- Thậm chí Hứa Liên Trăn đã từng nghĩ cuộc đời này cứ như thế này là được rồi.
Cô nhìn mặt biển mênh mông vô bờ ngoài cửa sổ, bi thương mà an ủi chính mình, quay về với điểm xuất
phát. đã không còn gì để mất nữa rồi. Một con người đã té
xuống đáy cốc đại khái trừ chết thì có thế nào cũng không
thể thảm hơn được nữa.
- Thế nhưng chỉ có cô, chỉ có mình
cô, không còn gì cả. Nhiều khi, cho dù là ở trong phòng hay là
nơi làm việc, cô luôn luôn cảm thấy như chỉ có một mình mình cô đơn đứng giữa cánh đồng hoang dã trải dài, bốn phía đều tối
đen. Cho dù là cô gào thét đến thế nào đều không có ai đáp
lại. Thì ra con người ta khi chỉ có một mình, thực sự rất cô đơn.
- Nếu như không thiếu vắng anh, có lẽ
bản thân em đã có tất cả. Bởi vậy thời khắc rời xa anh cũng
chính là lúc em bắt đầu chờ đợi, chờ đợi đến vô tận, chờ
đợi không có bến bờ.
- Trong những tháng năm còn lại trong
cuộc đời em, nếu có thể gặp lại anh một lần có lẽ em sẽ
phải dùng hết tất cả dũng khí mà em có.
Mỗi lần đứng đợi đèn xanh trên đường lớn Hứa Liên Trăn có thói quen ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời lúc này một mảnh mờ mịt, mây xám phủ kín, gió lạnh run người ùa qua những tán cây trụi lủi phát ra những tiếng gào rít.
Không khí mát lạnh như bạc hà, hít vào chóp mũi, ngay cả cổ họng cũng lạnh như băng.
Sau một lát, đèn đỏ chuyển xanh, Hứa
Liên Trăn nắm chặt bình thủy trong tay, xuyên qua đường cái, hướng phía
bệnh viện chính diện đi đến.
Ông Hứa Mưu Khôn ba cô nằm trong phòng
bệnh số 2 phía đông của tầng trệt, cách thang máy một cái hành lang khá
dài, y tá trưởng An Khả bước ra từ căn phòng số 30 nhìn thấy cô mỉm
cười: “Hứa tiểu thư, hôm nay lại bồi dưỡng cho ba cô món canh gì thế?”
Cô gái họ Hứa này hàng ngày đều rất chăm chỉ nấu những món canh ngon cho ba cô ấy, chỉ vì muốn ba cô ấy có thể
ăn thêm vài miếng cơm, tăng cường thể chất cùng sức chống cự.
An Khả tuổi cũng không nhỏ, làm việc ở bệnh viện nhiều năm, gặp người thấy chuyện cũng đã nhiều.
Cái gọi là nằm viện lâu ngày con cũng
bất hiếu, hiếm khi thấy được một cô con gái còn trẻ xinh đẹp mà lại hiếu thuận như vậy, cho nên mỗi lần gặp mặt đều rất niềm nở.
Hứa Liên Trăn chua sót cười: “Ba em mấy
ngày gần đây ăn uống rất kém, cho nên ngày nào cũng phải ăn canh, mong
là hôm nay ba em có thể uống thêm vài ngụm.”
An Khả hiểu rõ, trấn an nói: “Những người bị bệnh này đều như vậy cả.”
Lại nói, “Mấy ngày trước bác sĩ Hoa cũng đã nói với em rồi đấy xạ trị bằng hóa chất thì vẫn có hi vọng. Chẳng
qua ông Hứa cố chấp quá. .” An Khả lắc đầu rời đi.
Mấy ngày nay, việc duy nhất có thể khiến Hứa Liên Trăn cảm thấy được an ủi chính là quá trình xin cho ba cô
chuyển từ trại giam về bệnh viện đều vô cùng thuận lợi.
Còn nhớ lần cuối cùng cô nói chuyện điện thoại với Tưởng phu nhân, bà chỉ nói một câu: “Hứa tiểu thư, rất nhiều
chuyện không cần tôi nói ra, cô cũng là người hiểu lòng người khác, phải không?”
Kỳ thật Hứa Liên Trăn không biết được mình có phải là người hiểu được suy nghĩ trong lòng của người khác hay không.
Nhưng cô nghe hiểu được ẩn ý trong lời
nói của Tưởng phu nhân, từ nay trở đi, không bao giờ được có bất cứ mối
quan hệ nào cũng không bao giờ dược xuất hiện trước mặt người nhà họ
Tưởng nữa, ngay cả Diệp Anh Chương cũng thế.
Dây dưa giữa cô và hắn vốn chỉ là vì một tờ thỏa thuận mà thôi.
Hiện giờ sớm đã kết thúc.
Cô tin rằng sau này bởi vì hoàn cảnh địa vị quá khác xa nhau, cho nên cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Một con người đã từng thân thiết đến
vậy, quay lưng đi một cái sẽ không bao giờ gặp lại nữa . . . . Mỗi khi
nghĩ đến, Hứa Liên Trăn luôn luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, khi giật
mình cảm thấy có gì đó không đúng thì cũng là lúc lồng ngực dội lên từng trận đau nhức.
Hứa Liên Trăn một mực ở trong bệnh viện chăm sóc ba mình.
Ngày mà ba cô chuyển tới bệnh viện nhìn
thấy cô ông quá đỗi vui mừng, nhưng ngay phút sau nghĩ đến bệnh tình của bản thân liền trở lên buồn bã.
Sau khi nhập viện lại phải làm rất nhiều cuộc kiểm tra chuẩn đoán.
Kết quả vẫn là khiến người ta thất vọng như trước, tất cả mọi báo cáo kiểm tra đều kết luận bệnh đã đi đến giai đoạn cuối.
Có lẽ là nhờ Tưởng phu nhân ra mặt cho
nên bệnh viện sắp xếp bác sĩ Hoa chuyên gia giỏi nhất phụ trách theo dõi bệnh tình của ông Hứa Mưu Khôn.
Chính là hết thảy đã không thể xoay chuyển đươc càn khôn.
Nguyên nhân bệnh tình của ông Hứa Mưa
Khôn nhanh chóng chuyển biến xấu như vậy có lẽ là do ông bị bệnh mà vẫn
bị giam ở trong tù.
Bệnh viện dùng rất nhiều loại thuốc giảm đau, ông Hứa Mưu Khôn tất nhiên biết được thành phần bên trong của nó
là gì cho nên chỉ nói qua được ngày nào hay ngày đó.
Cũng kiên quyết không đồng ý trị bệnh
bằng hoá chất, cho dù Liên Trăn có khuyên bảo thế nào đi nữa vẫn chỉ nói một câu: “Tiểu Trăn, hết thảy đều là ý trời. Chúng ta tùy duyên đi.”
Ở trong tù khi ông vừa biết được bệnh tình của chính mình, quả là tâm như tro tàn.
Ông không muốn để cho con gái phải lo lắng, cho nên hết lần này đến lần khác đều cầu xin quản giáo đừng báo cho người nhà.
Chính là không biết vì sao mà con gái ông Liên Trăn vẫn biết được.
Chuyển vào bệnh viện xong, nghĩ đến mấy
tháng cuối đời có thể được con gái chăm sóc, bình an bước đi đoạn đường
cuối cùng của cuộc đời cũng cảm thấy mãn nguyện.
Chính là mắt thấy con gái vì lo lắng cho mình mà rơi lệ, lòng ông cũng thắt lại.
Hứa Mưu Khôn biết bệnh tình của ông đến
giai đoạn này đã vô phương cứu chữa, cái gọi là trị liệu bằng hóa chất
cũng không hy vọng gì.
Dù không sống được bao lâu nữa ông cũng thản nhiên tiếp nhận tất cả.
Hứa Liên Trăn thổi nguội canh trong bát, đút cho ba mình.
Ánh mắt Hứa Liên Trăn dừng trên khớp
xương to nổi lên trên tay ba mình, cánh tay vốn khỏe mạnh tráng kiện giờ đây gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Còn nhớ trước đây khi cô còn cùng ba
mình sống trong một con ngõ nhỏ trên phố Tây Hoa ở Ngũ Phúc. Khi mùa hè
đến, sau khi ăn xong cơm tối ba cô sẽ điệu cô lên cổ, sau đó sẽ điệu cô
đi dọc theo ngõ nhỏ tới đầu phố.
Ngõ nhỏ quanh co vừa hẹp vừa dài, trên
đường gặp rất nhiều người trái qua phải lại, phần lớn những người phụ nữ sẽ mỉm cười chào hỏi: “Tiểu Hứa à, cháu đúng là có đứa con gái bất
hiếu a, có nặng không?” Hoặc là nói, “Tiểu Hứa à, lại mang con gái đi
dạo phố sao?” ba cô luôn dừng lại cười nói hàn huyên cùng bọn họ vài
câu.
Đến bây giờ Hứ Liên Trăn vẫn còn nhớ rõ, chỗ rẽ của con ngõ nhỏ có một cây hòe già, cô cưỡi ở trên vai ba mình
cười khanh khách.
Khi đó chỉ cần giơ tay là có thể hái được những cành lá xanh biếc xum xuê trên cây.
Hứa Liên Trăn hít sâu một hơi, đè nén
hơi nước đang dâng lên trong mắt, cúi đầu kêu một tiếng: “Ba —— vừa nãy
trên đường đến đây con gặp y tá trưởng An Nhã, chị ấy nói nếu ba đồng ý
xạ trị thì vẫn có hy vọng.”
Hứa Mưu Khôn cũng đã quen với cảnh này,
quay đầu ngóng nhìn bóng đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, vô lực nhếch khóe miệng: “Tiểu rTăn, không cần khuyên ba nữa. Ba đã già rồi, không
muốn làm khổ bản thân nữa. Dù sao cũng chỉ có một kết quả, con hãy để
cho ba chọn cái mà mình muốn đi.”
Mãi một lúc lâu sau, Hứa Mưu Khôn lại
nói: “Có lẽ đây là số mệnh. Không biết có phải ba đã già hay không, mà
đã bắt đầu tin vào hai chữ số mệnh rồi.”
Hứa Liên Trăn biết ba mình đã sớm có
quyết định, khuyên lâu như vậy, một chút chuyển biến cũng không có, tuy
rằng cô biết cho dù trị bệnh bằng hoá chất cũng không phải trăm phần
trăm khỏi bệnh được. Nhưng mà còn nước còn tát, xạ trị vẫn còn có chút
hy vọng, vẫn còn chút hy vọng. . .
Hứa Liên Trăn không nói thêm nữa, sau một hồi buồn rầu liền cầm lên một trái táo, ngồi ở cạnh giường thuần thục gọt vỏ.
Hứa Mưu Khôn thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn con gái, sau một lúc lâu, khe khẽ thở dài.
Ngay cả khi Liên Trăn ngẩng đầu nói:
“Ba, làm sao vậy?” Ông vẫn thở dài vài hơi, giơ tay khẽ buốt vuốt tóc
cô: “Khi con vừa sinh ra, da dẻ nhăn nheo vừa nhỏ vừa đỏ hỏn. Khi ba ba
bế con chẳng khác nào cầm một con mèo nhỏ, hiện giờ đã lớn thế này rồi.
Tiếc là mẹ con đi quá sớm, không thể nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp lúc này
của con.”
“Cuộc đời baba đến giờ cũng không còn gì tiếc nuối, điều duy nhất không yên lòng cũng chỉ có con . . .”
Hứa Liên Trăn bỗng nhiên hiểu ra, trầm
mặc trong chốc lát, cô cắt táo thành tửng miếng nhỏ dung tăm cắm lấy
một miếng đưa tới bên miệng ba mình.
Cô có chút do dự nói: “Ba ba, con có chuyện vẫn không biết có nên nói với ba hay không.”
Hứa Mưu Khôn nhìn vẻ mặt do dự còn có
chút thẹn thùng của con gái, trong lòng vui vẻ: “Con gái ngốc, còn có
chuyện gì mà không thể nói với baba chứ?”
Hứa Liên Trăn cúi đầu, đem giọng nói hạ
xuống thật thấp đầy vẻ ngượng ngùng: “Ba ba, con có người con thích, anh ấy cũng thích con . . .” Lời còn chưa dứt, Hứa Liên Trăn như ý nguyện
nhìn thấy tia vui vẻ sáng long lanh trong mắt ba mình. Nhìn qua cũng có
thêm chút tinh thần.
“Không phải ba từng hỏi con làm sao con biết được bệnh của ba, còn có thể xin cho ba ra đây sao?”
“Kỳ thật lần này ba có thể đi ra nằm
viện, cũng là anh ấy vận dụng rất nhiều quan hệ, nhưng hai tháng nay anh ấy phải đi nước ngoài công tác, công ty anh ấy làm việc rất coi trọng
anh ấy cho nên luôn cố gắng bồi dưỡng.”
“Mấy ngày nữa anh ấy sẽ công tác về. Baba, ba có muốn gặp anh ấy không?”
Đúng là thiên hạ này ai thấu được lỗi
lòng cha mẹ. Ba cô mang bệnh nặng trong người, lòng vẫn lo lắng cho
chung thân hạnh phúc của chính cô.
Nhưng nếu đã mở miệng nói ra trước mặt ba, tốt xấu cũng phải tìm một người bạn trai cho đủ số lượng a.
Đối với người chọn làm bạn trai giả của mình, Hứa Liên Trăn suy nghĩ rất lâu.
Tìm ai đóng vai này đây? Những người đàn ông từng xuất hiện trong cuộc sống của cô, ngoài Diệp Anh Chương ra
cũng chỉ còn có Tưởng Chính Nam mà thôi.
Hứa Liên Trăn nhìn ánh mắt chờ mong của
ba với mình mỗi ngày, cô suy nghĩ ba ngày, cuối cùng thật sự không còn
cách nào nữa, đành phải gọi điện thoại cho Hạ Quân.
Từ sau khi cô rời đi cô chưa từng chủ động đến tìm Tưởng Chính Nam cùng những người bên cạnh hắn.
Lúc này đột ngột gọi điện thoại như vậy trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Tiếng “Tút tút” vang lên trong điện thoại, đơn điệu mà có quy luật.
Có lẽ là bản thân cô đang lo âu cho nên
cảm thấy đợi vài tiếng chuông như vậy cũng chẳng khác nào một loại giày
vò trên giàn hỏa thiêu.
Bên tai vẫn là tiếng ” tút . . . . Tút. . . .” Theo nhịp, giây phút Hứa Liên Trăn cơ hồ muốn cúp máy thì có người bắt máy, tiếng Hạ Quân truyền đến: “Hứa tiểu thư, chào cô.”
Có lẽ là do Hạ Quân tìm một nơi im lặng để nghe điện cho nên thanh âm truyền đến vang vọng khá rõ.
Hứa Liên Trăn nói quanh co một chút, rốt cục cũng mở miệng: “Hạ tiên sinh. . . . . . Tôi có một việc muốn nhờ
anh giúp một chút. . . . . .” Bên kia dừng một chút: “Hứa tiểu thư, mời
nói.”
Hứa Liên Trăn vĩnh viễn không biết, cuộc điện thoại này của cô đúng là Hạ Quân tiếp, nhưng là mở loa ngoài.
Giọng nói của cô xuyên qua sóng điện nhè nhẹ mà rõ ràng truyền đến. Cách một cái điện thoại, cách rất xa nhưng Tưởng Chính Nam dường như vẫn nghe được tiếng thở của cô.
Hơn hai tháng không gặp, lúc này nghe
được giọng nói mềm mại, ấm áp của cô, Tưởng Chính Nam chỉ cảm thấy trái
tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, co thắt đau đớn quá.
Vẻ mặt hắn lạnh tanh liếc mắt nhìn Hạ Quân tỏ ý sai bảo.
Hạ Quân vội không ngừng nói: “Được, Hứa tiểu thư, có gì cần giúp cô cứ nói chỉ cần là tôi làm được.”
Hứa Liên Trăn lo lắng hồi lâu, cuối cùng mới cố lấy dũng khí đem sự tình nói ra: “Hạ tiên sinh, không biết. . . . . . Không biết anh có thể giúp tôi đóng giả làm bạn trai của tôi hay
không. . . . . .”
Bởi vì mở loa ngoài cho nên người bên cạnh tất nhiên cũng nghe rất rõ.
Hạ Quân cảm thấy không khí trong văn
phòng của Tưởng tiên sinh nháy mắt đã đóng băng hoàn toàn, sau lưng tựa như có hai mũi tên bắn thẳng phía anh.
Hạ Quân miệng khô lưỡi khô bối rối vò
đầu, lại nghe thanh âm của Hứa Liên Trăn người phía bên kia điện thoại
không biết rõ tình hình êm ái truyền đến: “Hạ tiên sinh không biết anh
có thể giúp tôi chuyện này hay không?” Tựa hồ lo lắng anh có điều băn
khoăn, Hứa Liên Trăn ở đầu dây bên kia còn liên tục cam đoan: “Hạ tiên
sinh, xin anh cứ yên tâm, chỉ một lần, một lần này thôi. . . . . Về sau
tuyệt đối sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”
Hạ Quân nhìn tờ giấy của người nào đó
đưa qua đọc nhanh, khẽ hỏi; “Vì sao lại tìm tôi?” Hứa Liên Trăn giật
mình, một hồi lâu, thanh âm chậm rãi thấp xuống: “Tôi không còn quen ai
khác . . . .” Tựa như cô bỗng cảm nhận được gì đó, đột nhiên nói: “Hạ
tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy anh rồi. Nếu như nó gây phiền phức
cho anh thì anh cứ coi như tôi chưa từng nói gì cả.”
Đáy lòng Hạ Quân dâng lên cảm giác khó
nói thành lời, tựa như là thương hại cũng là thương tiếc . . . . . cũng
may người nào đó lại đưa chỉ thị qua, anh vội không ngừng nói: “Không
sao, sao lại phiền chứ, đây chỉ là chuyện nhỏ tôi nhất định sẽ cố hết
sức.”
Hứa Liên Trăn yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Hạ tiên sinh, thật sự rất cám ơn anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT