"Mộ tiểu thư lúc này là tự nguyện ôm ấp yêu thương?"
Lúc đó, dưới ánh đèn lấp lánh bộ dáng tà mị của Hoắc Cảnh Sâm càng thêm hấp dẫn, trong đôi mắt thâm thúy kia hình như trần đầy màu sắc của thiên
đường, làm cho người ta không tự chủ mà đắm chìm trong đó, cho nên về
sau nếu ai nói với cô Hoắc Cảnh Sâm lạnh lùng như thế nào, người này rõ
ràng nhất, ngay cả quyến rũ người cũng làm được không hề e ngại.
Mà thật ra thì Niệm Thần vẫn luôn hiểu, người này căn bản không cần dùng
bất kỳ hành động cũng có thể quyến rũ người, dù cho hắn có mặc hàng được bán ở ngoài vỉa hè, người khác cũng cho rằng đây là một tiểu thiếu gia
bị cha mình vứt ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống .
Dĩ nhiên, nếu như thỉnh thoảng đụng phải lúc tâm tình của hắn tốt nguyện ý nở một nụ
cười vậy thì càng tốt hơn, Niệm Thần có lòng tin khi đó mặc kệ là ai
cũng sẽ kích động mang hắn về nhà.
Lúc đó, dường như tất cả giác
quan của Niệm Thần tập trung ở bước chân Hoắc Cảnh Sâm, cô rốt cuộc cũng hiểu được cô bị hắn quyến rũ, ý tưởng vĩ đại đứng lên trong nháy mắt
liền tử trận, người này thật đúng là ước gì hắn bị quyến rũ mới đúng.
Niệm Thần anh dũng hy sinh trong nháy mắt tan hết, đầu trống rỗng, choáng
nha, lúc này có phải thân thể không một mảnh vải của cô đang cùng một gã lưu manh giảng đạo lý? Ngơ ngẩn đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ hồng, chúa ơi, để cho cô ngã vào bồn tắm chết đuối đi.
Con sói xám lớn phúc hắc đối mặt vói tiêu bạch thỏ còn không phải là Mộ tiểu thư nghĩ cái gì
cũng trực tiếp viết ở trên mặt rồi, nhưng là thỉnh thoảng gương mặt vặn
vẹo cũng sẽ có lúc nhắn nhủ tin tức lầm, giống như giờ phút này, rõ ràng Mộ tiểu thư trong lòng ruột gan đã xanh mét rồi, trên gương mặt đó bị
Hoắc Cảnh Sâm cố tình đọc ra thông tin là như vậy.
Còn chờ cái gì, thiên thời địa lợi nhân hòa, không phải nên tới trước một chút ** hôn ở trong bồn tắm sao?
Dưới ánh đèn, Hoắc Cảnh Sâm nhìn mà khồn chớp mắt ** thân thể nổi bật, người phụ nữ này hình như luôn như vậy có thể trong nháy mắt khơi dậy thú
tính của anh, chân cứ tiến đến trước mặt Niệm Thần càng lúc càng gần
cũng không có ý định dừng lại, không tính là phòng tắm quá lớn, cho tới
vài giây sau Hoắc Cảnh Sâm đã đứng ở trước mặt Niệm Thần.
Niệm
Thần đứng ở trong bồn tắm, nhờ độ cao dưới chân khiến cho cô cùng Hoắc
Cảnh Sâm có tầm mắt ngang bằng nhau, đáng giận vẫn thấp hơn anh ta một
cái chút, chừng mười giây Mỗ tiểu thư phân tích hậu quả trước sau của
chuyện này, kết quả là quả quyết quyết định, lúc này chạy là thương
sách.
Nếu không lại thật sự muốn nhất kích động đến mức thành thiên cổ hận.
Đang khi nói chuyện lòng bàn chân Mộ tiểu thư giống như bôi dầu liền chạy ra ngoài, cũng chính là giờ phút này kẻ bị chập mạch nào đó khiến cho cô
một cước giẫm phải nước, lúc này thật lòng bàn chân bôi ‘ dầu ’ rồi,
mang theo một ít xung lực, cả than thể Niệm Thần không thể khống chế té
xuống đất.
Không phải bộ phim truyền hình nào đều diễn là như vậy sao, nam chính anh dũng ra tay, sau đó không cần tốn nhiều sức một tay
lấy ôm lấy nữ chính, sau đó thề non hẹn biển, hoặc là tình huống như lúc này, nữ chính vẫn như thế liều mạng không một mảnh vải, có thể phóng
đại hơn nữa thật sự có thể cút lên giường đơn sau đó một lần có một
lần XX lại OO.
Dù tốt xấu thế nào thì lúc này nam chính cũng nên là nhào qua, sau đó đổi vị trí lại, mình thành chịu thương tổn thay cho nữ chính là vì bảo vệ cô, sau đó nữ chính cứ như vậy nằm ở trên ngực
nam chính, cẩu huyết chính là nam chính lúc này lại không choàng áo
choàng tắm, trần truồng gặp nhau, lúc này coi như nam chính là chính
nhân quân tử, nữ chủ cũng tuyệt đối không khống chế được cảm động lấy
thân báo đáp, vừa không tránh khỏi khác thường XXOO.
Lại hoặc giả. . . . . .
Được rồi, sức tưởng tượng của cô có hạn, thật là muốn gầm thét một câu, dạng gì phim truyền hình có thể phóng đại lớn như thế? Là có nhiều không
thuần khiết nha?
Trước mắt lại ở trong phòng vệ sinh, Hoắc Cảnh
Sâm đúng là đưa tay cũng có thể kéo Niệm Thần , cũng chắc là bắt được ,
chỉ là bắt được là một chuyện, có thể hay không kéo đứng lên lại là một
chuyện khác rồi, sơ sót là giờ phút này trên người Niệm Thần còn lưu lại nước đọng, hơn nữa trọng lực bên ngoài có chút vấn đề, cho nên Hoắc
Cảnh Sâm chỉ có thể trơ mắt nhìn Niệm Thần cánh tay từ trong tay hắn
tuột xuống.
‘ Uỵch ——’ một âm thanh của bi kịch , Mộ tiểu thư căm thù đến tận xương tuỷ cảm thấy cô tình nguyện đứng ở đó để Hoắc Cảnh
Sâm trêu đùa.
Thật sự là té đau, trong hai tròng mắt dâng lên một tầng hơi nước, cả người mệt rã rời cảm giác một lần đau khiến Niệm Thần không nhịn được mở miệng trách móc , đại gia, vì sao người này cũng
không biết có dự kiến trước một chút ở phòng tắm cũng trải qua một bi
kịch thảm như vậy, cuộc sống thật quá thô ráp rồi.
Được rồi, có như vậy ý tưởng đẹp như mơ của mọi người, không cần lo cho cô.
Niệm Thần uất ức ngồi dưới đất, cũng không quản đến việc cô đang không có
mặc áo quần trên người, mặc kệ lúc này bởi vì mới vừa té ngay cả tóc
cũng đã hoàn toàn dính vào sau lưng rồi, lúc đó, Mộ tiểu thư cứ như vậy
nhìn chằm chằm một đôi mắt nào đó, mặt uất ức nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh
Sâm, lã chã chờ khóc bộ dáng này kết hợp được tình cảnh kia thật làm cho người ta, buồn cười.
Sững sờ giữa, sửng sốt luôn luôn ăn nói có ý tứ như Hoắc Cảnh Sâm cũng có chút không nhịn được cười ra tiếng, người
phụ nữ này có muốn hay không cứ uốn éo như vậy? Hắn hình như có lý giải
được tại sao đứa con nhà mình có chút thói quen đủ khiến người chung
quanh căm thù đến tận xương tuỷ là tới từ đâu rồi, ai nói con trai hắn
giống như hắn? Trừ đi dáng ngoài cùng với IQ cao ngoài ý muốn thật đúng
là mất đi vẻ dũng mảnh vì cô rồi.
Hiển nhiên, phim truyền hình đã đầu độc Mộ tiểu thư lúc này nên đúng lý hợp tình cho là phụ nữ cần được để bảo vệ, bị thương nên đàn ông tới giúp mới đúng, được rồi, lòng
người dễ thay đổi, vào lúc này trong thoáng chốc cả người đau đớn không
thôi đầu Niệm Thần căm thù đến tận xương tuỷ mới hiểu đạo lý làm người
khác.
Đối mặt Hoắc Cảnh Sâm như vậy một vị thần kỳ tồn tại khi đó không nên tùy tiện đem phim truyền hình áp đặt vào hoàn cảnh này, thật sẽ chịu đả kích rất lớn sau đó có loại kích động muốn đập TV.
Bình thường Hoắc Cảnh Sâm thật không phải là loại người sẽ cười hả hê, nhún nhún vai, vẫn không quên châm chọc một câu:
"Không nên dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi là vì nghĩ cho em, nếu là ngày mai có cô gái khác biết em làm tôi bị thương, em đoán xem bọn họ có thể hay
không hướng em phóng dao găm?"
Rất dễ nhận thấy, giờ phút này
Hoắc Cảnh Sâm mạnh mẽ thông minh là có thể hiểu ý tưởng như thế có thể
làm Mộ tiểu thư hài lòng, mà hắn chưa từng có ý nghĩ phải chịu đau thay
cô, hơn nữa hắn vẫn nói cho ra oai là vì nghĩ cho cô!
Niệm Thần
diện mạo cơ hồ vặn vẹo vẻ mặt nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm nghĩ thấy thế nào
mà lại đi cười, vì không đến nỗi một chút lỡ tay lập tức lại đem cô ném
lên mặt đất, khi nói chuyện kéo qua một bên khăn tắm rất là tinh chuẩn
ném trên mặt Niệm Thần, nếu nói nhắm mắt làm ngơ đại khái chính là cái ý tứ này.
Rất hoàn mỹ công chủ ôm ấp, Niệm Thần run run nghĩ tới
lúc này cô là không phải nên cảm tạ Hoắc Cảnh Sâm chính là có ôm ấp mà
không phải gánh?
Chỉ là như thế công chủ ôm thật lần này là một nhà rồi.
Được rồi, như vậy cảm tạ cũng chỉ là nhất thời, có thể nói tiếp theo Hoắc
Cảnh Sâm nói lại lần nữa đem Niệm Thần đánh tới vách đá cuối cùng.
Lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm liền như vậy tư thế công chủ ôm ấp đột nhiên suy nghĩ hai lần, rồi sau đó chậc chậc hai tiếng:
"Không trách được lúc đó tôi không có kéo cô, Mộ tiểu thư, ngươi có phải hay không nên bớt mập một chút rồi hả ?"
Tiếng nói vừa ngừng Niệm Thần trong nháy mắt xù lông, bỗng chốc gạt khăn tắm
rồi sau đó đem tức giận sáng loáng viết ở trên gương mặt:
"Tiên sư nhà ông, chị gái cái này là dáng chuẩn, so với anh tỷ lệ hoàng kim còn hơn nhiều! Tôi đây là kim cương cao cấp."
Hoắc Cảnh Sâm khóe môi lộ ra nụ cười tà mị , chân bước đi cũng dừng lại, ánh mắt từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ dời xuống, cổ, xương quai xanh,
rồi sau đó là bộ ngực này hai luồng mềm mại, yêu nghiệt trên mặt là một
bộ bừng tỉnh hiểu ra được điều gì đó:
"A, thì ra là Mộ tiểu thư cho là bộ ngực như vậy là đúng tiêu chuẩn, nhạt nhẽo."
". . . . . ." Cô dầu gì cũng là cúp B có đúng hay không? Mặc dù là sau khi sinh con mới lại lớn lên .
Mộ tiểu thư yên lặng kéo khăn tắm qua che lại những nơi cần che, cô không
cần cùng tên lưu manh này lãng phí nước miếng, kể cả hai mắt của mình
cũng cùng nhau nhắm lại, thật nhắm mắt làm ngơ thì tốt hơn.
"Ừm, chỉ là nhìn qua so với sáu năm trước hơi lớn hơn."
Hoắc Cảnh Sâm cho một câu kết như thế, rồi sau đó đem Niệm Thần thả vào trên giường sau đó đi xuống dưới lầu lấy thuốc mỡ.
". . . . . . ." Hoắc Cảnh Sâm anh biết độc tâm thuật sao? !
——— ————————
Cái gọi là vật hợp theo loài người chia theo nhóm, vào thời khắc này đối
với cha mẹ quay quay như thế đồng thời cậu có thể trông cậy vào người
anh em mình đi nơi nào?
Cùng lúc đó trong căn nhà nhỏ của mẹ Niệm Thần, hai anh em đang triển khai một cuộc ác chiến, địa điểm tác chiến
là, phòng bếp, phòng khách, cùng với phòng vệ sinh.
Mà người cha
đặc biệt kia có chỗ thần kỳ, khi tất cả mọi chuyện cũng đến lúc kết
thúc, bạn nhỏ Tây Hàn thật thà ngồi ở trên bồn cầu, một cái tay chống
đầu giống như đang tự hỏi một loạt vấn đề quan trọng.
Cũng là lúc này, Tây Hàn bồn nhỏ hữu mới hiểu được tại sao chính mình là một điểm
cũng không giống mẹ mình, đáp án rất đơn giản, gien của mẹ mình đều bị
tên Hoắc Thần Viễn kia đoạt đi rồi, hơn nữa còn có thói quen di
truyền từ mình mẹ có chút đủ làm cho người ta căm thù đến tận xương
tuỷ, chăm sóc mẹ còn chưa tính, chẳng lẽ là thật cứ như vậy còn phải
chăm sóc thêm một người em trai sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT