Nếu như có người tới gần mà nghe được đánh giá của nàng, nhất định sẽ trợn trắng hai mắt: cho dù là Đấu Sĩ hay Ma Pháp Sư, đối với người cấp thấp khi khiêu chiến vượt cấp thì nhất định là thất bại. Dù Ngự Linh Sư này trời sinh mạnh hơn người khác, nhưng khi chiến đấu vượt cấp cũng chưa chắc có thể chiến thắng dễ dàng người cấp bậc cao hơn mình. Nàng dùng sức mạnh hung hãn đến nghịch thiên là Chu Tước Hỏa Diễm đánh cho Thủy Ma thú chỉ có khả năng chống đỡ thì cũng thôi đi, lại còn ngại người ta chết không đủ nhanh, rốt cuộc là muốn như thế nào!

Thủy Ma thú bị lửa quấn quanh, nhưng vẫn tràn trề sức mạnh có thể đi tới đi lui, thậm chí còn triệu hồi Thủy Long, nghĩ cách dập tắt ngọn lửa quanh người. Nhưng Chu Tước Hỏa Diễm này là linh khí trời sinh hội tụ lại mà thành, nguồn nước bình thường khó có thể dập tắt nó.

Nhìn thấy ngọn lửa chỉ có thể khiến Thủy Ma thú ở thế phòng thủ, nhưng vẫn không thể đẩy hắn vào chỗ chết, Phượng Vũ vừa muốn tăng cường thế công, lại thấy Tiểu Đoàn tử cũng hiện thân từ trong không gian ma thú ra ngoài, ngơ ngác nhìn gương mặt bị hỏa thiêu của Thủy Ma thú, sững sờ không biết đang suy nghĩ gì. Bộ dáng kia nhìn rất là quen mắt, nhưng nhất thời Phượng Vũ lại không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào.

"Mau lui xuống, nếu không sẽ làm ngươi bị thương." Phượng Vũ vừa định nhét hắn về không gian, lại nghe Tiểu Đoàn tử thầm nói: "Hắn cũng là Thủy Ma thú sao? Có mùi vị rất quen thuộc . . . . . ."

Quen thuộc? Vừa nghe hắn nói như vậy, Phượng Vũ nhất thời nhớ tới, ban đầu nàng trả tên tiểu tử này lại cho mẹ hắn thì hắn cũng có nét mặt này. Khi đó mặc dù còn chưa phải là hình người, nhưng mà ánh mắt mê mang này, lại giống lúc đó như đúc.

Chẳng lẽ . . . . . .

Nghĩ đến khả năng cẩu huyết đó, Phượng Vũ chần chờ một phen, tâm niệm vừa động, ngọn lửa vây quanh Thủy Ma thú thoáng chốc nhỏ đi rất nhiều, chỉ đủ hạn chế hành động của hắn.

Thủy Ma thú không rõ chân tướng, thấy ngọn lửa đột nhiên nhỏ đi, còn tưởng rằng Long Hải của mình có tác dụng, vui mừng hú lên một cách kỳ quái, vẫn muốn tiếp tục thì nghe Phượng Vũ nói: "Ngươi hãy thành thật trả lời ta mấy vấn đề, nói thật thì ta lập tức thả ngươi đi. Nếu như dám lừa ta, ta liền nhốt ngươi trong ngọn lửa ấy lần nữa, biết không?"

Lúc này Thủy Ma thú mới phản ứng được là Phượng Vũ đang khoan dung với hắn, nhất thời trở nên ủ rũ, cúi đầu. Nhớ tới tư vị mới vừa rồi bị lửa nóng thiêu thân, hắn giật thót mình, đè xuống tính tình nóng nảy, giọng nói thô kệch vang lên: "Ngươi hỏi đi, nếu biết ta nhất định nói cho ngươi biết."

Mặc dù Tử Vong Chi Cốc kinh khủng đến ai ai cũng biết, nhưng khoảng ba năm, luôn có một vài đội đi vào thám hiểm, thí luyện để chứng minh năng lực của mình. Thủy Ma thú đã từng giết chết mấy người đi thí luyện, hắn cho rằng Phượng Vũ cũng là thứ người như thế, nhất định muốn hỏi địa hình và nơi ở của ma thú trong Tử Vong Chi Cốc... Tình báo.

Đang suy nghĩ có nên nói dối hay không, nhưng nếu đánh mất cơ hội này thì nhân loại kia sẽ dùng lửa thiêu chết hắn, nhưng vấn đề đầu tiên Phượng Vũ vấn hỏi lại làmbối rối: "Ngươi có hài tử không?"

"Tại sao đột nhiên hỏi chuyện này. . . . . . Ta hiểu ta anh tuấn tiêu sái, nhưng yêu người của chủng tộc khác ta tuyệt đối không làm. . . . . . Ngươi lại nhỏ như vậy, chúng ta khẳng định không có kết quả. . . . . ."

Nghe vậy, đầu Phượng Vũ tràn đầy hắc tuyến: "Nói bậy cái gì, ngươi đang nghĩ cái quái gì. Trực tiếp nói cho ta biết, có hay không có?"

Nhớ tới một chuyện cũ không quá vui, Thủy Ma thú rụt cổ một cái, vốn là động tác đáng yêu khi kết hợp với hình thể khổng lồ của hắn, có vẻ hết sức tức cười: "Hẳn không có. . . . . . đi? Ta cũng không biết."

Phượng Vũ không vui nói: "Có thì có, không có thì không có, làm sao không biết được? Xem ra không cho ngươi nếm mùi lợi hại, ngươi sẽ còn nói bậy nhỉ."

Thấy Phượng Vũ làm bộ cần phải làm cho lửa cháy mạnh hơn, Thủy ma thú sợ đến hét lớn: "Ta nói là thật! Ta đi tìm bạn đời, nhưng lần trước sau khi gây gổ ta liền rời đi. Ta cũng không biết sau này nàng có sinh hài tử cho ta hay không!"

Nghe đến đó, Phượng Vũ cúi đầu nhìn Tiểu Đoàn tử vẫn u mê như cũ một cái, lòng nói chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy? Nàng hỏi lần nữa: "Bạn đời của ngươi và ngươi là người đồng tộc?"

Khi nói lời này, trong đầu nàng hiện lên ma thú có bộ dạng vạm vỡ ở Mê Vụ Cốc, khi nói xong chữ bạn đời thì có chút khó chịu.

"Đương nhiên là đồng tộc. Tu vi của nàng không bằng ta, mới là cấp thấp nhất của hạ cấp, chỗ ở cũng không lớn như của ta, chỉ là một tiểu sơn cốc bị sương mù bao phủ. Nhưng tính khí của nàng cũng không nhỏ, còn lớn hơn cả ta."

Nhớ lại đủ loại cực khổ trước đây, Thủy ma thú phẫn nộ nói: "Tìm lão bà đương nhiên phải dieenddanleequyddoon tìm một người biết nghe lời, nhưng cá tính của nàng rất mạnh mẽ, ta không chịu nổi., cho nên nhân cơ hội cãi nhau ta lập tức bỏ đi, như vậy ta và nàng ta xem như đã chia tay rồi."

Phượng Vũ trầm mặc. Xem ra ngay cả ma thú cũng biết luật bù trừ, vị đại ca Thủy ma thú này biết tính tình của mình không được tốt, muốn tìm một lão bà dịu dàng, đáng tiếc không biết có phải do vận mệnh trêu người hay là do không có mắt nhìn, kết quả lại tìm được một người có tính tình cổ quái hơn.

"Chỗ ở bạn đời của ngươi ở đâu? Ngươi còn nhớ không?" Phượng Vũ muốn một xác nhận cuối cùng.

"Là bạn đời trước." Thủy ma thú sửa lại, sau đó mới trả lời "Đương nhiên nhớ rõ, nàng ở trấn Lam Phong trong Mê Vụ Cốc."

"... ....Thật là khéo"

Phượng Vũ đẩy Tiểu Đoàn Tử vẫn còn ngơ ngác đến trước mặt Thủy ma thú: "Nếu ta đoán không sai, đứa nhỏ này hẳn là nhi tử của ngươi."

Nàng nói sơ qua việc tình cờ gặp mẹ của Tiểu Đoàn tử lúc nàng sinh ở Mê Vụ Cốc và mối quan hệ sau này với Tiểu Đoàn Tử một lần. Theo lời kể của nàng, nhất thời Thủy ma thú hóa đá "Thật sự.....Thật sự có nhi tử? Chẳng lẽ ta thật sự phải cưới nàng làm vợ sao?"

Nghĩ đến cảnh tượng cãi nhau sau khi thành thân, Thủy ma thú thống khổ xoay mặt qua một bên, trên mặt mới bị hỏa thiêu đến đen, ngũ quan sầu khổ gắt gao chen chúc lại một chỗ, trông rất buồn cười.

Khi ánh mắt hắn nhìn đến nhi tử phấn điêu ngọc trác lại càng thêm đau đớn: "Xem bộ dạng béo tốt của ngươi, một chút khí phách và uy phong của Thủy ma thú cũng không có, thật sự mất hết mặt mũi của ma thú biến dị chúng ta. Tiểu tử, hiện tại lão cha ta sẽ đặc huấn cho ngươi, bảo đảm ngươi lập tức có thể trở thành nam tử hán uy phong dũng mãnh.”

Cũng không biết hắn làm như thế nào, Tiểu Đoàn Tử vốn đang ở hình dạng con người lập tức trở về hình dạng ma thú, bị lão cha thô lỗ xách lên mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, căn bản đang muốn hiểu rõ vấn đề.

"Nhân loại, đa tạ ngươi đã giúp đỡ phụ tử chúng ta đoàn tụ, ta ở Tử Vong Chi Cốc đã lâu, ngươi vào đây muốn làm gì? Nếu như có thể giúp được, nhất định ta sẽ giúp ngươi."

Huyết mạch tương liên và trực giác đặc thù của ma thú, Thủy ma thú không cần hành động chứng minh nào đã không nghi ngờ Tiểu Đoàn Tử là con của hắn.

Vốn là Phượng Vũ không muốn gì, nhưng nghe đến mấy chữ ở sau, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp: "Nơi này của ngươi có thoải mái hay không? Có chỗ nào thích hợp để dưỡng thương?"

Ban Tư bại lộ hành tung, dẫn đến hành động của thành Quang Minh, tuy rằng Phượng Vũ cũng không e ngại chuyện đó, nhưng nghĩ đến có thể lộ tẩy chuyện thực lực nàng chưa có khôi phục lại cảm thất đau đầu. Nếu Ban Tư có thể ở lại Tử Vong Chi Cốc để dưỡng thương thì không có gì tốt hơn.

Truyền âm cho Vân Sam Lam mang Ban Tư lại đây, Phượng Vũ nói với Thủy ma thú: "Vị bằng hữu của ta đang cần gấp một nơi an toàn để dưỡng thương, ngươi có thể giúp được không?"

Trải qua trận chiến vừa rồi, Thủy ma thú đã lĩnh giáo hoàn toàn bản lĩnh Chu Tước hỏa diễm của Phượng Vũ, biết nàng một khi thực sự chiến đấu, cái mạng nhỏ của chính hắn sẽ không giữ được, nào dám cự tuyệt.

Tuy nhiên, điều này quả thực cũng không không phải chuyện lớn lao gì, vội vàng nói: "Chỗ ở của ta rất an toàn, bằng hữu của ngươi là nhân loại, không phải Thủy ma thú cái, về sau Tiểu Tĩnh có biết được cũng tuyệt đối không ghen tuông, đương nhiên là được."

"... ...." Cái gọi là Tiểu Tĩnh, chắc là tên gọi của Liên ma thú ở Mê Vụ Cốc. Không thể tưởng tượng được ma thú thô bạo như thế lại có tên gọi thật văn nhã như thế, càng dien..dan^le$quy@don không nghĩ Thủy ma thú này sau khi biết có nhi tử lập tức tự giác bắt đầu kiếp sống thê nô. Phượng Vũ nhịn không được nở nụ cười.

Thủy ma thú đoán được nguyên nhân vì sao nàng mỉm cười, nhất thời có chút xấu hổ, nhanh chóng giải thích cho mình: "Tuy rằng tính tình Tiểu Tĩnh thô bạo, nhưng laị rất xinh đẹp. Từ sau khi rời đi ta rất nhớ nàng ấy, hơn nữa càng ngày càng mong nhớ, ta cứ nghĩ sẽ tìm một người khác để bầu bạn, nhưng thấy thế nào cũng không hấp dẫn bằng Tiểu Tĩnh, cho dù ta đã đi tìm kiếm khắp nơi. Phiền lòng vô cùng, phải đi đánh nhau mới hết giận. Cũng may ngươi mang nhi tử tới giúp ta, chờ ta dạy dỗ hắn thật tốt, sẽ đi tìm Tiểu Tĩnh."

Nghe ý tứ trong lời nói của hắn là muốn giữ Tiểu Đoàn Tử ở lại, tuy rằng sớm đã đoán được điều đó, nhưng Phượng Vũ vẫn rất luyến tiếc, tuy hắn ham ăn mê ngủ, không giúp gì được cho nàng, nhưng một đường làm bạn để đi đến tận đây, cảm tình đã sớm phát triển.

Khi nghe được phụ thân mới gặp mặt muốn giữ mình ở lại, Tiểu Đoàn Tử lập tức tỉnh táo , hét lớn: "Ta muốn đi thám hiểm với tỷ tỷ, ta không muốn ở lại chỗ này."

"Ồn ào cái gì?" Ở trước mặt nhi tử, Thủy ma thú lộ rõ bản chất thô lỗ của mình, không có thái độ cung kính khép nép khi đối diện với Phượng Vũ: "Chỉ bằng trình độ này của ngươi, còn không đủ để nhét kẽ răng. Hay là ngươi muốn cả đời sống trong không gian ma thú, quăng hết mặt mũi ma thú biến dị của chúng ta."

Tiểu Đoàn Tử nguyên bản đang giãy dụa kịch liệt, sau khi nghe thấy những lời trách cứ của phụ thân, đột nhiên ngây người, bên trong mắt nhỏ tràn ra cảm xúc phức tạp chưa bao giờ có. Sau một lúc lâu đột nhiên hắn nhìn Phượng Vũ lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ, ta muốn trở nên mạnh mẽ. Chờ ta mạnh lên lại đi tìm ngươi, ngươi nhất định phải chờ ta, khi đó trăm ngàn lần ngươi đừng bỏ mặc ta, phải nhớ buổi tối ngủ bên cạnh ngươi chỉ có thể là ta."

Lúc này, Ban Tư và Vân Sâm Lam cùng nhau đi đến. Xa xa nghe thấy "Thông báo chân tình " như thế, nhất thời mặt tái đi, ở Tê Long Cốc hắn nhìn thấy bệ hạ khi đối mặt với Phượng Vũ không giấu được dịu dàng, nên cho rằng Phượng Vũ là Ma Hậu trong tương lai. Đột nhiên nghe được câu nói "Ngủ bên cạnh ngươi chỉ có ta" thật sự kinh sợ.

Tuy nhiên sau khi nghe thấy hết lời nói của Tiểu Đoàn Tử, sắc mặt Ban Tư mới dịu đi, thầm nghĩ với số tuổi của hắn bây giờ, chỉ là một đứa trẻ mới vừa cai sữa, chắc sẽ không làm ra hành động xấu xa nào.

Phượng Vũ đâu biết rằng trong lúc đó, Ban Tư lại có những suy nghĩ sâu xa như thế, nàng lập tức cười với Tiểu Đoàn Tử, cầm lấy móng vuốt của hắn: "Ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi trở về"

Thị trấn Bố Nghi là trấn nhỏ ở gần Tử Vong Chi Cốc trên Bắc Minh đại lục. Địa phương xa xôi, vùng khỉ ho cò gáy, cư dân trên trấn chủ yếu là các tu sĩ đi thám hiểm Tử Vong Chi Cốc.

Cho dù tu sĩ đó có thân phận hiển hách ra sao, tính tình cổ quái thế nào, nhưng khi ra khỏi khe sâu tràn ngập ma thú biến dị và màu xám chết chóc, đều hoàn toàn thả lỏng mình, thư giãn một chút, có người sẽ đi sòng bạc để thử vận may, hoặc là chìm đắm trong tư vị mỹ nhân, làm giải tỏa tâm tình bị buộc chặt liên tục mấy ngày của mình.

Đây là một ngày thật bình thường, bầu trời mờ mờ tối, từng đợt gió thổi ra từ khe sâu mang theo mùi thịt thối, cây cỏ mục nát, làm người trong trấn muốn ói.

Nữ hầu của tửu quán đang ngồi với hà quan (người chia bài) trong sòng bạc, vô ý nói về sinh ý ảm đạm của mấy ngày nay: "Mấy ngày nay từ khe sâu không có người đi ra, sắc mặt lão bản chúng ta còn khó nhìn hơn so với khăn lau."

"Sòng bạc chúng ta cũng nên đổ một chút, dù sao trên trấn còn có vài dân cờ bạc, có thể miễn cưỡng chống đỡ. Bất quá ngươi có biết, trên người mấy người đó không có gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, lão bản của chúng ta sẽ phát hỏa."

Trộm liếc cái đẫy đà trước ngực thiếu nữ, tên hà quan lặng lẽ nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Hơn nữa, tháng sau hội thị vệ Nguyên Lão của Hoa quốc sẽ bắt đầu, đến lúc đó khẳng định mọi người sẽ đổ về Đô thành, dòng người bên này sẽ thưa thớt hơn nữa."

"Quang Minh ở phía trên, cho ma thú ăn vài người cũng được, nhưng tốt xấu gì cũng nên chừa cho chúng ta vài vị khách chứ." Thị nữ âm thầm cầu nguyện, không phải nàng có lòng tốt gì, chỉ đang lo lắng nếu như không có khách, sẽ thiếu hụt một khoảng tiền thưởng, nàng sẽ không thể mua được y phục mình nhìn trúng.”

--- ------ --- Không thì khiến cho kẻ ngốc này mua cho nàng đi?

Trong đầu đột nhiên toát lên ý nghĩ này, thị nữ lập tức đứng lên, vén vài lọn tóc quăn quyến rũ, cười duyên nói: "Dù sao cũng không còn vị khách nào, hay là bây giờ chúng ta đi dạo phố đi."

Không ngờ chính là, hà quan trước nay đều phục tùng nàng, nói gì nghe nấy, đột nhiên lần này không có đáp ứng lời nàng, ngược lại há to mồm sững sờ, ngẫn người nhìn về hướng khác, một bộ dạng háo sắc.

"Uy.... ....Người ta nói ngươi có nghe không?" Thị nữ hờn dỗi lay nhẹ hắn, nhưng hắn vẫn không đáp lại. Nàng không khỏi kỳ quái nhìn theo ánh mắt của hà quan, tuy nhiên chỉ liếc mắt một cái, lập tức cũng giống như đối phương không hề có phong độ há to mồm ngây ngẩn người.

Trên thực tế, không chỉ có bọn họ, bất cứ ai nhìn đến ba bóng dáng ở cửa ra vào cốc, đều ngơ ngác dừng việc trên tay, trong lòng không hẹn đều cùng hiện lên một suy nghĩ.

Ba người xinh đẹp, tinh xảo giống như tự tay thần Quang Minh đắp nặn thành, thậm chí còn có thực lực vượt qua được Tử Vong Chi Cốc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play