Hồng Đan vội quỳ xuống thỉnh tội với Hoàng thượng. Không để hắn kịp nói thêm lời nào, Kỳ Phượng Nhi vội lên tiếng:
- Là thần thiếp quản giáo không nghiêm. Mong Hoàng thượng đừng trách phạt.
Minh Trạch không tiếp tục nói về chuyện đó nữa, liền đứng dậy bộ dạng muốn rời đi:
- Được rồi! Trẫm không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa. Chiều nay nàng không cần phải đến Ngự Thư phòng đâu!
- Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng
Hoàng thượng vừa khuất bóng sau cánh cửa, Kỳ Phượng Nhi khẽ thở nhẹ một hơi, quay sang hỏi Hồng Đan:
- Rốt cuộc là muội bị cái gì vậy? Làm ta sợ hết hồn!
- Nương nương. Nô tỳ đã tìm ra chủ nhân của cây trâm này rồi?
- Muội nói rõ hơn xem nào!
Hồng Đan tiến tới gần Kỳ Phượng Nhi.
- Nô tỳ đến Nội vụ phủ hỏi một chút thì biết được: Đây là cây trâm hồng ngọc do Tây Vực tiến cống cách đây vài năm và được đưa đến cung Hoàng hậu.
- Muội chắc chắn không?
- Chính nô tỳ cùng với phó Tổng quản kiểm tra lại sổ sách ghi chép!
Hồng Đan nói một cách chắc chắn.
Hoàng hậu! Xem ra nàng ta thực sự là người đứng sau việc này. Thật không may cho nàng ta, kế hoạch bất thành- Hoàng thượng mới là người trúng độc. Không những vậy vật chứng và nhân chứng đều nằm trong tay nàng.
Nhưng Kỳ Phượng Nhi lại không thể ngờ rằng. Thân ảnh quen thuộc kia vẫn chưa dời đi. Minh Trạch đã đứng ở bên ngoài và ít nhiều gì thì hắn cũng đã nghe được.
😅😅😅
- Vương Nguỵ! Ngươi đi làm cho Trẫm chút việc.
- Hoàng thượng có gì phân phó?
- Ngươi đến Nội Vụ phủ hỏi một chút xem hôm nay, cung nữ bên cạnh Kỳ Tần đến đấy làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT