Từng đợt từng đợt
tiếng đàn truyền ra từ nội thất ấm áp ngát hương. Tiếng đàn du dương
giống như nước chảy cũng giống như làn gió mát thổi vào lòng người
làm bớt đi cơn mệt mỏi.
“Liễu Liễu, cầm nghệ của ngươi càng ngày càng tiến bộ” Người còn chưa thấy mặt tiếng nói đã truyền đến, liền sau đó đã thấy Vô Song bước vào khuê phòng của Tô Liễu Liễu.
“ Tái
Chư Cát , nhanh đến đây đi. Cầm nghệ của ta luyện như thế nào cũng so
ra kém Kinh nhị ngươi, ngươi không cần thầy cũng thông thạo, không luyện mà thành, một thân cầm nghệ tuyệt luân.…..
Vô Song ngước mắt lên, sóng mắt lưu chuyển, bày ra một gương mặt thanh lệ thoát tục, hai má trắng nõn, vẻ hồng hào có thừa. ….
“Tại sao hôm nay Ỷ Hồng viện không thấy nửa bóng người vậy? Vô Song nhíu
mày, nàng tới đây đã một thời gian rồi mà cũng không thấy ai.
“Ngươi không phải đã biết tất cả rồi sao, còn hỏi ta” Liễu lLễu vừa nói xong liền liếc Vô Song.
“Còn mỹ nhân nầy như thế nào lại không chạy?” Vô Song đi qua ngồi bên cạnh Liễu Liễu, tham lam nhìn nàng không chớp mắt.
Sắc đẹp của Liễu Liễu chỉ có một số ít người may mắn được gặp qua, ai nhìn
thấy nàng cũng sẽ kinh ngạc về sắc đẹp diễm lệ tán thưởng giống như là
gặp được tiên trên trời, sự thanh khiết xuất trần của nàng chỉ sợ tiên
nữ trên chín tầng mây cũng không bằng.
Cơ hội gặp được nàng cũng
rất hiếm, trừ khi người đó có gia tài bạc ngàn giàu sang khắp thiên hạ,
có thể bỏ ra ngàn nén vàng để cầu một khúc đàn, nếu không thì phải đợi
đến đêm trung thu đứng xa xa mà nhìn bóng dáng của nàng, cho dù có chờ
bao lâu chỉ để được liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không uổng phí , mà
trên đời này có vô số nam nhi dùng trăm ngàn kế đứng như pho tượng mà
chờ…………..
“Đã có ngươi là Tái Chư Cát của Tô Châu trấn thủ ở đây
ta còn sợ cái gì ” Liễu Liễu đảo hai mắt liếc Vô Song “ Tại sao lại tới sớm như vậy?” Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đợi đến khi giờ thân mới
tới” Giọng nàng không hờn giận làm cho người ta không thể phân biệt rõ
là có tình hay vô tình, là thật hay giả.
“Để làm chi, tại sao lại tin tưởng ta như vậy?” Vô Song tiến lên, lấy cây quạt trong tay nâng cằm Liễu Liễu lên.
“Hứ, ngươi chỉ là nam nhân giả mà thôi, phong lưu cái gì chứ, không đứng
đắn chút nào” Liễu Liễu nhẹ nhàng đẩy quạt ra, nàng cười duyên “ Ngươi
muốn ta lấy thân đền đáp hay không ?”
“Hay đó! Ta cũng có ý muốn mang đệ nhất hoa khôi của Tô Châu vào cửa” Vô Song cười nói.
“Đa tạ ta không dám nhận đâu, vị trí đó của ngươi tiểu nữ tử ta không dám
ngồi lên, với lại ta không muốn ngươi trở thành phu quân, hơn
nữa….” Liễu Liễu không có ý tốt, ánh mắt hướng Vô Song nháy một cái “
Phải làm phu quân cũng phải mang ta theo, ngươi chịu sao chứ?”
“Ngươi có thể đi hỏi những sủng cơ *người tình được yêu quý* của ta thì sẽ
biết” Vô Song cười ,tao nhã đi qua trước mặt Tô Liễu Liễu. http://www.daohoatiencanh.wordpress.com
“Ta còn muốn sống lâu trăm tuổi, ngươi đừng hại ta bị toàn bộ nữ nhân ở Tô
Châu đuổi giết” Liễu Liễu trừng mắt nhìn Vô Song, nàng ta so với nam
nhân còn anh tuấn hơn, phong lưu tà mị, không câu nệ thế tục, nhiều sự
kiện phát sinh từ trên người nàng làm người khác kinh hãi , Liễu Liễu
sớm đã gặp qua, …………..
Chính là không biết con mắt của những nữ
nhân đó rốt cuộc như thế nào, đã biết rõ Vô Song là thân nữ nhân, lại vì một ngươì nam nhân giả như nàng mà si mê, có rất nhiều nữ nhân thanh
lâu vì nàng mà tranh giành, ghen tuông còn đấu đá lẫn nhau, …………….
‘Ngươi thật sự là một nữ nhân hại người sâu nặng” “Đáng thương cho một đám nữ nhân không biết chuyện.” Liễu Liễu than thở.
Vô Song sảng khoái cười to “ Liễu Liễu ngươi đúng là hồng nhan tri kỷ của ta”
Liễu Liễu liếc nàng “ Như vậy còn cười, hiện tại ngươi muốn làm sao bây giờ?
“Cứ chiếu theo kế hoạch làm việc” Vô Song xoay xoay chén rựơu trên tay..
“Ngươi thật sự muốn đuổi bắt hắn sao?” Liễu Liễu lo lắng hỏi.
“Tại sao lại không?”
“Nhưng Kiếm Ma không phải là người hiền đâu”
Vô Song cười cười nói “Ta cũng không phải là thiện nam tín nữ mà”
“Còn thiện nam cái gì, Tái Chư Cát à, không biết loại sự tình nầy có làm
thương tổn danh hiệu “Thỉ trư ca” của ngươi không. Nàng sống trong
thanh lâu ở Tô Châu cũng đã học được không ít danh ngôn từ đông sang
tây.
“Nam nhân có vẻ anh tuấn tiêu sái của ta sao chứ?” Vô song
bỏ quạt xuống hé ra một dung nhan tuấn mỹ vô song câu hồn đoạt phách,
ánh mắt trong sáng như hạt minh châu chớp chớp đầy vẻ giảo hoạt.
Nếu ngươi không thay đổi tính tình của mình, không cần sống đến một trăm
năm đâu, hiện tại ngươi có thể đi đăng ký cùng Diêm vương, ta sẽ vì
ngươi thắp một nén hương chúc mộng đẹp của ngươi thành hiện thực.”
“Miệng của người càng ngày càng lợi hại, không uổng công ta tốn nước miếng dạy dỗ ngươi” Vô Song chuyển mình, môi như muốn chạm vào gò má hồng tươi
của Liễu Liễu.
“Ngươi cẩn thận một chút đi, coi chừng nước miếng
bắn đầy ra cả nè, y phục của ta thật là quý giá đó” Liễu Liễu nhàn nhã
phất tay áo ngăn cản sự khiêu khích tà mị của Vô Song.
“Ai cha, ngươi là nữ nhân ham tiền, gặp tiền không gặp người” Nếu người nào không có tiền chắc phải đứng sang một bên rồi.“Tại sao ngươi không tiếp tục đàn?”
“Ngươi ……ngươi tự nhiên lại giúp Vũ Vân Phương tìm sát thủ giết ta?” Liễu
Liễu thấp giọng hỏi, bởi vì nàng cũng nghe được có người đang tiếp cận
gian phòng của họ, nhưng lại không cảm nhận được bóng dáng của người đó đang ở chỗ nào. Ta rốt cuộc đã làm chuyện gì đắc tội với ngươi vậy?.
“ Vũ Vân Phượng muốn báo thù, muốn mướn sát thủ, mà ta lại vừa mới biết
có một sát thủ như thế tồn tại, liền tốt bụng giúp nàng một chút ít
việc, báo cho nàng ta biết”
Liễu Liễu hung hăng liếc Vô Song
“Vậy hử, có lòng tốt làm cho ta chờ bị giết” Người nào không giới
thiệu, lại giới thiệu một sát thủ khó đối phó và đáng sợ như vậy.
Nghe đồn không ai thấy được khi Kiếm Ma ra tay như thế nào, cho dù là người
ủy thác gặp được Kiếm Ma cũng không nhất định đó là mặt thật của hắn,
có khi đó chỉ là mặt nạ da người, những lúc khác lại là thế thân của
hắn, cho nên những người may mắn gặp qua hắn, chỉ cần Lãnh Phi nhìn thấy con mồi sẽ không ra về tay không, cho nên không gặp mặt hắn là tốt
nhất, nếu xui xẻo gặp phải, Liễu Liễu cũng không biết mình có vài phần
cơ hội sống sót không.
Liễu Liễu đã sớm biết Vũ Vân Phượng đối
với mình có nhiều bất mãn, nàng ta từ vị trí hoa khôi bị đẩy xuống bùn, đang làm mưa làm gió trong giới thanh lâu lại bị rớt xuống vực sâu ngàn trượng, địa vị và gia cảnh ngày xưa không còn, phải lưu lạc trở thành
tiểu thiếp của một nhà giàu có, sau đó lại bị người nhà của hắn khi dễ,
bài xích, muốn trở về kĩ viện nhưng không ai chịu thu nhận, cuối cùng
đành phải tha phương bán nghệ để trang trải cuộc sống, thường thường bị
chủ quán xua đuổi, cũng bị những người khách của các khách điếm khinh
khi, cười chê, hoàn cảnh rất thê lương, cũng khó trách Vũ Vân Phượng
muốn tìm sát thủ báo thù, nàng không hề kinh ngạc chút nào cả.
“Ngươi vì cái gì phải giúp nàng ta?” Lòng dạ của nữ nhân này (Vô song) sâu như biển, rất khó dò, không lẽ phải thấy đầu người của nàng chuyển nhà mới
cao hứng sao?
“Vũ Vân Phượng không có tiền, nhưng lại muốn báo
thù, ta liền nói cho nàng biết thiên hạ đệ nhất sát thủ Kiếm Ma không
cần thu tiền, chỉ có điều rất nhiều người không tìm được hắn, ai
biết nàng ta lại tìm ra”.
“Trên giang hồ đều biết lúc này Kiếm
Ma đang ở Thất Tuyệt Nhai, chính là không ai biết Thất Tuyệt Nhai ở
đâu…Từ từ đã nào, ngươi biết sao?” Đôi chân mày xinh đẹp nhưng nguy hiểm của Liễu Liễu nheo lại.
“Ta biết một chút” Lại uống một hớp rượu, một đạo kiếm khí lướt qua lưng Vô Song.
“Ta muốn giết ngươi”
Liễu Liễu đẩy cây đàn ra đồng thời đứng bật dậy, một luồn ánh sáng bay vút
trong không trung tiến đến gần, mặt nàng biến sắc, thân người bay lên
như cánh bướm dừng lại phía sau Vô s=Song, hai bàn tay đánh ra chưởng
phong ngăn trở sát khí kia.
Liễu Liễu còn chưa có cơ hội nhìn rõ
vẻ mặt của đối phương, đã thấy kiếm khí như thiên la địa võng màu
bạc vây quanh thân người nàng, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, tình thế như
trứng chọi đá, mắt thấy những thế kiếm như truy đuổi dồn dập, còn tánh
mạng của mình thì như chỉ mành treo chuông.
Lãnh Phi không kịp đề phòng đã có một mũi tên lạnh lẽo xé không khí vun vút lao tới phá tan
võng kiếm (2), khiến cho thế công sắc bén của hắn bị kiềm hãm lại.
Cũng biết có người âm thầm giúp đỡ, Liễu Liễu tạm thời thấy dễ thở hơn , thừa cơ lấy ra tơ hồng là vũ khí giết người của mình.
Lãnh Phi thấy chiêu thức bị cản trở, lập tức lui về phía sau.
“Đinh” Đột nhiên trong khuôn viên có một âm thanh trong trẻo ngân vang, như bay tận trời xanh, quấy nhiễu màng nhĩ.
“Xảy ra chuyện gì” Tiếng chuông kinh động, Liễu Liễu phục hồi tinh thần,
không nghĩ tới mình vừa lấy binh khí ra thì bóng dáng của Lãnh Phi đã
biến mất.
“Con mồi đã sa vào lưới” giọng nói của Sô Song còn chưa dứt, Liễu Liễu đã xoay người chạy vội đến lan can, tìm kiếm bộ mặt của
Kiếm Ma.
Vô Song không hoảng cũng không vội vàng, đứng lên, đi vào phía trong lan can của Ỷ Hồng Lâu nhàn nhã ngồi xuống,
Một lúc sau, Liễu Liễu mới nhìn ra Tử võng kia là một ti tuyết biên chức
màu bạc, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng màu bạc lấp lánh dập dềnh
như gợn sóng, mà tử võng giống như đang thu một mẻ cá co lại thật nhanh, một bóng đen đã bị ngân võng bao lấy, hắn giống như con cá mập thật lớn ở trong lưới không ngừng giãy dụa
“Ta nghe đồn ngân võng này
là do một vị cao nhân đã quy ẩn Tuyết Sơn Mỗ Mỗ tạo thành, đó là binh
khí ngân sa đã thành danh phải không?” Liễu Liễu kinh ngạc, hơi hơi
suyễn hơi hỏi. Không biết Vô Song thực sự là một thương nhân bình thường hay là thương nhân quái dị nữa?
“Đại khái là khi ta đi Tây Vực làm ăn thì mua được từ một lão nhân”
Mua được.! Nàng đang nói giỡn hay sao, cái này căn bản là không thể mua” Đó chính là trân bảo vô song trên đời hiếm có, đao kiếm bình thường không
thể chặt đứt, như vậy mà ngươi cũng được tới tay à?”
“Chẳng
qua, đối phó với hắn thần binh lợi khí cũng vô dụng” nàng vừa dứt lời
liền thấy ngân quang hiện ra, bóng đen đã phá được lưới thoát đi.
“Không xong rồi, hắn bỏ chạy” mặt của Liễu Liễu kinh hãi thất sắc.
Chú thích
1.Lời của Lãnh phi
2.Võng kiếm : kiếm chiêu rất nhanh tạo thành kiếm quang như mạng lưới bao phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT