Edit phudung

beta yuki

“Tình hình như thế nào, ngươi đã bắt được hắn chưa?” Vừa nhìn thấy Vô Song thong thả bước vào Ỷ Hồng Viện, Liễu Liễu lập tức tiến lên hỏi.

Dĩ nhiên với một người mỗi ngày đều giống như đang đứng trên mặt băng mỏng như Liễu Liễu, phải đối mặt với một sát thủ xuất quỷ nhập thần, giết người không chớp mắt như Lãnh Phi, không chỉ riêng nàng mà rất nhiều người khác cũng không thể ngủ yên giấc.

“Ngươi vừa nói gì?”

Vô Song bước vào nhìn Ỷ Hồng Viện trống trơn, không thấy một cô nương nào , ngay cả tú bà cũng mất dạng, cất tiếng hỏi

“Làm sao vậy, Ỷ Hồng Viện không muốn làm ăn nữa hay bị quan phủ niêm phong rồi? Chỉ có một tên Kiếm Ma mò tới mà mọi người chạy trốn hết, vậy Ỷ Hồng Viện còn muốn mở cửa làm ăn không? Lý ma ma đâu ?”

Vô Song xoay xoay cây quạt trong tay.

“Mở, dĩ nhiên muốn mở cửa làm ăn rồi”

Một nhóm cô nương đang trốn trong mật thất dưới lầu lập tức đẩy cửa ra, cách ăn mặc của các cô nương tựa như trăm hoa đua nở, muôn màu muôn sắc, xinh đẹp vô cùng. Sự xuất hiện của họ phút chốc đã làm cho không khí náo nhiệt hẳn lên.

Bởi vì lo sợ tên sát thủ kia không biết khi nào trở lại, người trong Ỷ Hồng Viện phải tìm chỗ lánh nạn, nhưng vì an nguy của hoa khôi bọn họ cũng không dám bỏ đi. Bởi vì Liễu Liễu chính là bảo vật câu khách của Ỷ Hồng Viện, nàng không thể bị một chút tổn thương nào. Trong lúc sợ hãi bất an, bọn họ đành phải ẩn núp dưới mật thất để kịp thời giúp đỡ chăm sóc nếu không may Liễu Liễu bị thương hay xảy ra chuyện .

Dẫn đầu nhóm người là đại hồng nương tên Y Thường, phong thái của bà gần giống như Lý ma ma, bà bước tới trước mặt Vô Song lên tiếng chào đón “Kinh Nhị hôm nay đến thật sớm”

“Đã không còn sớm nữa, kỹ viện nên mở rộng cửa làm ăn nhưng tại sao cửa của Ỷ Hồng Viện lại đóng chặt vậy?” Vô Song không cảm thấy bực mình chút nào, sau khi nghỉ ngơi vài giờ sư mệt mỏi của nàng đã giảm đi rất nhiều.

Lý ma ma kêu lên ai oán “Ai da, Kinh Nhị, ngươi tại sao lại nói những lời này? Ta đã tìm mấy cô nương giúp ngươi giải sầu, Hồng Y, Lục Vũ, còn có…..”

“Ma ma để ta hầu hạ Kinh Nhị nha” Liễu Liễu tình nguyện tiếp đãi Vô Song, nàng còn có việc muốn hỏi nàng ta. Lý ma ma chạy nhanh tới dìu Liễu Liễu, người được coi là thiên kim tiểu thư của Ỷ Hồng Viện, đỡ nàng ngồi xuống. “Liễu Liễu, tất cả đều tại tên Kiếm Ma kia, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm mới gởi thư đe dọa ngươi, kết quả đuổi khách của chúng ta đi hết, một bóng người cũng không thấy, còn hại ngươi sợ hãi một đêm, dù ai bỏ ra bao nhiêu tiền ta cũng không muốn ngươi tiếp khách, hãy nghỉ ngơi trước đi”.

Vô Song tự nhủ thì ra mọi người ở đây không biết chuyện Kiếm Ma đã đến.

Liễu Liễu tỏ vẻ tao nhã mỉm cười, đẩy Lý ma ma ra “Ma ma ta không thấy mệt, ta muốn nói chuyện với Kinh Nhị một chút” Có sự hiện diện của người khác, Liễu Liễu bất đắc dĩ phải duy trì hình tượng thục nữ.

Vô Song nhẹ nhàng đi đến gần, phe phẩy cây quạt, miệng khẽ mở “Chúng ta có chuyện gì để nói, hay là…Ngươi cảm thấy có điều bất mãn về ta?”

Trong những ánh mắt của đám nữ nhân đã ái mộ thầm mến vẻ phong lưu của Vô Song từ lâu, cảnh đó làm họ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, hận không giành được vị trí của Liễu Liễu.

Liễu Liễu cắn răng làm ra vẻ thẹn thùng “Ngươi,…Kinh Nhị, …ta nhớ ngươi vô cùng…” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Liễu Liễu thầm mắng Vô Song không tiếc lời. Vô Song cố ý làm cho tất cả nữ nhân có mặt ở đây hận nàng ghét nàng mà.

“Như vậy cũng được” Lý ma ma cảm thấy khó xử, nhìn hai người lắc đầu thở dài

“Kinh Nhị, Liễu Liễu của chúng ta đối với ngươi thật sự chân tình , ngươi cần phải đối xử với nàng thật tốt”. Lý ma ma không nhận ra, lại không biết đó là ánh mắt như lửa thiêu đốt.

“Kinh Nhị, xin hãy theo ta, ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt” Liễu Liễu làm bộ ngượng ngùng, nhưng sóng mắt như nước hồ thu hiện ra vẻ cảnh cáo, mặc dù nhìn giống như đang mỉm cười nhưng thực chất nàng đang nghiến răng nghiến lợi.

“Tốt, nhưng đừng hại ta không thể xuống giường được” Lời nói của Vô Song đầy vẻ mờ ám, khiến người ta suy nghĩ sâu xa …cũng có thể thầm đoán ra quan hệ của hai người. Tự nhiên sẽ liên tưởng đến lời đồn Kinh Nhị yêu thích nữ nhân không thương nam nhân, sự việc hôm nay chứng minh lời đồn có vô số nữ nhân ghen tị ăn dấm chua vì muốn tranh đoạt Vô Song đã trở thành sự thật

“Ngươi đã nổi danh là một sắc nữ cuồng loạn rồi, không cần mỗi lần đều nói ra những lời mờ ám ghê tởm như thế khiến cho người khác hiểu lầm“. Sau khi bước vào phòng, Liễu Liễu bảo Tiểu Liên ra ngoài, trừng mắt nhìn Vô Song đang khoái chí ngồi xuống.

Vô Song cầm điếu nhân lang tươi cười. “Ai…cung cách tiếp khách của Ỷ Hồng Viện càng ngày càng kém, khách đã tới cửa rồi mà một chén trà cũng không có“

“Ngươi có đầy đủ tay chân, tại sao không tự mình làm?“ Liễu Liễu nhìn Vô Song với ánh mắt không thèm quan tâm

“Ngươi có thể ra vào tự nhiên sao còn gọi là khách, có thể một ngày nào đó ta bị ngươi giết cũng không biết” Liễu Liễu nhớ lại lúc Kiếm Ma tấn công mình, hắn có cơ hội giết nàng, nhưng không biết tại sao lại thối lui, sau đó nàng mới phát hiện có vài giọt rượu vương lại trên mặt đất, đó là loại rượu đặc biệt của Ỷ Hồng Viện.

Lúc đó người uống rượu ở Ỷ Hồng Viện chỉ có một người- là Kinh Vô Song.

“Làm sao ta có thể giết ngươi được, ta chỉ muốn ăn ngươi thôi” Không biết từ lúc nào, Vô Song vốn đang ngồi trên ghế lại giống như quỷ thoắt một cái đã đứng trước mặt nàng.

Thiếu chút nữa Liễu Liễu bị gương mặt phóng đại gần trong gang tấc dọa đến ngất xỉu, nàng vuốt vuốt ngực “Tại sao tự nhiên ngươi lại đến gần ta như vậy, muốn hù chết người sao?”

Vừa rồi Liễu Liễu không hề nghe thấy bước chân của Vô Song đi đến gần, thật may mắn hai người không phải là kẻ thù của nhau .

“Hù chết người sao” Vô Song nhẹ lay động ngón tay “Không, ta muốn yêu ngươi lúc ngươi còn sống, không phải một xác chết” Nàng thừa cơ vươn tay ra lén bóp cái mông đầy đặn của Liễu Liễu ăn chút đậu hũ * lợi dụng*.

“A…ngươi là kẻ háo sắc” Dám sờ mông của nàng. Liễu Liễu biến sắc nhanh chóng tránh qua chỗ khác, vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ lấy hai tay che mông của mình lại.

Từ trước đến nay không ai dám sàm sỡ với nàng như thế, tự do khi dễ, khi nàng còn làm sát thủ những nam nhân dám phi lễ làm nhục nàng đã sớm đều thai chuyển thế, hiện tại mặc dù thân nàng ở Ỷ Hồng Viện, nhưng cũng không cho nam nhân đến gần bên người, mà Vô Song là một nam nhân giả mạo còn tà ác hơn những nam nhân thực sự.

“Rất khá, rắn chắc co giãn, đúng là cái mông tốt để sinh đứa nhỏ”. Vô Song trở về ghế ngồi sau đó cầm chén trà tự uống một mình, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân không?” Liễu Liễu trở lại ngồi đối diện với Vô Song nhưng giữ một khoảng cách an toàn, ánh mắt sắc lạnh không ngừng dò xét nét mặt không thay đổi của Vô Song, trong lòng nàng bắt đầu hoài nghi, chưa bao giờ thấy Vô Song cởi y sam (quần áo) ra, không biết nàng ta có thật là nữ nhân hay không, nói không chừng tất cả những tin tức về Vô Song chỉ là lời đồn.

Nhà họ Kinh có ba vị thiên kim xinh đẹp, thường thích cải nam trang, trong ba người họ có Kinh Vô Song đặc biệt yêu nữ nhân không thích nam nhân, nghe người ta truyền nhau rằng nàng rời khỏi kinh thành làm bạn với những kẻ không mấy đàng hoàng, rong chơi khắp nơi , không câu nệ thế tục.

“Ngươi chỉ cần gật đầu đồng ý bước vào cửa nhà ta, ta sẽ cởi hết cho ngươi khám nghiệm thân thể, đồng ý không?” Vô Song cười như không cười, sóng mắt lưu chuyển, phóng ra một ánh mắt như hoa đào câu hồn người.

“Ai nói muốn gả cho ngươi, ta gả cho heo cho chó cũng không gả cho cái đồ háo sắc như ngươi” Liễu Liễu tức giận la lớn.

“Ai cha, đường đường là hoa khôi của Tô Châu mà lại đem mình cùng heo chó đánh đồng với nhau” Cái quạt trên tay Vô Song được mở ra như muốn chạm vào gương mặt trắng như tuyết của Liễu Liễu làm nàng tỉnh táo quay đầu lại.

“Nói như thế nào ngươi cũng là nữ nhân của ta, cho dù ngươi tưởng nhớ đến heo công tử hay chó đại gia, cũng phải thông qua ta và được ta cho phép”. Vô Song ngang ngược tuyên bố quyền sở hữu của mình.

“Hứ, ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn làm người mà, sao ta lại là của ngươi, ngươi tự mình soi gương đi, loại người háo sắc như ngươi cho không ta cũng không thèm”

“Thì ra ngươi đang nghĩ tới cảnh “xuân” tưởng muốn “làm người” sao?” Vô Song cười gian.

Mặt của Liễu Liễu đỏ tận tới mang tai, “Ai nói điều kia chứ, ngươi đừng hiểu sai ý ta”. Tuy nàng là nữ nhân giang hồ không câu nệ lễ nghi rườm rà, nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương cho nên rất e thẹn.

Vô Song nói chuyện không biết cấm kỵ, phóng đãng phong lưu không kiềm chế, bộ dáng háo sắc của nàng ta giống như của một nam nhân đang đi kỹ viện tìm ong bướm, Liễu Liễu muốn than thở, nếu Vô Song thật sự là nam nhân, khẳng định nàng ta sẽ biến thành một kẻ háo hạ lưu siêu cấp.

“Chúng ta hãy bàn bạc vấn đề chính đi, nam nhân kia đâu?” Liễu Liễu sợ cùng Vô Song dây dưa thêm nữa sẽ làm ô nhiễm lòng mình, vì vậy nàng thức thời nói lảng qua chuyện khác.

“Nam nhân nào, ngươi nói nam nhân của ngươi à? Nam nhân của ngươi tại sao lại hỏi ta?” Cái quạt của Vô Song phất lên.

‘Hứ, ai hỏi ngươi về nam nhân của ta, ta đang hỏi chính là Kiếm Ma, là tên sát thủ kia, ngươi bắt được hắn chưa?”

“Thì ra Kiếm Ma là nam nhân của ngươi?” Nghĩ đến đây lồng ngực của Vô Song bỗng cảm thấy đau nhói, Kiếm Ma anh tuấn đẹp đẽ như vậy không thể để tới tay người khác, Vô Song chợt phát hiện lòng mình ẩn chứa một khát vọng muốn độc chiếm hắn, nàng muốn giấu đi vẻ đẹp của hắn không để cho bất cứ ai nhìn thấy.

Liễu Liễu cắn răng nói “Ngươi có tin ta đã giấu Ngư trường kiếm trên người không?“ chờ lấy mạng một người nào đó

“Ngư Trường kiếm là thần binh lợi khí rất đắt giá, ngươi cho ta à?”

“Kinh Vô Song” Liễu Liễu rít gào.

“Ngươi có thể gọi ta là Kinh Nhị, tên của ta đã vang danh rất xa rồi, ngươi làm ơn nhỏ tiếng một chút được không , không cần giúp ta tuyên truyền thêm” Vô Song cười như không cười, làm cho Liễu Liễu ở bên cạnh giận run cả người.

“Hắn đang ở đâu?” Liễu Liễu đang tức giận không thể đè nén được, cũng không cần để ý đến hình tượng thục nữ của mình hay lễ nghi phong độ gì cả, một tay nàng nắm lấy vạt áo Vô Song còn một chân thì đạp trên ghế.

“Hắn không phải là người của ngươi, ngươi quan tâm hắn làm gì? Ngươi không sợ ta ghen sao?” Vô Song chậm rãi gỡ tay nàng khỏi vạt áo.

“Còn dám nói ghen tuông ư, ai hại ta đứng ngồi không yên, liên tục bảy ngày không thể ngủ ngon, không ngừng lo sợ Kiếm Ma sẽ tới bất chợt, là ai hại ta lưu lạc đến thanh lâu rồi bị người ám sát. Tất cả đều do ngươi xấu xa gài bẫy hãm hại ta! Ta nghĩ thà làm sát thủ còn tốt hơn so với làm hoa khôi Tô Liễu Liễu!”

“Ta đã giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng của mình rồi, còn trách ta? Không phải ngươi nói muốn oanh oanh liệt liệt để lại tiếng thơm ngàn đời, đi vào sử sách sao?” Vô Song phe phẩy cây quạt giấy trong tay mình..

“Cho dù ta có nói như vậy nhưng cũng không cần bảo Vũ Vân Phượng tìm thiên hạ đệ nhất sát thủ Kiếm Ma đến giết ta”. Liễu Liễu bất đắc dĩ ngồi xuống nói tiếp “Chẳng qua khi nhìn thấy ngươi có thể bình an trở về, còn nghênh ngang đi vào kỹ viện, ta nghĩ chắc không có chuyện gì xấu xảy ra, ngươi bắt được Kiếm Ma rồi phải không?”

“Ta là Tái Chư Cát mà, như thế nào có thể thất bại?” Tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng, nhưng Vô Song không nghĩ tới lại bắt được một nam tử so với nữ nhân còn đẹp hơn vài phần, làm cho lòng nàng rung động.

“Vậy hắn còn sống hay đã chết?”

“Hắn còn sống” Khóe môi Vô Song cong lên vẻ thần bí.

“Sao ngươi còn để hắn sống làm chi, không xuống tay giết hắn cho rồi?” Loại người vui giận bất thường, giết người không chớp mắt như Kiếm Ma giải quyết sớm một chút sẽ khiến cho chúng ta yên tâm hơn”

Dòng máu sát thủ trời sinh trong người Liễu Liễu lại sôi trào, sát khí lóe lên trong mắt nàng “Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?” Nàng muốn chính tay mình kết liễu hắn.

Vô Song nâng chén trà lên môi trả lời “Ỷ Hồng Viện”

Chỉ nghe phong thanh một tiếng, có một tiếng động lớn vang lên, cái ghế lập tức ngã xuống, Tô Liễu Liễu kinh hãi biến sắc nhảy dựng lên “Cái gì, ngươi dám đem một nhân vật đáng sợ như vậy giấu trong Ỷ Hồng Viện?”“Ngươi mới đến đây còn chưa quen phải không?” Hôm nay tinh thần của Vô Song rất sảng khoái, nàng quyết định tới thăm Lãnh Phi, đảo mắt nhìn thấy thức ăn trên bàn còn nguyên như chưa từng được đụng qua.

Đây là gian mật thất kín không một kẽ hở, không có cửa sổ cũng không có cửa chính, không thể biết bên ngoài đang là ban ngày hay ban đêm, trên tường gắn một viên minh châu tỏa ánh sáng lung linh. Trong mật thất có kê một cái giường, một cái bàn và bốn cái ghế, phía sau giường có nhà xí, mỗi ngày sẽ có người đưa thức ăn, giúp hắn tắm rửa, bỏ uế vật và dọn dẹp phòng cho ngăn nắp..

Khi Lãnh Phi khôi phục lại ý thức, đã bỏ thời gian xem xét thật kỹ căn phòng không kẽ hở này. Trong giây phút này, người ngồi bên giường hắn – Tái Chư Cát Kinh Vô Song đang cười thật gian trá, nàng dùng loại ánh mắt đánh giá chăm chú nhìn hắn, giống như đang nhìn một món hàng.

Vô Song là một thương nhân, nàng sẽ không làm chuyện không có lời, như vậy việc nàng gài bẫy hắn đã sớm có âm mưu từ trước, nhưng bị một nữ nhân thấp kém bắt giam, có thể nói đó là mối nhục lớn nhất trong đời một đương kim đệ nhất sát thủ như hắn.

“Ngươi có chuyện gì cứ nói ra, cứ để trong đầu không tốt cho bản thân đâu!” Thấy hắn không thèm để ý đến mình, Vô Song mỉm cười đi đến bên giường, bàn tay tham lam thay thế ánh mắt chạm vào người hắn, có một khát vọng đang gào thét yêu cầu nàng chạm vào da thịt xinh đẹp của hắn, ra lệnh cho nàng cất giấu hắn cả đời.

Đã không cử động được, còn bị nàng đụng chạm sờ mó, Lãnh Phi giận dữ, mặt đỏ ửng lên, lời nói lạnh như băng rít qua kẽ răng “Bàn tay bẩn thỉu của ngươi đừng đụng vào ta”.

“Bẩn sao, không có đâu! Có rất nhiều cô nương muốn ta vuốt ve các nàng nha” Tay của Vô Song dừng giữa không trung, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác cự tuyệt.

Trước nay chỉ có nàng từ chối người khác, chưa từng có ai cự tuyệt nàng, cũng không ai dám trái lời nàng. Thường thường những nam nhân dám nói chuyện lớn tiếng với nàng không phải bị mất tay mất chân thì cũng sớm đi chầu Diêm Vương, Lãnh Phi là nam nhân đầu tiên dám hét lớn với nàng, làm tổn thương khí phách nam nhi của nàng. Hắn có thể dễ dàng làm nàng tức giận.

Cô nương! Nàng ta lại dám đem hắn đánh đồng với những nữ nhân ti tiện kia. Lãnh Phi trợn mắt nhìn nàng..

“Ngươi nên tự hào vì bị ta chấm trúng, những người khác không được may mắn vậy đâu” Thân phận của hắn làm nàng cảm thấy hứng thú, nếu không cho dù hắn có chết ở ven đường nàng cũng không quan tâm.

“Đây là mưu kế của ngươi?”

Hắn đường đường là một sát thủ lại bị người khác coi như con heo trói gô lại, thật đúng là bi ai , hai tay hai chân bị cột chặt vào giường, duy nhất chỉ có đầu là còn cử động được.

“Ngoan nha! A … mở miệng ra!” Vô Song cầm cái bát đầy đồ ăn tao nhã xúc cơm đưa đến miệng hắn.

Lãnh Phi mím chặt môi biểu lộ sự chống đối, con ngươi màu nâu đen sâu thẳm mạnh mẽ không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hứng thú của Vô Song.

“Đây là lần đầu tiên ta đút cơm cho một nam nhân, ngươi nên cảm thấy vinh dự”

“ Ai mượn ngươi…A..” Hắn vừa mở miệng đã bị đút một muỗng đầy đồ ăn, yết hầu buộc phải mở rộng ra, Lãnh Phi giận không thể tưởng được hét lên “Ngươi thật đáng chết!”

“Đừng ăn nhanh, cho dù bị đói lâu rồi cũng không cần ăn nhanh như vậy, đồ ăn không có chân để chạy trốn đâu” Vô Song lại đút thêm một muỗng nữa.

Nữ nhân đáng chết này chắc chắn cố ý mà! Lần này cho dù phải chết Lãnh Phi cũng kiên quyết không mở miệng, môi càng mím chặt hơn, ánh mắt của hắn đầy vẻ kiên định nghênh đón ánh mắt của Vô Song.

“Ngươi đang làm gì! Vì theo ta mỗi ngày đã không ăn không uống, nếu để mình bị chết đói thì chỉ làm cho kẻ thù của ngươi vui mừng thôi, người thông minh sẽ ăn no, khiến cho mình dồi dào tinh lực mới có thể tìm cách chạy trốn!” Không lẽ tất cả nam nhân đều ngoan cường như vậy, hay Lãnh Phi là một trường hợp ngoại lệ sao? Trong số những nam nhân nàng từng gặp qua, chỉ có một mình hắn kiên cường dám khiêu chiến với Tái Chư Cát nàng.

“Ngươi thả tay ta ra, ta muốn tự mình ăn….A” Miệng của hắn liện tiếp bị nhét vào hai muỗng cơm , “ Ngươi đang làm cái gì A…” Lại thêm một muỗng nữa.

Vô Song nhìn đôi môi đang cắn chặt của hắn, hắn vì không muốn thoả hiệp lên tiếng cự tuyệt nhưng lại mắc mưu nàng, Vô Song than một tiếng “Đã biết rõ là không thể, ngươi không nhìn ra sao, ngươi không cách nào trốn thoát được, đã lớn như vậy rồi mà tính tình còn giống như một đứa trẻ, ta không thể thường đến thăm ngươi đâu”

Vô Song cảm thấy người này thật khó hầu hạ, so với việc đối phó những tên gian thương ăn thịt người nuốt luôn cả xương còn mệt hơn.

Lãnh Phi không thèm quan tâm đến lời của nàng.

“Không lẽ ngươi hy vọng ta sẽ dùng một phương pháp khác đút ngươi ăn?” Môi Vô Song phun ra một câu , ánh mắt lóe lên làm người ta sợ hãi tận đáy lòng. Trước khi nhận ra ý đồ của Vô Song, miệng Lãnh Phi cắn chặt lại, chỉ thấy nàng đem cơm bỏ vào miệng mình, sau đó cúi đầu xuống sát mặt hắn, hai con mắt màu nâu sẫm của Lãnh Phi trợn lên tỏ vẻ không thể tin được vì quá bất ngờ.

Hai cánh môi mềm mại, hương vị lại ngọt ngào như bông đường tan chảy trong miệng, hơi thở thanh nhã tựa hoa lan phả lên mặt làm hắn muốn ngừng thở, ngực cũng căng thẳng, làm cho lòng hắn rung động. Nàng ta thật sự là một nữ nhân chết tiệt mà!

“Mùi vị của ngươi cũng không tệ!” Vô Song thuận lợi đem cơm mớm vào miệng hắn. So với đôi môi mềm mại của nữ nhân mùi vị của hắn cũng không tệ chút nào.

“…” Lãnh Phi bị mắc nghẹn làm cho cả gương mặt đỏ hồng lên.

Thần Kiếm Sơn Trang có mạng lưới tình báo trải rộng khắp nơi, đối với ba vị thiên kim không thua kém tu mi nam tử làm kinh hãi thế tục vang danh ở Tô Châu hắn đã nghe qua, nhưng khi tận mắt chứng kiến, thật không thể tưởng tượng được nam nhân làm việc hoang đường, háo sắc trước mặt hắn lại là một nữ nhân.

Nàng ta lại dám dùng miệng để đút cho hắn.

Miễn cưỡng nhẹ giọng , Lãnh Phi tức giận nói “Ngươi có đúng là nữ nhân không?” Sát thủ kiêng kị nhất là lộ ra thất tình lục dục, mà Vô Song lại dễ dàng kích thích lửa giận của hắn.

Vô Song cười khúc khích “Đúng vậy, muốn ta cởi hết chứng minh cho ngươi xem không?” Khi nàng vừa nói xong, ngoài ý muốn phát hiện nét mặt của Lãnh Phi rất bối rối còn da mặt hắn bỗng nhiên ửng đỏ giống như thoa phấn hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play