Nạp Lan Lân đã ở Ngự Thư Phòng mấy ngày xem công vụ trắng đêm, tấu chương gấp đôi như núi, làm cho mi tâm hắn nhíu lại rồi buông ra. Ngoài cửa sổ phía chân trời trắng bệch, mây màu sớm bắt đầu thổi quét đám mây phía chân trời, trùng điệp bốc lên sắc màu sáng lạng .

Nhưng tâm tình của hắn vô luận như thế nào cũng không sáng lên được, đã lâu không có đi nhìn Tiểu Đào Tử, coi như lợi dụng Hoàng Muội của mình cũng chỉ có thể nghe được chút tin tức lẻ tẻ, tỷ như nàng ngây thơ lại thẳng thắn, câu chữ ngọt ngào khiến người vui lòng. Nhưng hắn lại biết, con người chân chính của nàng nơi nào sẽ câu chữ ngọt ngào khiến người vui lòng, nàng giống như là một mảnh đêm tối, đem lấy chính mình ngụy trang ở dưới mảnh ban ngày, lòng của nàng che giấu so kim dưới đáy biển còn phải thâm trầm hơn, hắn rõ ràng đã vạch rõ lòng nàng, đem lấy nàng dần dần kéo về phía mình, nhưng bây giờ, đột nhiên biến hóa, lại đem ràng buộc không dễ dàng hình thành chém đứt.

Nạp Lan Lân vuốt vuốt mi tâm, chỉ muốn mau chút đem các loại phiền toái giết hết, sau đó kết thúc tất cả.

Lúc ánh mặt trời hoàn toàn từ khe hở cửa sổ xâm nhập mà vào, Thường Tự gõ cửa.

". . . . ." Hắn đứng ở ngoài cửa, trong tay còn bưng bát canh mới làm tốt lắm, muốn nói lại thôi.

Hồi lâu, Nạp Lan Lân cuối cùng từ trong tấu chương ngẩng đầu lên, nâng lên con mắt xinh đẹp nhìn hắn.

Thường Tự nhẹ nhàng hít một hơi, mới trấn trọng nói: " Hoàng thượng, Ngưng phi nương nương đột nhiên té xỉu. . . . ." Dừng một chút, "mà Ngự Lâm quân báo lại. . . . . Tỳ nữ thận cận của nương nương nói, nương nương chỉ mong tiếp nhận một ngự y chẩn bệnh. . . . ."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ra nghênh tiếp chính là Tiểu Mỹ.

Nàng bởi vì bị bệnh mà gầy đi một vòng lớn, mất nước thuận tiện cũng bị tẩy nhờn, thân hình so với lúc trước, quả thật có thể sử dụng như yến để hình dung. Trong họa lại có phúc, nàng không cần mỗi ngày vòng quanh hậu viện chạy một trăm vòng cũng có thể gầy xuống.

Khoảng cách sự kiện quất roi kia cũng đã qua nửa tháng, vết thương của nàng đã hoàn toàn khang phục, cũng nhờ một thân thịt béo này mới để cho nàng có đầy đủ năng lượng chống đỡ xuống. Hôm nay nàng đã có thể rất thuận lợi mặc xuống quần áo nhỏ mà Mặc Ngưng Sơ đổi cho nàng, mặc dù vẫn là béo phúng phính được cưng chiều như cũ, chỉ là đã không còn là mập mạp như trước mà là mượt mà đáng yêu.

Lúc Thường Tư đi theo sau lưng chủ tử đến thấy nàng, lại hoàn toàn không có nhận ra nàng. Trong suy nghĩ của hắn, Tiểu Mỹ là một con heo chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng bây giờ heo đã có thể nhẹ nhàng lên cây, này thật sự là chuyện rất bất ngờ. Mà hắn lại sẽ nhìn con heo biến hóa có thể lên cây sau, cư nhiên liền ngây ngốc ở nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, bất động một hồi lâu.

Quả nhiên là biến hóa quá lớn, xung kích quá lớn sao?

May mà sắc mặt Nạp Lan Lân quá dọa người, hắn rất nhanh liền bị kinh sợ hồi hồn, khôi phục bình thường, đi theo sau lưng chủ tử liền trực tiếp vào hướng tẩm điện, ngự y chân chính đã hầu ở tại cửa ra vào, chờ đợi sai khiến. Hôm nay đến mức này, Mặc Ngưng tiểu chủ còn điểm danh yêu cầu ngự y tên là" Lân Xuyên" , đó chính là chỉ đích danh muốn gặp hoàng thượng. Y thuật của nàng lại cao như vậy, đây là thật bị bệnh, hay là chỉ muốn gặp hoàng thượng, còn không biết được.

“Tiểu thư nói, chỉ muốn một mình Lân công tử đi vào.”

Ở ngoài cửa, Tiểu Mỹ lại một lần chắn trước mặt Thường Tự, cầm một tờ giấy trắng trong tay, phía trên là một chuỗi chữ viết bay múa. Hắn sửng sốt, vội vàng hướng về phía trước kêu: " gia --"

"Ngươi giữ ở ngoài cửa." Từ phía trước tràn ra một câu ngắn gọn rồi lạnh lùng vô tình bỏ mặc hắn.

Thường Tự rối rắm nhìn cửa bị đóng lại, lại rối rắm liếc mắt nhìn Tiểu Mỹ cô nương bên cạnh đang giống như Môn Thần giữ cửa. Sau khi người trở nên gầy đi chẳng lẽ sẽ có biến hóa thần kỳ như vậy sao? Thì ra ánh mắt giấu ở dưới thịt béo là lớn như vậy sao? Hông của thân thể bị thịt béo bao phủ này thì ra là cũng có thể có độ cong sao? Đứng ở bên cạnh nàng, tại sao lại có một loại cảm giác da đầu tê dại?

Vì vậy Thường Tự lại vô hạn rối rắm cả người không được tự nhiên.

*******************tiểu Hạ phân cách tuyến************************

Nạp Lan Lân một mình đi vào trong phòng.

Nơi này tất cả đều quen thuộc như cũ, từ màn tơ che phủ cho đến bày biện xung quanh. Bởi vì những thứ kia đều là hắn ở rất nhiều năm trước tự mình thay nàng sắp xếp, hắn từng vô số lần lưu luyến ở gian phòng này, nghĩ tới nàng có thể thích hay không. . . . . Một năm rồi lại một năm, gian phòng dần dần đầy đủ, từ từ càng thêm mỹ lệ. Giống như nàng đã trưởng thành, xinh đẹp làm cho người ta không dời mắt được.

"Quả Đào ngốc." Hắn đứng ở cửa kêu nhỏ một tiếng.

Sau rèm che màu hồng chính là người kia không nhúc nhích, giống như là thật hôn mê ngủ thiếp đi.

Hắn không khỏi đi lên, xuyên qua tầng tầng màn lụa tuyệt đẹp, ẩn sâu trong mi chứa nặng nề lo lắng. Hắn vén lên một tầng rèm cuối cùng , mắt thấy sẽ ngồi vào bên giường hẹp : " Làm sao nàng lại bất tỉnh. . . . ."

-- thanh âm đột nhiên ngừng lại.

Trên gối đầu mềm mại không có vật gì.

Nạp Lan Lân lập tức nhăn lại mày, một cái vén lên cái chăn phủ ở trên-- có mấy cái gối ghép lên giống hình người, hẳn là gối đầu dự bị đặt ở trong ngăn tủ, như ngó sen liên tiếp ghép ở chung một chỗ, không tiếng động ở hướng về phía hắn lộ ra nụ cười giễu cợt.

Hắn hơi nhếch môi, ngón tay siết chặt: "Quả Đào ngốc. . . . . Nàng đang muốn đùa giỡn cái gì?"

Nhưng là không có tiếng trả lời, gian phòng yên tĩnh giống như chỉ có một mình hắn.

Hắn bình tâm lại, dùng lỗ tai đi tìm nàng.

Vẫn như trước không thu hoạch được gì.

Bước chân của hắn chợt tăng nhanh, đẩy ra tẩm điện tìm những gian phòng còn lại, nhưng từng phòng đều không có bóng dáng của nàng, nàng giống như là đột nhiên biến mất. Tức giận trước đó đều biến mất, đột nhiên xuất hiện sợ hãi theo nhau mà đến.

"Mặc Ngưng Sơ!" Hắn lại lớn tiếng gọi tên nàng, mang theo đầy bất an căng thẳng," nàng đi ra cho ta!"

Thanh âm của hắn vọng trong từng phòng, sự kiên nhẫn của hắn cơ hồ sắp dùng hết, lập tức muốn quay lại đem Tiểu Mỹ chộp tới, ép hỏi nàng Quả Đào giảo hoạt lại đáng ghét kia rốt cuộc lăn đi nơi nào, cho đến khi hắn " rầm" một tiếng đạp ra cánh cửa cuối cùng --

Nơi đó là hồ tắm thật lớn hắn vì nàng xây lên, lớn đến có thể để cho nàng giống như một con cá bơi qua bơi lại ở bên trong.

Rồi sau đó hắn sững sờ đứng tại chỗ, con ngươi đen tối ám trầm chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, không nhúc nhích.

Trên hồ tắm , một người nổi lơ lửng, đầu hướng xuống, hoàn toàn bao phủ trong nước, mà tóc đen của nàng giống như là hoa sen đen yêu dị quỷ quyệt, vặn vẹo biến hóa nở rộ trong nước. . . . . Mà nhìn xuống một chút, là quần sam màu hồng của nàng, thân hình gầy gò quen thuộc của nàng ngay lúc này cứ như vậy an tĩnh ngâm mình ở trong nước, không tiếng động giống như là đã. . . . . Chết đi. . . . . .

"Đáng chết!" Nạp Lan Lân nguyền rủa thấp một câu, thân hình cũng đã nhảy tới trước thật nhanh , mũi chân điểm nhẹ ngón tay đưa ra, liền muốn ôm nàng vào trong ngực, mà cũng chính là một khắc kia! ! ! -- bộ phận che dưới quần sam màu hồng ầm ầm hoạt động, một cái dây thừng chợt quấn lên cổ tay Nạp Lan Lân, sau đó một cỗ sức lực làm cho người ta ứng phó không kịp bỗng chốc đánh tới, kéo hắn về phía sau --! ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play