Kết quả là thuận nước đẩy thuyền, một giây kế tiếp cô bất chợt thốt lên:

"Hoắc Cảnh Sâm, tôi với anh về nhà."

Đối với việc người khác chủ động đưa tới miệng mà nói, thì dù có kẻ ngu cũng biết Hoắc Cảnh Sâm không có lý do gì mà không đồng ý, khóe môi khơi lên nụ cười tà mị bị bao phủ trong bóng tối chỉ một tích tắc đã biến mất không thấy gì nữa.

Xe đang đi trên đường lớn mang theo một trận gió lốc, lúc đó, cả người Niệm Thần tỉnh táo lại không ít, nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh cả một bên mặt cũng bao phủ ở trong bóng tối hơi thở mạnh mẽ vẫn như cũ, lời nói không tự chủ bật ra khỏi cổ họng:

"Hoắc Cảnh Sâm, tối hôm nay tuyệt đối là cố ý."

Niệm Thần lười biếng tựa vào ghế xe, cũng không muốn nhúc nhích, thật giống như thể vừa mới hồi sinh sau một tai nạn, âm thanh mơ hồ có chút hàm ý mà trước đây chưa từng có lại giống như người tình làm nũng.

Hoắc Cảnh Sâm từ chối cho ý kiến, ánh mắt rơi và khoảng không ở phía trước mặt đường, trong ánh mắt thâm thúy ấy dường như ngay bây giờ nó chẳng có tiêu cự.

Một khoảng dài trầm mặc, xe dừng ở vùng ngoại ô trước một căn biệt thự chuyện của lúc sau đã là nửa giờ rồi, lúc đó, Niệm Thần nhìn Hoắc Cảnh Sâm trong lòng không khỏi xúc động, giá thuê phòng ở các nhà trọ không ngừng tăng cũng bởi vì có những con người như vậy tồn tại.

Đổi phụ nữ như thay quần áo thì có thể tha thứ, nhưng mà đổi nhà cũng như thay quần áo, thì làm cho người ta rất hoài nghi có thể hay không đến một ngày nào đó tan việc, trong đầu hỗn loạn cũng không nhớ nhà mình ở nơi nào?

Niệm Thần kinh ngạc nhìn kiên trúc Châu Âu trước mắt, lại cũng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm ca thán, hơn nữa lúc này cô còn phải làm mặt dày ở người bên này mới được, đẩy cửa xe ra, vừa mới chuẩn bị xuống xe, bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm có giọng nói truyền tới.

"Mộ tiểu thư, nhất đã nhất định muốn trở thành phụ nữ của tôi, như vậy trước hết, đương nhiên phải xử lý tốt những chuyện không minh bạch căn bản không cần thiết thì đừng dây dưa."

——— ————————

Biệt thự ba tầng, bên trong trang hoàng các vật dụng rất có phong cách giống như chủ nhân của nó, trang sức tinh sảo lấy màu tối làm chủ đạo, sự xa hoa đó làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, màu trắng của ánh sáng từ đỉnh đầu của đèn thủy tinh khổng lồ chiếu nghiêng xuống, Niệm Thần có cảm giác như mới bước ra từ một bữa tiệc rồi lại tiến vào một bữa tiệc khác.

"Tôi nói Hoắc tiên sinh ngài có tiền như vậy sao lại không làm từ thiện, phòng ốc mua nhiều như vậy giữ lại để nuôi chuột sao?"

Lúc đó Niệm Thần căm thù đến tận xương tuỷ kẻ thì xài tiền như nước còn người thì nghèo rách mồng tơi, trong lòng lại không tự chủ tính tính toán toán người này đến tột cùng có bao nhiêu tài sản, không trách được Mộ Thiên Hùng cho tới nay luôn tâm tâm niệm niệm .

Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, không chút để ý đến hình như trong đáy mắt cũng là một mảnh xa lạ, Niệm Thần thành công bị bắt được chỗ tin tức này, rất tốt, hoặc là đây vẫn là hắn lần đầu tiên tới đây.

"Không tốn tiền của tôi tại sao không cần? Bọn họ nguyện ý đưa tôi chẳng lẽ tôi liền miễn cưỡng để lại."

Đang khi nói chuyện Hoắc Cảnh Sâm bỗng nhiên ngồi xuống ghế sa lon, vỗ vỗ vị trí bên cạnh liếc mắt nhìn Niệm Thần đang đứng ánh mắt ý bảo cô tới đây.

Niệm Thần đứng tại chỗ khóe miệng run rẩy, trong đầu không thuần khiết nào đó đoán mò, co rúm thân thể lại đứng tại chỗ không có ý muốn di chuyển, kiên quyết không khuất phục ánh mắt thể hiện lập trường của mình.

Nói giỡn, ở nhờ một đêm mà thôi, không đến nỗi muốn hiến thân thôi.

"Mộ Niệm Thần, thu hồi cái suy nghĩ không thuần khiết kia ra khỏi đầu óc cô ngay, nếu như cô nghĩ tôi muốn làm gì cô thì cô cứ đứng ở đó."

Hoắc Cảnh Sâm vẻ mặt vẫn như cũ tựa vào ghế sa lon, bộ dáng lười biếng giống như là sư tử đang nghỉ ngơi, khuôn mặt lạnh lùng được ly rượu đỏ nhuộm khiến hắn trở nên rất mê người, rõ ràng không có chút ý tứ uy hiếp vì, đáng tiếc Niệm Thần dám từ trong ánh mắt ánh mắt thâm thúy kia đọc được ý vị cảnh cáo.

Theo bản năng nuốt xuống một hớp, mẹ nó! Có thể hay không muốn như vậy thời khắc mang ra mỹ nam kế? Do dự hai giây Niệm Thần dần dần bước đến, ngồi cách Hoắc Cảnh Sâm một đoạn, cùng cái ghế sa lon, nhưng không thể chạm tay nhau được.

Niệm Thần lấy lòng cười cười:

"Thời gian không còn sớm, ngài sớm đi đi lên tắm một chút rồi ngủ đi."

Hoắc Cảnh Sâm nghiêng đầu, Niệm Thần rõ ràng thấy ngay cả khi cặp lông mày rậm của hắn có dính vào nhau thì cũng có một vầng sáng nhàn nhạt, chỉ là ánh mắt kia sẽ có chuyện gì xảy ra, không nhúc nhích, lại đủ làm cho cô có cảm giác đè nén hít thở không thông, không khí này, Niệm Thần tìm tòi trong đầu mới có thể đưa ra từ ngữ.

Khí phách trắc lậu!( không biết dùng từ gì để diễn tả nên để luôn phần chữ hán này )

Trong phòng khách rất an tĩnh, ở đó không ít thì nhiều uy hiếp Niệm Thần chỉ biết kiên trid chống đỡ không được nửa phút rốt cuộc cũng đầu hàng, rồi sau đó từ từ di chuyển thân thể ngồi vào bên cạnh hắn.

"Hoắc tổng, hoắc đại gia, ngài có gì phân phó?"

Niệm Thần cười gượng mấy tiếng, cũng là chạm vào nỗi đau trên chỗ xưng đỏ của mặt cô, vẫn cứ nhịn xuống không mở miệng trách móc kích động.

Hoắc Cảnh Sâm thân thể nghiêng về phía trước cầm lấy túi ny lon từ khi xuống xe hắn vẫn cầm ở trên tay, rồi sau đó làm ảo thuật tựa như từ bên trong lấy ra một chút thuốc mỡ.

"Tới đây." Vẫn như cũ bộ dáng đờ đẫn, ra lệnh, khi nói chuyện đem hộp thuốc mỡ mở ra, mùi thuốc có chút nồng nặc tràn ngập trong lỗ mũi.

Niệm Thần cau mày cô rất ghét mùi của thuốc mỡ, mà Hoắc Cảnh Sâm lấy uy quyền ép cô không thể không đem chỗ bị thương trên mặt mình mà đưa tới, được rồi, cô là muốn nói thứ gì vào lúc này cũng không có quan trọng bằng mặt mình, huống chi này ** thương thế giờ phút này càng thêm khó chịu.

Thuốc mỡ lạnh như băng đang được lên má, kèm theo đó là động tác thận trọng của Hoắc Cảnh Sâm, hai người có cự ly quá gần, bên tai thậm chí có thể cảm thấy hô hấp của Hoắc Cảnh Sâm, lạnh như băng vừa chạm qua có cảm giác tê ngứa, đáng chết Mộ Vũ tây, một cái tát kia đoán chừng là cô ta dùng hết hơi sức đánh cho thỏa mãn nha, cũng may cô đây là hàng nguyên đai nguyên kiện, nếu không có thể bị lỗ mũi cũng bị đánh rớt.

Niệm Thần tựa vào trên ghế sa lon, mặc cho Hoắc Cảnh Sâm ‘ dịu dàng ’ loay hoay trên mặt của cô, không thể không nói trình độ được Hoắc Cảnh Sâm hầu hạ, đối với một người ham hư vinh như Mộ tiểu thư đây mà nói thì vô cùng thỏa mãn, dĩ nhiên cũng có loại người hầu xoay người một cái thì sẽ lên mặt.

Cơ hồ một bên mặt cô bị cảm giác lạnh như băng của thuốc mỡ che lấp, chờ đợi tất cả đều chuẩn bị xong Hoắc Cảnh Sâm bỏ lại bông băng bỗng chốc đứng lên, cau mày nhìn cái tư thế kia vùi ở trên ghế sa lon của Mộ Niệm Thần, lúc đó Niệm Thần rất muốn ở trên ghế sofa này ngủ cả đêm, dù sao đủ mềm mại đủ thoải mái.

"Mộ tiểu thư, chị gái của cô cầm tinh con chó, ngày mai tốt nhất đi bệnh viện tiêm thuốc ngừa chó dại."

". . . . . ." Niệm Thần khóe môi run rẩy, mẹ nó, lời này nghe vào lại thành ra xoay vặn như vậy?

Cuối cùng Niệm Thần ảo tưởng muốn ngủ ở ghế sa lon dưới lầu nhưng lịa bị Hoắc Cảnh Sâm vác cô lên lầu nên ý nghĩ đó đã mà tan biến.

Phòng ngủ chính, Niệm Thần ý chí từ mười phần lên mười hai phần, co rúm lại thân thể vùi ở trên ghế sa lon trừng to mắt mà nhìn bóng lưng Hoắc Cảnh Sâm đi vào phòng tắm, rồi sau đó lại nhìn Hoắc Cảnh Sâm trùm lên áo choàng tắm màu trắng đi ra ngoài, nhanh chóng lắc mình vào phòng vệ sinh, rồi sau đó khóa trái cửa.

Được rồi, chuyện kế tiếp nói như thế nào đây, chỉ có thể trách mình, trách kinh nghiệm sống của Mộ Niệm Thần chưa nhiều, đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm này trình độ phúc hắc cô nhiều nhất cũng chỉ ở cấp bậc dê non.

Cửa phòng tắm bị mở ra Niệm Thần đang nằm trong bồn nước nóng giải trừ một thân mệt nhọc, bộ dáng uể oải nghiễm nhiên quên mất chỗ mình đang ở là nơi nào, chỉ là mở khóa âm thanh hoặc nhiều hoặc ít còn cơn buôn ngủ đang ảnh hưởng đến cô, trong nháy mắt trở nên căng thẳng, bỗng chốc ngồi thẳng, cũng đang ý thức được giờ phút này cả người mình đang run rẩy quay lưng lại.

"Lưu manh!"

Niệm Thần vô lực ném ra hai chữ, cô ngược lại muốn càng dũng cảm chút, chỉ là giờ phút này dù thế nào thì dáng vẻ cô đều tương đối thua thiệt, trước không nói khác, người ta mắt thoáng nhìn đều có thể trực tiếp thấy cô không mảnh vải che thân.

Khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm đùa giỡn cong lên, ý đồ vốn là muôn tiến vào bởi vì thấy trên mặt cô đã bị nước dính vào dáng vẻ mà tạm thời ném qua một bên, nghiêng người nghiêng dựa vào trên khung cửa:

"Mộ tiểu thư, tôi nhớ được là em chủ động cùng tôi về nhà."

Hoắc Cảnh Sâm không nhanh không chậm nói từng chút, bộ dáng kiên nhẫn giống như là đang hưởng thụ con mồi trước mắt sau đó trêu chọc nó lấy làm vui thú. Hoắc Cảnh Sâm nói như thật vậy một sự thật không thể chối cãi.

". . . . . ."

Mộ tiểu thư im lặng, nói thì nói thế, nhưng khi đó cô cũng chỉ là không muốn con trai của mình thấy vết thương trên mặt mà thôi.

"Thuốc mỡ trên mặt em là tôi mua, vẫn là tôi giúp đỡ em đi lên lầu, em hiện tại như thế chà đạp thành quả lao động của tôi, có phải hay không nên bỏ ra chút gì đó?"

"Ta giẫm đạp thành quả của anh lúc nào?"

Mộ tiểu thư rơi lệ rồi, người này đây cũng là đang diễn tuồng nào? Nhưng vì sao mỗi lần cô đều là bị hắn đùa giỡn?

"Hơi dính nước, thuốc mỡ liền vô dụng rồi."

Hoắc Cảnh Sâm giải thích như thế , Niệm Thần rõ ràng đã nghe được tiếng bước chân của hắn từ từ đi tới, hạ quyết tâm, đại gia, bất cứ giá nào không phải là ngủ thêm một lần sao, dù sao con đều đã có, thêm lần xoay vặn này thì sao đâu?

Suy nghĩ , đầu óc Niệm Thần chỉ là một đường ngắn, bỗng chốc đứng lên mang theo một hồi bọt nước bay múa, tuyệt diệu ** không hề che dấu lộ ra trong không khí, tóc dài ẩm ướt khoác lên trên bả vai, nửa che nửa đậy đem bộ ngực đẹp che kín hơn phân nửa.

Hoắc Cảnh Sâm có nhiều hứng thú nhìn bộ dáng trước mắt chuẩn bị xong anh dũng hy sinh, trong ánh mắt đều là không che giấu chút nào ** ánh sáng, khóe môi tà khí cong lên:

"Mộ tiểu thư lúc này là tự nguyện ôm ấp yêu thương?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play