“Cuối cùng cũng được ra ngoài.” Trên đầu không còn là vách tường tối tăm, mà là một bầu trời tươi sáng. Mặc dù xung quanh có chút u ám, ánh mắt trời cũng không có chiếu sáng ra xa, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Phượng Vũ lúc này.
Vẫn đang lo lắng cho an nguy của chủ nhân, Chu Tước cũng không khỏi lộ ra một nụ cười sáng lạn. Sau khi an bài xong cho Tiểu Hắc Miêu của Ban Tư, ba người thoải mái ra trận, một đường thẳng tiến không còn phải lo trước lo sau. Mặc dù gặp phải ma thú biến dị còn mạnh hơn ma thú ở nhóm người vừa rồi, nhưng bởi chủ tớ ba người liên thủ lại, đánh đâu thắng đó bách chiến bách thắng không gì cản nổi.
Chỉ cần đi theo Phượng Vũ, chẳng có gì là không thể. Ngày đó nàng nói tuyệt đối sẽ không để ai chết trước mình, cũng không có khoa trương. Nhìn chăm chú vào gương mặt đã thả lỏng của Phượng Vũ, Chu Tước thầm nghĩ.
Trong lúc vô tình, lo lắng về chủ nhân đời trước trong lòng, đều đã tan thành mây khói.
So với những phức tạp trong lòng Chu Tước, Vân Thâm Lam lại giống Phượng Vũ, chỉ đơn thuần là vui mừng khi có thể thoát khỏi Tử Vong Chi Cốc. Đối với người trời sinh có tính thích sạch sẽ như hắn mà nói, cái nơi bẩn thỉu hôi thối kia chính là hành hạ lớn nhất trong cuộc đời của hắn.
Ba người hoặc xúc động hoặc mừng rỡ, lại không biết các cư dân Bố Nghi Nặc nơi đây đã xem tới mặt mày choáng váng. Cho dù là lão già lớn tuổi nhất của trấn, từ khi có trí nhớ tới nay, cũng chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp, chàng trai nào tuấn tú như vậy. Đối diện với ba khuôn mặt tuyệt sắc, trong chốc lát nhóm thương nhân dẻo mồm dẻo miệng hay mời chào khách cũng không biết nói gì cho phải.
“Xin cho hỏi khách điếm ở nơi nào?”
Trái tim non nớt của thiếu nữ đang đập lọan nhịp vì sự tuấn mỹ vô song của tiểu công tử Vân Thâm Lam, bỗng nhiên bị câu hỏi của Phượng Vũ làm cho tỉnh lại. Nàng nhìn thẳng về phía thanh niên tuấn mỹ phía sau lưng Phượng Vũ, chỉ cảm thấy mặt cũng đã đỏ tới tận mang tai, âm thanh nhỏ đến gần như là không nghe được: “Có. . . . . . Trong quán rượu cũng có phòng trọ. . . . . .”
“Vậy hẳn là cũng có phục vụ bữa trưa chứ? Chúng ta đặt ba gian phòng, mặt khác muốn một bàn thức ăn, xin nhanh chút.”
“Được.” Nghĩ đến có thể tiếp xúc gần gũi với soái ca, tỳ nữ lập tức cung kính mười phần, bỏ lại người chia bài còn đang ngẩn ngơ, nhiệt tình mời nhóm người Phượng Vũ vào trong quán rượu. Để thể hiện sự ân cần của mình, còn đặc biệt cao giọng thông báo cho đầu bếp nhanh chóng nấu ăn. Không nghĩ tới, vừa kêu mấy tiếng, nhưng trong phòng bếp vẫn yên tĩnh đến không có lấy một chút tiếng động.
“Đáng giận, chẳng lẽ hắn lại uống nhiều quá mà ngủ say luôn rồi?” Bị mất mặt trước mặt soái ca, tỳ nữ căm giận nói: “Để ta đi lôi hắn dậy!”
Lúc này, lại nghe thấy trên lầu truyền tới một trận cãi vã kịch liệt: “Ngươi nói chỉ cần ta trả tiền cho ngươi, ngươi sẽ thay ta đi hái linh dược, đảm bảo rằng sau khi bằng hữu của ta ăn vào thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp. Kết quả ngươi lại chỉ đưa cho ta một vị thuốc, phương thuốc đâu? Phương thuốc ở nơi nào?!”
“Không phải chúng ta đã từng nói trước, ngươi cho ta tiền, ta đưa ngươi dược liệu? Ta không có từng nói là sẽ đưa ngươi phương thuốc. Là tự ngươi hiểu nhầm.”
“Thì ra là ngươi chơi chữ với ta, ngươi dám trêu đùa ta sao?”
“Dù sao ta chưa từng nói qua là có phương thuốc, dược liệu ngươi thích lấy hay không thì tùy, chỉ là đừng hy vọng ta trả tiền lại cho ngươi, đây chính là ta đã bỏ ra công sức rất lớn mới hái được.”
Hai người to tiếng cãi nhau cực lớn, vừa nghe cũng biết là xảy ra chuyện gì. Tỳ nữ nghe vậy bất đắc dĩ nâng trán: “Trời ạ, lão đầu bếp muốn kiếm thêm mấy lượng bạc lại gặp phải phiền toái rồi.”
Nhưng Phượng Vũ lại có chút khó hiểu: Giọng nói của người này có chút quen tai, chẳng lẽ ở Đại lục Bắc Minh này cũng có người mà mình quen biết hay sao?
Trên lầu là một hồi tiếng binh khí tuốt ra khỏi vỏ, lão nhân gia lúc trước vẫn còn phun nước miếng biện giải cho mình giờ lập tức nghẹn họng trân trối, nơm nớp lo sợ: “Các, các hạ, có lời gì từ từ nói, ngàn vạn đừng động đao á.”
“Hừ! Hoặc là ngươi lấy phương thuốc ra đây, hoặc là để mạng lại chỗ này, chính ngươi tự mình chọn đi!”
“Ta...ta oan uổng a! Thật sự là ta không có phương thuốc, chỉ có mỗi dược liệu này ạ!”
Nghe đến đó, Phượng Vũ đã nhận ra thân phận của đối phương. Ghé đầu nhìn lần nữa, quả nhiên là người hơn mười ngày trước mới gặp qua - Mạnh Nguyên, Trường Đao bằng vàng của hắn còn đang gác ở trên cổ của một nam tử trung niên mặc trang phục đầu bếp, người đầy dầu mỡ.
Bắt gặp ánh mắt hung dữ mà không che dấu sát khí chút nào của Mạnh Nguyên, lão đầu bếp sợ đến run rẩy cả người, cầu khẩn nói: “Các hạ, ta... ta thừa nhận, dược liệu bán cho ngài chỉ là một dược liệu bình thường. Hơn nữa lại còn muốn giá cao từ ngài, lúc ấy lại cũng không có nói rõ ràng. Thật sự là ta không có phương thuốc, ngài thật có giết chết ta rồi ta cũng không thể giao ra được. Cứ coi như ta có mắt không tròng, mạo phạm các hạ, ta trả lại toàn bộ tiền cho các hạ, kính xin các hạ giơ cao đánh khẽ, tha ta cho ta một mạng, có được không?”
“Ngươi ——” Mạnh Nguyên vì dược liệu này mà một mình xông vào Tử Vong Chi Cốc, suýt nữa chết ở trong tay của Dực Vệ - thủ hạ Ngân Y, nói là thập tử nhất sinh cũng không quá đáng. Vào lúc này đột nhiên nghe thấy đối phương nói thuốc trị bệnh tất cả lời nói lúc trước đều là xằng bậy chỉ để lừa tiền, bảo làm sao hắn có thể không giận đây.
Hắn vốn là liếm máu đầu đao mà sống, giận dữ giết người cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Thấy sát ý trong mắt hắn đã đạt đến cực hạn, lão đầu bếp thấy mạng nhỏ sắp mất vào trong tay hắn, không khỏi cảm thấy hối hận. Chỉ nghe thấy một hồi âm thanh nhỏ giọt, nào ngờ sợ đến nỗi tiểu cả ra quần. Rơi vào trong mắt mọi người, vừa thấy ghê tởm lại vừa đáng khinh bỉ.
Thấy hắn bộ dáng bỉ ổi hèn mọn này của hắn, Mạnh Nguyên ghét bỏ, nhớ tới đối phương cũng chỉ là người tham tiền bình thường, cũng không phải là người tu luyện. Nguyên tắc của hắn vốn không giết người bình thường vô tội, lập tức nhắm mắt lại mạnh mẽ nhịn sát ý xuống trong lòng, rút đao lại, quát một tiếng: “Cút!”
“Cám ơn! Đa tạ các hạ đã tha mạng!” Lão đầu bếp không dám chậm trễ, vừa để túi tiền xuống, lập tức đã lăn một vòng trốn xuống lầu.
Cơn giận dữ của Mạnh Nguyên còn sót lại chưa tiêu, lo lắng đã dâng lên: Thương thế của bằng hữu càng ngày càng nặng, lại chậm chạp không có tìm được thuốc chữa. Kéo dài thêm mấy ngày nữa, nói không chừng bằng hữu khó có thể giữ được tính mạng. Chẳng lẽ mấy ngày qua liên tiếp trốn đông nấp tây lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì sao? Đến tột cùng là phải làm thế nào cho phải?
Đang lúc buồn rầu, một giọng nói quen thuộc phiêu lãng tới: “Mạnh tiên sinh.”
Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là khuôn mặt thanh lệ thoát tục, Mạnh Nguyên sửng sốt trong chốc lát: “Phượng Vũ tiểu thư, làm sao tiểu thư lại ở chỗ này?”
“Ta mới đi ra khỏi Tử Vong Chi Cốc, đặt chân tới đây nghỉ ngơi một chút.”
Lúc này Mạnh Nguyên chẳng có tâm trạng nào để nói chuyện, nặng nề thở dài một tiếng, hắn cầm lấy túi tiền, lại móc ra tất cả tinh thạch trên người, đưa tới trước mặt Phượng Vũ: “Ngày đó đa tạ Phượng Vũ tiểu thư khẳng khái giúp đỡ, nhưng chuyện có biến, số tiền này chỉ sợ là không cần dùng tới, tại hạ đành xin trả lại cho tiểu thư thôi.”
Nhớ tới đoạn đối thoại vừa mới nghe được, Phượng Vũ không có nhận lấy túi tiền, ngược lại lại hỏi “Bằng hữu của huynh bị bệnh rất nặng?”
Trầm mặc trong chốc lát, Mạnh Nguyên phiền não gãi gãi mái tóc vốn loạn thất bát tao: “Không phải bệnh, hắn là bị trọng thương. Nếu như có thuốc trị lập tức có thể khỏi, nhưng ta vẫn không tìm được.”
“Trong tay ta đang có chút dược liệu, nếu như huynh tin tưởng lời ta nói, ta có thể giúp huynh xem bằng hữu của huynh một chút?” Phượng Vũ đề nghị. Nàng thật sự thưởng thức Mạnh Nguyên trọng tình trọng nghĩa đối với bằng hữu , quyết định sẽ giúp hắn một tay vậy.
Nghe vậy, hai mắt Mạnh Nguyên tỏa sáng, giống như người chết đuối bắt được bè gỗ cứu mạng: “Thì ra Phượng Vũ tiểu thư cũng hiểu biết y thuật, thật tốt quá! Vậy liền làm phiền tiểu thư xem giúp hắn một chút!”
Hắn ba bước thành hai bước đi tới căn phòng cuối hành lang mở cửa, rón rén mang đám người Phượng Vũ tiến vào trong phòng: “Phượng Vũ tiểu thư, trong lúc hắn đánh nhau với đối phương bị trúng một chưởng. Đại phu nói là lục phủ ngũ tạng bị tổn thương. Nhưng vô luận sử dụng phương pháp hay thuốc bổ nào, thương thế của hắn vẫn không có chuyển biến tốt, hơn nữa càng ngày càng nặng, ta thật sự rất lo lắng. . . . . .”
Ngoài ý muốn của Phượng Vũ, người nắm trên giường còn là một thiếu niên, nhìn dáng dấp chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt chi chít những điểm đỏ, làm cho không nhìn rõ ngũ quan, cũng không biết là tuấn tú hay xấu xí nữa. Nhưng nhìn lông mày sâu róm, lông mi dài như tranh vẽ, loáng thoáng có thể thấy được bộ dáng tuấn dật của hắn lúc không bị bệnh.
Chỉ là đáng tiếc, hiện giờ hô hấp của thiếu niên hiện giờ yếu ớt nằm ở trên giường, sắc mặt xanh trắng, cho thấy hắn mắc bệnh hiểm nghèo, không có được một nửa phong thái của ngày thường.
Phượng Vũ không xem mạch mà cầm lấy bàn tay thiếu niên, thả linh lực vào thân thể đối phương để thăm dò, cẩn thận cảm thụ kinh mạch của hắn có gì khác thường không.
Đối với người tu luyện tầm thường mà nói, làm như vậy cực kỳ hao tổn linh lực, cho nên cũng rất nhiều người không nguyện ý dùng cách này. Phượng Vũ ỷ vào Thiên Phú Dị Bẩm của mình, căn bản là không có nhiều băn khoăn như vậy. Nàng cũng không biết hành động này rơi vào trong mắt Mạnh Nguyên, làm cho hắn cảm thấy vô cùng xúc động, cho là Phượng Vũ nhiệt tình khẳng khái, trong lòng hắn lại tăng thêm vài phần cảm kích.
Theo linh lực xâm nhập vào cơ thể, sắc mặt Phượng Vũ càng ngày càng cổ quái. Một hồi lâu, ngón tay thon dài của nàng liền rời khỏi bàn tay thiếu niên, nhìn về phía Mạnh Nguyên nói: “Các huynh... trêu chọc người của Quang Minh Thánh Điện?”
Phượng Vũ nhàn nhạt nói ra một câu, lại làm Mạnh Nguyên cả kinh thất sắc: “Tiểu...Làm sao tiểu thư có thể biết được? !”
Lời này nói ra không khác nào là thừa nhận. Phượng Vũ cũng không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta tự có biện pháp của mình. Ta có thể chữa trị thương thế của hắn, nhưng trước hết, ta hi vọng có thể biết được đầu đuôi sự việc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT