Hai người tắm rửa
xong, sau khi hong khô quần áo xong, thì trời bên ngoài cũng ngừng mưa.
Bởi vì đồ dùng trong nhà gỗ không đầy đủ, cho nên Nhiếp Tử Phong quyết
định vẫn nên trở lại biệt thự.
Đi trên mặt cỏ ướt sũng, cảm nhận
được sự mềm mại dưới chân, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng không khỏi vui vẻ, khoé miệng tự nhiên nhếch lên thành
một đường cong.
Liếc mắt nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng của Nhiếp Tử Phong rung động, dịu dàng hỏi: "Em cười cái gì?" Lời nói vang
lên trong gió rất ngọt ngào và dịu dàng, để lộ ra tâm tình của anh. .
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng thu lại nụ cười của mình, hốt hoảng quay
đầu tránh đi tầm mắt của anh: "Em cười cũng không được sao?"
"Cười thì có thể, nhưng mà nếu như em cười về anh …" Nói tới đây Nhiếp Tử
Phong tạm dừng một lát. Ngay sau đó nở ra một nụ cười thần bí, nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Vũ nói: "Anh đoán, có phải em vừa nghĩ tới cái vừa rồi em mới được nhìn cho nên mới cười như vậy có phải không?"
"Biến thái!" Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, cho anh một cái liếc mắt xem thường.
Nghe thấy cô mắng mình như vậy, Nhiếp Tử Phong giận quá hóa cười, cười tà ác, lộ ra sự nguy hiểm trong đó.
Anh lấy ánh mắt nóng bỏng nhìn toàn thân từ trên xuống dưới của Nhiếp Tử Vũ một lượt, nghĩ tới cảnh kiều diễm ở trong nhà gỗ, nhất thời liền cảm
thấy miệng đắng lưỡi khô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn mị hoặc: "Em
còn nói anh biến thái, em có tin là anh sẽ thật sự biến thái với em hay
không!"
Dứt lời, Nhiếp Tử Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn
mình giống như con sói đang nhìn con mồi, không nói bất cứ lời nào liền
kéo váy lên chạy ‘bịch bịch bịch bịch’ về phía trước, cũng không thèm
nhìn đường cho kỹ, chỉ cần thoát khỏi anh là tốt rồi.
Nhưng mà cô chạy quá nhanh, lại thêm nước mưa khiến cho mặt cỏ trơn trợt, không
chạy được mấy bước đã trượt chân, cả người nhanh chóng nghiêng về phía
trước. .
Ngay tại lúc cô mở to hai mắt chuẩn bị hôn môi xuống đất thì có một cái tay mạnh mẽ giữ lại và một giọng nói lo lắng vang lên:
"Cẩn thận." Do đến từ phía sau, cho nên chỉ sau một giây cô đã bị kéo
vào một vòng tay ấm áp.
Bốn mắt nhìn nhau, mượn chút ánh sáng mờ nhạt, lúc đó hai người ở sát tới mức có thể nghe thấy nhịp tim đập của đối phương.
Không biết nhìn nhau bao lâu, sau khi Nhiếp Tử Vũ phát hiện đáy nắt anh hiện
lên sự thâm tình, lúc này cô mới vội vàng đẩy anh ra, rời khỏi vòng tay
ôm ấp của anh.
"Cảm ơn." Cô cúi đầu xuống, nói lời cám ơn với anh.
"Khụ khụ, không cần." Nhiếp Tử Phong cũng xấu hổ, không được tự nhiên sờ sờ
cái mũi, sau đó do dự một chút liền nhanh chóng nắm lấy tay của Nhiếp Tử Vũ. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh khẽ giải thích, nói: "Trên
mặt đất cực kỳ trơn trượt, để anh nắm tay em đi, nếu không mất công em
ngã anh lại phải gọi bác sĩ tới đây." .
Cảm giác hơi lạnh ở bàn
tay bé nhỏ của cô bị bàn tay to của anh nắm chặt lại, Nhiếp Tử Vũ cảm
nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có. Nhìn bóng lưng cao lớn của
anh, đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ trở nên dịu dàng.
Anh dịu dàng như vậy, sao cô có thể không yêu anh được, chỉ tiếc là, giữa bọn họ không có kết quả.
※
Sau khi trở lại biệt thự, đã là hơn mười giờ tối. Tuy đã tắm rửa sơ qua ở
bên nhà gỗ rồi, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn rất săn sóc cho cô mà chuẩn bị
nước tắm, sau đó nhân lúc cô đi vào nhà tắm để tắm rửa thì anh nấu món
mì hải sản thơm phức cho hai người.
Ăn uống no say, rất nhanh đã
cảm thấy buồn ngủ, Nhiếp Tử Vũ nói với Nhiếp Tử Phong ngủ ngon xong liền đi vào phòng đi ngủ. Còn Nhiếp Tử Phong ở lại, dọn dẹp những thứ còn
lại ở trong bếp, sau đó đi vào thư phòng xử lý công việc.
Hôm sau - -
Đêm qua một trận mưa đã rửa đi một lớp bụi bặm, tưới tắm cho hoa cỏ, trong
không khí thoang thoảng có mùi của bùn đất và hương vị của biển. Giống
như những ngày vừa qua, Nhiếp Tử Vũ rửa mặt chải đầu xong thì đi xuống
dưới nhà ăn. .
Nhiếp Tử Phong tay nghề vô cùng tốt, tuy chỉ làm
được mấy món ăn đơn giản trong gia đình, nhưng mà mùi vị lại rất ngon
tương đương với đầu bếp trong khách sạn năm sao. Cũng chính vì điều này, đã nhiều ngày cô bị Nhiếp Tử Phong hình thành thói quen kén ăn, trừ bỏ
những món anh làm ra, còn lại tất cả đều không đụng tới. Có đôi khi anh
bận rộn công việc quá, cô tình nguyện bị đói nhưng nhất định không chịu
ăn bánh mì hoặc bánh bích quy.
Trên đường đi tới nhà ăn, Nhiếp Tử Vũ đoán xem sáng nay ăn món gì. Nhưng tới khi cô tới nhà ăn, thì nhìn
thấy trống không, trên bàn không có cái gì hết, vô cùng thắc mắc. Cô
sửng sốt một lát, xoay người đi vào trong bếp cũng không thấy bóng dáng
anh đâu, thậm chí không hề có dấu vết nấu ăn.
"Kỳ lạ vậy." Đôi mi khẽ nhăn lại, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hoang mang. Bình thường
vào giờ này Nhiếp Tử Phong đã làm đồ ăn cho cô hoặc gọi đồ ăn tới cho cô rồi, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra sao?
Nghĩ tới đây, trong
lòng của Nhiếp Tử Vũ thoáng qua chút bất an. Quay đầu nhìn về cầu thang
trên lầu, cô do dự một lát rồi đi lên lầu.
Bước nhanh đi tới thư
phòng của Nhiếp Tử Phong, cô nhíu mày do dự đi qua đi lại. Từ lần bị bắt gặp gọi điện thoại tới giờ cô chưa đi vào đó, lần này nếu anh lại hiểu
lầm là cô muốn chạy trốn thì làm sao bây giờ? Quan hệ của bọn họ không
dễ dàng mới có thể hoà hợp được, nếu lại vì chuyện này mà đổ vỡ thì làm
sao bây giờ.
Làm sao bây giờ? Cuối cùng thì cô nên vào hay không đây?
Nhiếp Tử Vũ vô cùng rối rắm. .
Thôi! Cứ đi vào đi! Dù sao cô muốn chạy trốn cũng không có gì sai, ai bảo anh không nói tiếng nào đã nhốt cô tới đây!
Cô ngừng thở, thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, ngó đầu vào bên trong để
thăm dò muốn tìm kiếm bóng dáng mà cô suy nghĩ. Nhưng mà cả thư phòng
rộng lớn như vậy lại trống không, yên lặng như tờ.
Oa? Vậy mà anh lại không có ở đây?
Động tác mở cửa ngừng lại, Nhiếp Tử Vũ không dám tin điều mình vừa nhìn thấy.
Lông mày nhíu lại, cô suy nghĩ xem Nhiếp Tử Phong có thể ở chỗ nào vừa định
rời khỏi thư phòng. Tuy nhiên ngay trong lúc cô xoay người đi ra, ánh
mắt vô tình liếc nhìn ở dưới gầm bàn, hành động nhất thời dừng lại. Cô
mở to hai mắt nhìn chằm chằm xuống dưới sàn ở dưới gầm bàn, một giây,
hai giây, mãi tới năm giây cô mới phản ứng kịp. .
Nhìn theo tầm mắt đang kinh ngạc của cô, thì thấy một bóng người đang nằm ở đó, chính là Nhiếp Tử Phong.
Tất cả mọi suy nghĩ đều biến mất khi nhìn thấy bóng dáng của anh, Nhiếp Tử
Vũ vội vội vàng vàng chạy lên phía trước, nhìn thấy đúng là Nhiếp Tử
Phong đang nằm dưới đất ngất đi. Sắc mặt của anh đỏ ửng lên một cách bất thường, ngay cả lúc ngất đi cũng nhíu chặt mày lại, cho thấy trong lòng không thoải mái.
Nhiếp Tử Vũ theo trực giác đặt tay lên trán anh, lập tức cảm thấy nóng bỏng cả tay.
"Trời ơi! Phát sốt rồi." Trán của anh nóng như lửa. Nhìn sắc mặt của anh vô
cùng khó coi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ rối lên không biết làm sao.
Nhất định là bởi vì tối hôm qua! Lại nhớ tới chuyện tối qua sau đó anh còn
để cho mình tắm rửa trước, Nhiếp Tử Vũ đoán chắc là nhất định khi đó anh bị lạnh. Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Phong đang mất đi ý
thức, Nhiếp Tửu Vũ lại cảm thấy lo lắng và áy náy trong lòng.
"Nên làm cái gì bây giờ đây." Nhiếp Tử Vũ lo lắng không biết nên làm cái gì
bây giờ. Thường ngày chỉ cần bình hơi nhiễm bệnh một chút là bác sĩ sẽ
tới chăm sóc, ngay cả khi một mình ở Mỹ ba năm, Lãnh Duy Biệt cũng mời
người giúp việc tới chăm sóc cho mình, cho nên lần đầu cô gặp phải
chuyện như vậy, khó tránh khỏi bối rối. .
Ánh mắt vô tình liếc
nhìn thấy điện thoại di dộng ở trên bàn, Nhiếp Tử Vũ theo bản năng muốn
cầm lấy điện thoại di động để gọi cấp cứu. Nhưng sau khi cô bấm một dãy
số xong, lại suy nghĩ tới cô vẫn không biết tên của hòn đảo mà bọn họ
đang ở, ngón tay dừng lại.
Quay đầu lo lắng nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đang nằm dưới đất, Nhiếp Tử Vũ lại đấu tranh nội tâm, sau hơn một phút cô buông điện thoại xuống.
Thôi.
Tốt xấu gì thì cô cũng đã sống mười tám năm rồi, chẳng lẽ không chăm sóc được người đang phát sốt sao?!
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt lóe lên sự kiên định. Lập tức đi
tới trước máy vi tính trên bàn làm việc của anh, lên mạng tìm.
Sau khi tra baidu mới biết, Nhiếp Tử Vũ phải mất rất nhiều sức lực mới có
thể kéo Nhiếp Tử Phong từ dưới đất đi lại chiếc giường lớn, sau đó mở tủ lạnh ra lấy một miếng đá bỏ vào bọc nilon đựng thức ăn sau đó bao lại
lót ở sau đầu của Nhiếp Tử Phong, sau đó lại dùng nước lạnh lau lau một
lượt trên cơ thể của anh, sau đó lấy khăn lạnh để lên trên cái trán nóng hổi của anh, lúc này mới xong việc.
Cô làm tất cả các biện pháp
để hạ nhiệt, bây giờ chỉ cầu ông trời khiến cho anh mau mau tỉnh lại.
Nhiếp Tử Vũ không ngừng hướng về phía trời xanh để cầu nguyện, sau đó
hít từng hơi từng hơi, rồi đi xuống dưới lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT