“Ngươi chính là tiểu Sơ?” Tử Uyển điện hạ tính tình chân thật, rất ít khi nghe được có nữ nhân so với mình còn dữ dội ầm ĩ hơn. Bây giờ đã có thể gặp mặt, thật ra nàng đã muốn gặp từ lâu, bất đắc dĩ Mặc Ngưng Sơ từ khi vừa mới tiến cung đã bị hoàng huynh giam lại. Lúc mới vừa quen biết đầu gỗ Mặc Chuẩn Du kia, tiểu nữ Mặc gia này đã bị đưa đến Lê thành, từ đầu đến cuối không thể gặp một lần.

Người nàng mong muốn gặp từ lâu, hôm nay mới có dịp gặp, lại là một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, tóc mái ngay ngắn phân tán trên trán, tóc đen cũng không biết làm sao xử lý, miễn cưỡng dùng một cây trâm ngọc vén lên, gầy gầy nho nhỏ, cảm giác như chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể làm cho nàng té ngã. Lúc không nói lời nào giống như một đứa nhỏ biết nghe lời, không ngờ có thể làm cho khí thế của mẫu hậu tụt xuống bất ngờ, còn quý Phi Nhu Tuyết ương ngạnh kiêu ngạo kia bị nàng chỉnh đốn cho vào Tông Nhân phủ… thật đúng là….người nhỏ nhưng năng lực lớn!

Mà Mặc Ngưng Sơ lúc đó vừa mới đi vào nơi bị hoàng thượng ra lệnh mở tiệc - Đình U Lan, phát hiện đây thật ra là một nơi hẻo lánh thuộc Ngưng Lộ cung của nàng, nàng gần đây rất bận rộn, tâm tình lại không vui vẻ thoải mái, mới có thể không chú ý bỏ qua một nơi tốt như vậy! Một bước đi vào, mát mẻ bao phủ trong nháy mắt, giống như mở máy lạnh, khoan khoái nhẹ nhàng.

Nàng vui vẻ muốn cởi giày chạy đến, bị Mặc Chuẩn Du kịp thời ngăn cản, ho nhẹ hai tiếng, Mặc Ngưng Sơ mới nhớ là đi chung còn có muội muội của hoàng thượng, cũng là người mà ca ca nhắc tới trong thư, Tử Uyển điện hạ… Có khả năng, là đại tẩu tương lai của nàng.

Ngay lập tức quay sang lôi kéo tay Tử uyển, nhếch môi cười hắc hắc “Mặt đất ở đây thật thoải mái giống băng tằm tơi, đại tẩu có cùng lên không?”

Vì thế chân trần của hai nữ nhân dán trên mặt đất lạnh lẽo thoải mái, hưởng thụ bữa đại tiệc mà hoàng thượng ban thưởng. Mặc Chuẩn Du đỏ cả mang tai, quay lưng đứng ở chỗ không xa, chờ các nàng ăn xong, mang giày vào, mới đi vào nói chuyện với tiểu muội.

Nữ tử trước khi xuất giá, mắt cá chân không thể bị nam tử nhìn, nếu không, đó là bất nhã.

Mà một tiếng “Đại tẩu” kia của tiểu Sơ lại như sấm đánh ngang tai làm hắn càng thêm hoảng sợ, trong lòng suy nghĩ phức tạp, hít thở có chút dồn dập, làm sao cũng không thể hồi phục.

Mặc Ngưng Sơ đảo mắt lườm bóng lưng của đại ca, lại thu tầm mắt về, nhìn Tử Uyển cười “ Đại ca thật là tối dạ, gặp được đại tẩu là may mắn của huynh ấy!”

Tử Uyển ngượng ngùng đỏ mặt, không nghĩ tới ngày thường chỉ có nàng trêu chọc người khác, ngày hôm nay lại bị người khác trêu chọc. Nhưng chủ yếu nhất là, cuối cùng cũng không có chút tư tưởng phản kháng nào, bị tiểu cô nương này mỗi câu mỗi chữ đâm vào trong lòng, hoàn toàn quy phục.

Mặc Ngưng Sơ gắp một đũa thức ăn đến chén của Tử Uyển, cười hì hì nói “Đại ca và phụ thân đều là những người đàn ông chuyện gì cũng tỉ mỉ cẩn thận, nhưng đối với nữ nhân lại luống cuống tay chân, chậm chạp muốn chết. Có lẽ chính họ cũng không biết, nếu không phải người họ để ý, cơ bản là họ sẽ không ở lại bên cạnh đối phương, vừa rồi muội thấy đại ca và điện hạ đi chung, giống như một đôi bích nhân, cũng không biết tiểu Sơ có thể mau uống rượu mừng của đại tẩu và ca ca không? Chờ đợi thật khiến người ta sốt ruột, hoàng thượng nhất định sẽ tự mình ban hôn, nhất định làm vạn người hâm mộ.”

Mặt Tử Uyển lại một lần nữa đỏ lên.

Vì thế, nữ nhân hoàng tộc phóng khoáng nhất Xuyên Hạ hoàng triều lại bị những lời ba xạo như vậy thu phục.

Sâu trong ánh mắt của Mặc Ngưng Sơ lóe lên, nàng cúi đầu, ăn một miếng khổ qua, giả vờ như không chút để ý “Hôm nay quả thật nên đa tạ hoàng thượng ban thưởng buổi tiệc này. Nếu không muội cũng không thể nhìn thấy đại tẩu xinh đẹp và ca ca đã lâu không gặp, long ân mênh mông cuồn cuộn, mà muội lại thấp thỏm không yên, chỉ sợ là nhận không nổi sủng ái như vậy.”

“Tiểu Sơ, đừng sợ, có ta đây!” Tử Uyển vỗ ngực “Có ta ở đây, trong hậu cung này không ai dám bắt nạt muội.”

“Còn có thái hậu nương nương ….”

“Mẫu hậu….” Tử Uyển nhíu mày “Mẫu hậu không phải là mẹ ruột của ta và hoàng huynh. Chỉ cần ta làm cho hoàng huynh hướng về muội, muội tất nhiên không cần để ý đến thái hậu.”

Mặc Ngưng Sơ ngẩng đầu, quay mặt nhìn Tử Uyển xinh đẹp, bề ngoài tinh tế đẹp đẽ, mà nàng còn có chiếc mũi cao cao thanh tú, rồi tới cằm tuyệt đẹp…

“Vậy hoàng thượng và ngài, là cùng một mẹ sao?” Nàng cúi đầu hỏi.

“Muội không biết sao?” Tử Uyển lộ ra thần sắc kỳ dị.

“Muội lúc nhỏ đã bị đưa đến Lê thành. Bởi vì không hiếu học, cũng không thể hỏi đến chuyện bên ngoài, nữ công và cầm nghệ lại quá kém, bị phụ thân dạy bảo đã lâu, nói tóm lại, muội học chả hay cày chả biết, bướng bỉnh quậy phá, muội vốn từng nghĩ rằng muội như vậy cũng chỉ có thể gả cho người bình thường, trôi qua một cuộc sống bình thường, đối với chuyện hoàng thất cũng chưa từng tìm hiểu. Bây giờ vào cung, cái gì cũng không biết, thật xấu hổ…”

Tử Uyển nở nụ cười “Ta và hoàng huynh cùng một mẹ sinh ra, hơn kém nhau bốn tuổi, chẳng qua hình dáng chúng ta giống nhau, nhất là mũi và cằm, cũng bởi vì hình dáng này, hoàng huynh lúc nhỏ thường bị đùa cợt là giống con gái…Ngày trước ta nhớ rõ hoàng huynh mỗi ngày đều đến Ngưng Lộ cung của muội, chắc hẳn lúc muội nhìn thấy lần đầu, nhất định cũng cảm thấy huynh ấy giống nữ nhi, hô hô… Muội đừng nói cho hoàng huynh, nếu không huynh ấy lại tức giận…”

Mặc Ngưng Sơ cũng cười theo, nhưng mà tiếng cười như bị nghẹn lại trong họng, phát không ra tiếng.

“Tiểu Sơ, ta thích muội thẳng thắn thừa nhận như vậy, không giống như những nữ nhân kia, cả ngày suy nghĩ dựa dẫm bên cạnh hoàng huynh, muội muốn biết việc gì cứ hỏi ta, về mặt cầm nghệ thơ ca vẽ tranh, ta nhất định giúp muội tìm một tiên sinh giỏi, đánh bại các cung phi kia.”

Tử Uyển điện hạ vừa nói tới việc làm sao áp chế người khác thì làm sao cũng ngừng không được, Mặc Ngưng Sơ một bên mỉm cười, một bên mơ hồ trả lời.

Nàng cố tình lấy ca ca ra chống đỡ, lại nói vài lời khách sáo với người xem như là quen thuộc vị “hoàng thượng” kia nhất.

Nàng thật sự rất muốn biết rõ chân tướng, nhưng lại sợ hãi khi có cơ hội tìm hiểu rõ ràng.

Nhưng cho dù nàng biết rõ, có thể thế nào? Cho dù biết rõ, nàng chẳng lẽ có khả năng làm chút gì?

Dùng bữa trưa xong, Mặc Chuẩn Du thật khó khăn mới có thể cùng nàng nói chuyện, Mặc Ngưng Sơ lại đem đề tài chuyển tới chung thân đại sự của hai người bọn họ. Mặc Chuẩn Du chuẩn bị một đống chuyện cần nói lại bị dìm ngập không nói được, mặt đỏ tới mang tai. Sau cùng Mặc Ngưng Sơ nói một cách đơn giản chuyện của mình, để cho đại ca nói với người trong nhà, không cần lo lắng.

Tử Uyển nói sau này nhất định sẽ đến thăm nàng, Mặc Chuẩn Du cũng nói với nàng, phụ thân đã xử lý xong chuyện với Phong gia. Người nào làm cho nàng uất ức, Mặc gia sẽ trả lại bọn họ gấp trăm lần.

Từ đầu tới cuối, Mặc Ngưng Sơ mỉm cười nhìn bọn họ. Cuối cùng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Ngày mùa hè oi bức, tiếng ve kêu cứ vang lên giữa trời xanh, mùa làm cho người ta thấp thỏm bất an nhất kéo dài như thế, Mặc Ngưng Sơ mím môi ngồi ở Đình U Lan lạnh lẽo thật lâu, cho đến khi tiểu Mỹ phát hiện nàng ngủ ở trong đình, mới ôm nàng trở về tẩm điện.

Gió nhẹ thổi qua lỗ tai nàng, rất giống với ngón tay của người kia lạnh lẽo dịu dàng, từng mân mê da thịt nàng.

Nhưng thật ra, là người nào lừa gạt người nào?

--------------

P/s : sr các nàng, vì nhà ta bán shop nên thời điểm này hơi bận rộn... tối mịt ta mới về tới nhà và edit + post truyện cho các nàng... mà ta edit còn gà mờ nên mong các nàng thông cảm... ta không phải cố tình để các nàng đợi đâu!!! hức hức *cúi đầu*!! Mong các nàng luôn ủng hộ truyện!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play