Một thân ảnh cao gầy in bóng rõ nét trên mặt thủy tinh, Hứa Liên Trăn sợ run một hồi lâu, lúc này mới phát hiện ra là bóng của mình.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm rõ ràng hồ hởi tựa như động đất: “Hoan nghênh đã ghé thăm.””

Ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái tóc ngắn uốn xoăn, toàn thân mặc một bộ đồ của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, đôi giày màu hồng có nơ hình con bướm cũng cùng nhãn hiệu, đang thướt tha đi đến. Bất quá hiện tại là thế kỷ 21, nên nhìn cũng không vấn đề gì lắm, làn da trắng hồng, khuôn mặt sáng bóng, mắt lớn như trái hạnh nhân. Như cổ văn nói “Cơ bạch nhược tuyết, nhãn nhược điểm tất” cũng chưa chắc đã được như vậy. (Da trắng như tuyết, mắt tựa chấm đen)

Cô nở một nụ cười tác nghiệp, chạy lên trước rào đón: “Tiểu thư, chào cô. Xin hỏi cô muốn phục vụ gì không?”

Cô gái kia hướng cô nở một nụ cười sáng lạn: “Tôi muốn tự mình xem một chút, cám ơn.” Cửa hàng của bọn cô mỗi nơi bài trí đều có biển hiệu chỉ dẫn, những người lui tới đây mua sắm đều là những người có tiền, cho nên từ trước tới nay phần lớn là cao ngạo lãnh đạm. Thân thiết như vị tiểu thư này thật là hiếm gặp nha. Thiết nghĩ nhất định là cô gái trí thức, cho nên được dạy dỗ vô cùng tốt.

Hơn 10 phút sau, cô gái kia chọn được một vài bộ đồ. Hứa Liên Trăn vẫn bất đồng với những nhân viên khác trong cửa hàng, cũng không vội lắm lời nịnh hót đề cử, mà chỉ như bình thường lẳng lặng đứng ở bên cạnh khách hàng, nếu có thứ mà khách hàng thích, liền giới thiệu thêm một chút. Ví dụ như khi cô gái trẻ kia chọn bộ quần áo nọ, cô chỉ nâng mắt cười yếu ớt đơn giản nói một câu: “Đây là mẫu thiết kế nổi bật nhất mùa hè năm nay của nhà thiết kế chính công ty chúng tôi, ngay cả cô ấy cũng thập phần vừa lòng.”

Vì da cô gái trẻ kia rất trắng, mặc bộ váy màu xanh ngọc bích này lên nhất định sẽ vô cùng diễm lệ. Bộ đầm này phần eo thiết kế cực kỳ tinh tế, cô đã bán được không dưới 10 bộ. Nhưng khi mà cô gái trẻ này đi từ trong gian thử đồ đi ra, Hứa Liên Trăn vẫn cảm thấy trước mắt thật sáng ngời, bởi vì chưa có người nào mặc bộ váy này lại có thể thanh thoát phóng khoáng như vậy.

Bên tai truyền đến tiếng chào của đồng nghiệp: “Hoan nghênh đã ghé thăm.” , nghe tiếng bước chân hình như đang hướng phía bọn họ mà đi đến. Cô giúp cô gái kia điều chỉnh vạt áo cho cân lại, mỉm cười nói một câu: “Tiểu thư, cô mặc nhìn rất đẹp. Bộ này rất hợp với cô.”

Chỉ thấy cô gái kia kéo kéo tà váy, xoay xoay một vòng, chuyển hướng người vừa đi tới hỏi: “Có đẹp không?” Thanh âm cực nhu mì, hàm chứa giọng mũi mê người, Hứa Liên Trăn nghe được cũng thấy lòng nhộn nhạo, tựa như có một bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve lòng mình.

Nhân lúc cúi đầu xuống, cô nhìn thấy hai đôi giày da của đàn ông. Một đôi màu đen thập phần xa xỉ. Một đôi khác là màu café trông có vẻ hưu nhàn hơn. Có thanh âm cười khẽ trầm thấp của đàn ông, như xa như gần truyền đến: “Vấn đề này, hình như không phải hỏi mình? Anh Chương, có phải hay không?”

Có lẽ do khom người lâu quá, cô cảm thấy mạch máu trên huyệt thái dương đang giần giật, tựa như có ai đó đang nắm chặt hai dây thần kinh ở nơi đó, máu trên toàn thân tựa như dũng mãnh hướng nơi đó chảy tới, tựa như thừa cơ mà tuôn trào ra.

Cái người tên Anh Chương kia tựa như giật mình, cách vài giây mới mở miệng nói: “Ừ . . . nhìn đẹp lắm.” Con ngươi khẽ lưu chuyển vài giây, Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy bầu trời tối sầm lại, hết thảy trước mắt đều trở lên mơ hồ.

Trên mặt sàn nhà sáng bóng phản chiếu rất nhiều rất nhiều thứ hỗn tạp. Trong công ty có quy định cứ vài giờ công nhân lại phải lau dọn sàn càn, cho nên khi cô gái kia tiến vào sàn nhà vô cùng sạch sẽ ngay cả một hạt bụi cũng không có, thản nhiên phản chiếu bóng dáng của ba người kia. Cũng chỉ là hình dáng, ngoài ra không có gì khác . . . .

Cô nhìn rất lâu, sàn nhà tựa như biến thành vô số những tấm ván gỗ, dày chi chít đang thẳng hướng cô mà ập tới.

Thế giới sớm đã trở lên nhốn nháo, bên tai cô chỉ có tiếng “ong ong” . Tựa như đã lâu như cả đời vậy, giọng nói thanh thúy của cô gái kia từ từ truyền đến, thế nào mà lọt vào tai cô lại như là đang trong mộng vậy, mờ mịt thản nhiên ngưng tụ thành một mảnh: “Cám ơn, nhờ cô giúp tôi gói lại.”

Cô chậm rãi duỗi thẳng thân mình đã chết lặng, máy móc tiếp nhận bộ đồ từ tay cô gái kia, rất chậm chạp nở một nụ cười, ngẩng đầu: “Được, tiểu thư, xin chờ một lát.”

Cô chậm rãi cử động cái cổ đã muốn cứng ngắc, dư quang khóe mắt rời khỏi mặt đất tựa như nhận thấy thân thể anh có chút chấn động. Mà vai cô khẽ lướt qua vai anh, xoay người rời đi.

Không thể tưởng tượng được cư nhiên lại gặp lại anh dưới tình huống này. Diệp Anh Chương xem ra anh cũng không tồi đi.

Đẩy cửa đi ra, mưa bụi lất phất, đón gió lạnh cuối thu tới. Quần áo đồng phục sớm đã thay ra, trên người Hứa Liên Trăn mặc một chiếc áo khoác đã bạc màu, ngửa đầu nhìn không trung đen như mực. Mưa bụi như sương, không ngừng tuôn bay mơ hồ phả vào mặt cô, không đau, nhưng lại mang đến hàn ý. Cô đờ đẫn cúi đầu xuống, hướng nhà ga công cộng đi đến.

Vì tăng ca, cho nên cô đã sớm ăn cơm ca lúc làm việc, vì vậy cũng không có đi đến chợ để mua đồ ăn. Cũng có lẽ vì duyên cớ đó, mà từ trước tới giờ cô thích tăng ca, trừ bỏ có thể lấy thêm một chút tiền lương tăng ca, còn có thể bớt đi một chút tiền cơm. Thành phố này chi phí rất đắt đỏ, cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, tiền lương hơn hai ngàn, trừ tiền thuê nhà 600 đồng, tiền ăn mỗi ngày ước chừng là 15 – 20 đồng một tháng có ít cũng mất trên dưới 500 đồng. Tiền điện, nước, ga cũng mất gần 100 đồng. Vừa mới lại thêm tiền phí lò sưởi . . . ai, hơn nữa còn có một ít đồ dùng sinh hoạt cơ bản nữa, cơ hồ cả tháng cô không còn chút tiền dư dả nào.

Tháng thứ nhất đi làm, tiền lương còn bị khấu trừ hai bộ quần áo đồng phục. Vì thế cô ăn mì ăn liền suốt một tháng. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoác của chính mình, đúng là hàng vỉa hè đại hạ giá. Trước kia . . . trước kia, tuy rằng cô cũng mặc bình thường, thích áo sơm mi cùng T – Shirt, cùng một cái váy ngắn thoải mái, nhưng loại này được cắt may rất khéo léo, tuyệt đối chỉ là quần áo đi học.

Thời điểm kia số tiền mà ba cô tiện tay để ở trong phòng cô, cũng bằng tiền lương cả một năm bây giờ của cô. Từ khi nào thì cô trở thành như thế này a? Tuy rằng mẹ qua đời sớm, nhưng mà cô vẫn là cục cưng trong tay của ba, như là viên minh châu mà lớn lên. Chưa bao giờ biết chữ khổ viết như thế nào.

Cô đột nhiên lắc mạnh đầu, trước kia . . . . Còn nhớ đến trước kia làm gì chứ? Thế giới trước kia sớm đã long trời lở đất, sớm đã không còn . . . . Cô tự nói với chính mình, phải quên đi.

Trên cửa kính xe lộ ra những giọt mưa, bụi bặm liền theo đó mà chảy dọc theo mặt thủy tinh trôi xuống dưới. Ước chừng là rất vắng vẻ, lúc này trên xe không có một bóng người, chiếc xe có vẻ xóc nảy, một mực phát ra thanh âm “Đinh, đinh” Cuối cùng xe bus cũng “Kít’ một tiếng phanh thật dài, mạnh mẽ dừng lại.

Cô đứng dậy, xuống xe. Tựa hồ mưa càng ngày càng nặng hạt, chi chít theo màn đêm tối mịt rơi xuống. Cô thở dài, phòng trọ của cô còn cách một đoạn đường rất xa. Đi về đến nơi, nhất định sẽ ướt đẫm. Cô cởi áo khoác ra, trùm lên đầu, bắt đầu chạy.

Thời điểm về đến dưới lầu, đã muốn thở hồng hộc. Bên ngoài đã muốn ướt đẫm, không biết phơi một đêm có thể khô hay không. Người vẫn hoàn hảo, vì chạy nên cả người đều nóng bừng lên, hẳn là không phải cảm mạo. Cô không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, hiện tại cô ngay cả bị cảm xoàng cũng không thể dậy nổi nha, bị bệnh trừ bỏ phải mua thuốc, còn phải nghỉ làm, mà ở nhà cô lại phải ăn hai bữa cơm nha.

May mà ban nãy chạy nhanh. Nghĩ đến trước đây, khi còn trung học, thành tích chạy của cô còn không có được nhanh như vậy đâu. Nói đến đó cũng phải cảm tạ thầy giáo thể dục thời trung học của cô. Còn nhớ rõ thầy giáo kia họ Phí, vừa mới tốt nghiệp, bằng tài trí gì mà có thể vào trường thì không ai biết, bọn cô lớn nhỏ không hề bảo nhau mà đặt cho biệt danh thầy giáo tiền buộc-boa, sau kêu ngắn gọn là buộc-boa.

Thầy giáo tiền buộc-boa kia cũng không để ý. Nhưng mà điều duy nhất ông ta để ý chính là thành tích của học sinh, nếu ai yếu sức mà bị rớt ở phía sau, ông ta cũng không buông tha, mỗi ngày tiết thể dục sáng sớm, ở giữa sân thể dục ông ta rống to: “XXX, em chưa ăn cơm sao? Mau chạy nhanh lên cho tôi.”

Thanh âm của ông ta thực là lợi hại, chỉ cần hô một cái, tựa như cả sân thể dục rộng lớn đều có thể nghe rành mạch. Khả năng chạy bền của cô cực kém, nhưng rất sợ ông ta la hét, cho nên mỗi lần đều liều mạng mà chạy. Đại khái chính là bị bức như vậy, thời điểm kia mỗi lần vào tiết thể dục cô đều cầu nguyện ông thầy tiền buộc- boa bị bệnh, ai, sau nghĩ lại mới thấy nếu như trung học không được rèn luyện thì thân thể cô làm sao có thể sống qua đoạn thời gian kia chứ . . .

Bò về đến nhà, đẩy cánh cửa sắt nhỏ ra, bày biện trong phòng đập thẳng vào mắt. Tuy rằng nhỏ, tuy rằng sơ sài, nhưng là tổ ấm hiện tại của cô nha.

Cô đem áo khoác giặt sạch, vắt đến nước không thể còn nữa, lại dùng khăn mặt thấm thấm vài lần. Cuối cùng cầm chiếc áo treo lên cái dây thừng do chính mình căng lên, lại dùng khăn thấm thấm, đem ra nơi thoáng gió sáng sủa nhất trong nhà phơi lên, một hạt bụi nhỏ cũng không còn. Nước có vẻ hơi lạnh, phả vào trên mặt đã cảm giác được hơi thở của mùa đông.

Cuối cùng, ở trong căn phòng vệ sinh chật hẹp dùng nước ấm tắm rửa, đem bản thân biến thành sạch sẽ. Cho dù là đến đường cùng, thời điểm thuê phòng vô cùng túng quẫn, nhưng là cô vẫn cắn răng thuê căn phòng có phòng vệ sinh riêng. Cô cái gì đều có thể nhẫn nhịn, nhưng là không thể chịu được nhà vệ sinh công cộng, lõa thể tắm rửa cùng người khác.

Chờ đến lúc cô chui vào ổ chăn mềm mại đồng hồ cũng đã chỉ 23h45phút. Chiếc đồng hồ màu trắng, bằng sứ có hoa văn, ngọn đèn nhu hòa chiếu ánh sáng ấm áp. Đây là món qùa sinh nhật 20 tuổi mà ba cô tặng cho cô, là thứ giá trị nhất bên người hiện tại cô có.

Lý Thục hiện tại cũng có vẻ khá khẩm hơn với cô, nói chuyện cũng dễ dàng hơn, mấy hôm trước còn hỏi cô: “Liên Trăn, bộ đồ này cô mua ở quầy hàng nào trong chợ đêm Phạm Tư Triết thế? Tôi nhìn thấy tay nghề cũng không tồi nha, khá giống với mốt lưu hành hiện nay đấy.” Lòng cô như bị nhéo chặt, lại vẫn là thản nhiên cười, nói: “Trước kia tôi mua khi còn ở thành phố M.” Lý Thục “À” một tiếng, cũng không có tiếp tục vấn đề này nữa.

Thời điểm sinh nhật 20 tuổi, đúng là ngày tháng ngây thơ, từng phút từng giây như trong mơ. Mỗi ngày tỉnh lại, mặt trời đều đã lên cao, Tiểu Bạch ghé vào bên người cô, thủ vù vù liếm liếm mặt cô. Dì La luôn đợi đến khi cô tỉnh lại mới đến gõ cửa, kêu cô xuống ăn bữa sáng. Sau đó cô sẽ đi dép lê, tóc tai bù xù ôm lấy Tiểu Bạch, vất vưởng đi xuống lầu. Trên bàn ăn luôn luôn có một ly sữa nóng, hai quả trứng chần nước sôi, thời điểm cô ngồi xuống, mọi thứ vẫn còn nóng nghi ngút.

“Tiền buộc – boa” = tiền boa ( ý nói ông thầy rẻ tiền)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play