĩ tới từ kia. Hóa ra đó được gọi là ấm áp.
“Khê Đình, cháu có nhìn thấy con kiến cao lớn ở kia không? Đó chính là tướng quân của bọn chúng.” Hắn chỉ cho cô bé xem.
Khê Đình vội cúi đầu xem, hắn nhìn theo cần cổ tinh tế của cô bé, nhỏ
giọng nói: “Nó dẫn bọn chúng về nhà, cha cũng vậy, sẽ dẫn bọn con về
nhà, con, còn có mẹ con nữa.”
Khê Đình ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn hắn. Trong ánh mắt của
người đàn ông trước mặt này có gì đó mà bé nhìn không rõ ràng, dường như rất vui vẻ lại dường như rất khổ sở.
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng gọi của Liên Sơ: “Khê Đình, ăn cơm nào.”
Cô bé đứng dậy hô: “A, biết ạ.”
Cô bé đang định quay đầu lại nói lời tạm biệt với chú kỳ quái này, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó khuất xa.
Bên cửa sổ, Liên Sơ cũng nhìn rõ cảnh tượng kia, sườn mặt cao gầy đó hết sức quen thuộc.
Cô hỏi Khê Đình vừa trở vào: “Khê Đình, người đó là ai vậy?”
Khê Đình khẽ lắc đầu: “Cháu không quen, nhưng mà chú ấy lại biết tên của cháu.”
Lúc này, bóng dáng vừa đi ấy lại quay đầu nhìn lại bên này một cái: không sai, Hàn Đông, là hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT