Tiễn Hạ Quân xong lòng Hứa Liên Trăn khẽ thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy mệt mỏi cùng cô đơn như ùn ùn kéo tới. Mệt là điều tất nhiên cái chính là cô không hiểu được tại sao lại cô đơn. Cô đứng trên hành lang bên ngoài đợi một hồi lâu sau, ổn định lại tâm tình rồi mới trở về phòng bệnh.

Ba cô, ông Hứa Mưu Khôn sắc mặt tiều tụy, nhưng lại vô cùng vui vẻ, cười cười nói: “Ba gặp được tiểu Hạ thì vui quá cho nên không ngủ được.”

Hứa Liên Trăn quay đầu đi, né tầm mắt của ba mình.

Ông Hứa Mưu Khôn lại nghĩ là cô đang thẹn thùng, vì thế không có nhiều lời, chỉ nhìn con gái mà mỉm cười.

Tuy rằng cô và Hạ Quân không có gì nhưng ba cô cười như vậy cũng khiến cô thẹn thùng mà phải thốt lên: “Ba. . . .”

Hứa Mưu Khôn buồn bã nói: “Ba nghĩ, nếu ba có thể nhìn thấy con kết hôn, nhìn con của con được sinh ra thì thật tốt biết bao.” Hốc mắt Hứa Liên Trăn đỏ lên: “Ba. . . . . .” Hứa Mưu Khôn vỗ vỗ tay cô. “Ba chỉ là thuận miệng thì nói ra thôi, thế này ba cũng thỏa mãn lắm rồi. Tiểu Hạ tuổi còn trẻ, nhìn qua đã biết không tồi . . . . . ba mẹ đều là giáo viên, dòng dõi đèn sách . . . . Được. . .”

Hứa Liên Trăn xoay người đi, dụi dụi hơi nước nơi khóe mắt. Đắp lại chăn cho ông xong liền dặn dò nói: “Ba, cả buổi trưa hôm nay cũng mệt rồi, trước mắt nghỉ ngơi chút đã. Con đi chợ mua ít rau, về nhà sẽ nấu canh cho ba.”

Hứa Mưu Khôn đau lòng nói: “Không cần đi vội, ba không ăn uống, cái gì cũng không muốn ăn. Con nhìn lại bản thân mình đi, đã gầy thành cái gì rồi?”

Hứa Liên Trăn làm nũng nói: “Là con muốn uống mà. Giờ con đi mua đồ ăn, ba mau nhắm mắt lại, ngủ không được cũng phải nghỉ ngơi một chút.”

Hứa Mưu Khôn lúc này mới nghe lời nhắm mắt lại.

Bởi vì thân mình suy yếu, buổi chiều còn nói chuyện khá lâu, rốt cuộc là cũng mệt mỏi, hơn nữa lại có thể nhìn thấy bạn trai của con gái mình, tâm sự trong lòng buông lỏng, ông liền mang theo mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ màng nhận ra hình như có người đi tới cửa phòng của ông, bước chân rất nhẹ, thấp giọng nói chuyện gì đó.

Bởi vì luôn luôn cảnh giác trong thời gian dài giờ đã thành bản năng ông Hứa Mưu Khôn bắt buộc bản thân mình mở to mắt, thấy ngoài cửa quả nhiên là có hai người đứng ở đó, một người là bác sĩ họ Hoa điều trị cho ông, người còn lại là một người đàn ông còn khá trẻ, từ góc độ của ông nhìn lên chỉ có thể nhận ra đó là một người đàn ông diệm mạo bất phàm, quần áo cao quý.

Ông Hứa Mưu Khôn nhíu mày, tuy rằng thân mình bị bệnh, nhưng là đầu óc cùng ánh mắt không có bị bệnh.

Người thanh niên này ông nhìn có vẻ quen quen, đã từng gặp vài lần ở ngoài cửa phòng mình.

Bác sĩ Hoa mỉm cười hỏi ông: “Ông Hứa, hôm nay tinh thần thế nào?” Hứa Mưu Khôn gật đầu như đảo tỏi: “Rất tốt, tốt lắm a.”

Vừa nói vừa chống tay định ngồi dậy. Chợt thấy chàng thanh niên kia tiến lên phía trước, thái độ rất ân cần đỡ ông ngồi dậy.

Hứa Mưu Khôn vội nói: “Cám ơn!”

Người nọ mỉm cười với ông, rất là lễ phép: “Bác à bác không cần khách khí như vậy.”

Hứa Mưu Khôn nghe cách xưng hô của cậu ta, nghi hoặc nói: “Cậu gọi tôi là bác. Cậu là bạn của Tiểu Trăn nhà tôi sao?” Người nọ giống như giật mình, sau một lúc lâu, mới đáp một cách rất khó hiểu: “Bác à bác cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, cháu xin cáo từ.”

Bác Hoa cũng cười cười: “Ông Hứa, tôi đây cũng xin ra ngoài có việc.”

Hứa Mưu Khôn đầy bụng hồ nghi nhìn bóng dáng hai người rời đi.

Tưởng Chính Nam cùng vào văn phòng của bác sĩ Hoa.

Vừa vào hắn liền hỏi: “Bác sĩ Hoa, bệnh tình của Hứa tiên sinh thật sự đã . . . .”

Bác sĩ Hoa đẩy gọng kính, thành thật nói: “Tưởng tiên sinh, anh hẳn là biết rất rõ. Ngay sau khi ông Hứa chuyển tới đây chúng tôi đã làm đầy đủ các cuộc kiểm tra chuyên môn. Vốn là xạ trị bằng hóa chất thì vẫn có một tia hy vọng, nhưng ông Hứa không đồng ý xạ trị. Thời gian gần đây chúng tôi đều theo dõi rất sát sao tế bào ung thư trong cơ thể ông ấy . . . . Tình huống không được lạc quan cho lắm.”

Giống y những lời báo cáo của Hạ Quân gần đây, Tưởng Chính Nam trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Theo như theo dõi của ông thì bênh tình của Hứa tiên sinh còn có thể duy trì bao lâu?”

Ông Hoa Quốc Phú chậm rãi nói: “Cũng giống như lần trước tôi đã nói, cụ thể còn phải xem vào ý chí muốn sống của bênh nhân. Tình huống của mỗi người đều không giống nhau. Dựa theo bệnh tình hiện nay của ông Hứa nhiều nhất là có thể cầm cự được ba tháng nữa . . . nếu ngắn thì . . . .” Hoa Quốc Phú nhún vai, không có nói thêm gì nữa.

Tưởng Chính Nam thì thào lặp lại: “Hai, ba tháng. . . . . .”

Chờ đến khi Hứa Liên Trăn quay trở lại bệnh viện thì đã là sẩm tối.

Đứng ngoài cửa phòng nặn ra một nụ cười tươi rói sau đó mới đẩy cửa vào: “Ba, ba nhìn coi con mang theo cho ba món gì ngon này.”

Mở nắp hộp giữ nhiệt hương thơm liền xông thẳng vào mũi.

Ông Hứa Mưu Khôn đau lòng nhìn con gái, mấy năm nay không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, nguyên bản mười đầu ngón tay chưa từng phải đụng chạm gì hiện tại đã trở thành như thế này, ngay cả canh gà cũng có thể đem so sánh với hương vị của nhà hàng nổi tiếng.

Nghĩ qua cũng đủ biết đã phải chịu biết bao khổ cực.

Càng nghĩ lòng ông Hứa Mưu Khôn càng chua xót, lại sợ Hứa Liên Trăn nhận ra cho nên liền đổi đề tài, nói đến chuyện vừa mới xảy ra hồi chiều hỏi cô: “Cậu thanh niên gọi ba là bác kia . . . . Con có quen biết với người như vậy sao?”

Cánh tay Hứa Liên Trăn khẽ run, canh gà trong bát khẽ sánh nên, tạo thành gợn sóng.

Trái tim vốn đã yên ả bỗng dưng bị lên giây cót, đập bùm bùm.

Theo như miêu tả của ba cô, thì rõ ràng là hắn, nhưng . . . . Nhưng thật sự không có khả năng là hắn.

Tuyệt đối không có chuyện này.

Chắc là người khác đi nhầm phòng bệnh mà thôi. Suy nghĩ như vậy, nhất thời tỉnh táo lại.

Hứa Liên Trăn nghiêng mặt đi, dừng một chút ,ới nói: “Ba, sao con có thể quen biết những người bạn như vậy. Tám phần là đi nhầm phòng rồi.”

Hứa Mưu Khôn cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật là như thế: “Chắc là vậy rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu ta đúng là chàng trai có khí thế hơn người . . .” Trong lúc khen ngợi không khỏi nghĩ đến Hạ Quân lại cảm thấy cực kỳ vừa lòng : “Ba thấy thằng bé Hạ Quân này quả thực là không tồi, rất thích hợp lấy làm chồng . . . . Khổ lỗi vừa mới gặp mặt đã phải tiễn người ra đi . . . . Cuộc đời này đúng là nhiều thứ trùng hợp . . . .” Người ta là mẹ chồng xem mặt con dâu, càng xem càng thấy nản còn ông Hứa Mưu Khôn xem Hạ Quân càng xem càng thấy tốt.

Hứa Liên Trăn bỗng sẵng giọng: “Ba. . . . . .”

Hứa Mưu Khôn nhìn thấy con gái xinh đẹp bỗng nhiên thở dài một hơi: “Tiểu Hạ biết mọi chuyện trước đây của con không? Nó có biết trước đây con . . .” tất nhiên Hứa Liên Trăn biết ông đang lo lắng điều gì, vội trấn an ông: “Ba, anh ấy đối xử với con rất tốt, sẽ không để ý đến chuyện trước đây của con.”

Hứa Mưu Khôn nhớ lại chuyện cũ, không ngừng tự trách: “Ai. . . . . . Đều là ba ba hại con.” Hứa Liên Trăn lớn giọng: “Ba, được rồi, được rồi, giờ là lúc nào còn nhắc đến chuyện này nữa, đều đã qua hết rồi.”

“Hạ Quân anh ấy đều biết cả, anh ấy còn nói với con, nhà anh ấy cách ở đây xa như vậy, anh ấy không nói, con không nói người nhà anh ấy mãi mãi sẽ không biết được, . . . ba, ba cứ yên tâm đi.”

Hứa Mưu Không nghe thấy cô nói như vậy, liên tục gật đầu: “Vậy thì tốt quá, tốt quá. Ba đã nói rồi mà, tiểu Hạ là đứa bé tốt . . .”

Hứa Liên Trăn vừa thổi vừa đút canh cho ông: “Ba ba, uống nhanh đi. Nguội thì uống không được đâu, dầu mỡ đông hết lại.”

Hứa Mưu Khôn bởi vì cao hứng, cho nên một hơi uống hết hơn nửa bát canh. Nhìn con gái nhanh nhẹn thu dọn bình giữ nhiệt, lại đi giặt khăn, rửa bát, thu xếp trong phòng bệnh, đáy lòng ông không khỏi dâng lên chua xót, đau lòng kéo tay cô ngồi xuống: “Cả ngày hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi chút đi . . . ai, đều là ba không tốt, là ba khiến con bị vạ lây.”

Hứa Liên Trăn nói: “Ba, ba lại nói nhảm rồi, ba là ba của con, con không chăm sóc ba thì ai chăm sóc ba?” khi nói còn nghiêng đầu trêu chọc: “Trừ khi bên ngoài ba còn có con gái khác nha.”

“Ba, rốt cuộc có hay không?”

Hứa Mưu Khôn vừa bực mình vừa buồn cười nẻ một cái vào trán cô. Hứa Liên Trăn ôm trán, kêu lớn: “Ai nha. . . . . . Đau. . . . . . Đau quá . . . . .”

“Ba, con áp dụng chính sách của đảng, thành khẩn được khoan hồng, kháng cự thì sẽ nghiêm trị a.”

Hứa Mưu Khôn cười không dứt lắc đầu: “Con a. . . . . .”

Hình ảnh cha con hòa thuận như vậy, tựa như thời gian quay ngược trở lại về tới những tháng ngày trước đây.

Hứa Mưu Khôn ngây ngẩn nhìn cô một lúc lâu, thở dài một hơi, lại như thật lòng dặn dò nói: Tiểu Trăn, trên thế giới này, điều duy nhất mà baba không yên lòng cũng chỉ có con. Baba không cầu sau này con được giàu sang phú quý, chỉ cần con cả đời bình an, lòng luôn vui vẻ, baba có đi cũng yên tâm.”

Lòng Hứa Liên Trăn chua xót, tựa đầu lên đùi ba mình, khẽ cọ cọ, giống như trước đây. Rồi nhẹ giọng nói: “Ba, ba cứ yên tâm, con sẽ như vậy. Con nhất định sẽ bình an, hạnh phúc, thong thả mà sống. Ba cũng vậy, phải nghe lời bác sĩ, phải ngoan ngoãng uống thuốc, ăn nhiều đồ ăn, để duy trì sức khỏe . . . . Ba, ba nhất định phải nhìn thấy con hạnh phúc đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play