"Chắc là không đâu, nhất định là mình đã nghe nhầm rồi." Đây là bờ biển, làm
sao lại có sói được, Nhiếp Tử Vũ tự an ủi ở trong lòng. Nhưng đôi mắt
trong veo nhìn thấy ngọn núi cao cao cách đó không xa, bất giác trong
lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Nơi nào có núi thì sẽ có sói … Cô sẽ không thê thảm như vậy chứ?
Khuôn mặt tinh xảo nhăn nhó lại, Nhiếp Tử Vũ tự cảm thấy bi thương cho chính mình.
"Làm sao bây giờ?" Ngay lúc cô chuẩn bị quay đầu lại để chạy, thì 'Ầm' một
tiếng vang lên, tia chớp xét qua phía chân trời, tiếng sấm đánh vang
lên. Cô sợ tới mức ngã ngồi xuống mặt đất. .
Từ nhỏ cô đã rất sợ
tiếng sấm, nghe thấy tiếng sấm vẻ mặt cô hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt,
ánh mắt như mất hồn, cả người ngồi dưới đất run cầm cập. Cô co người
lại, bịt hai lỗ tai, liều mạng vùi đầu vào giữa hai chân để khỏi nghe
thấy tiếng sấm, nhưng mà từng tiếng từng tiếng vang lên, mỗi lúc một
vang dội, giống như đang nổ ở bên tai của cô.
Nhớ lại trước đây, mỗi
khi có sấm thì anh sẽ tới bên cạnh cô ôm cô vào trong ngực, an ủi cô,
trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy buồn bã, lỗ mũi chua xót.
Nhưng tình cảnh như vậy đã không còn tồn tại nữa, hôm nay đã là người còn cảnh mất.
Anh có phát hiện ra mình không ở đó không? Nếu như phát hiện, anh có đi tìm mình không?
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ lại càng khóc đến mức khản cả giọng, cũng không
biết là do tiếng sấm sét hay là do nghĩ tới chuyện trước kia…
Sau một hồi tìm kiếm khắp nơi, anh cũng không thể tìm thấy bóng dáng của
Nhiếp Tử Vũ như mong muốn. Nhìn thấy tia chớp biến mất, sau đó tí tách
rơi xuống những hạt mưa nhỏ, tim của Nhiếp Tử Phong như thót lên trên cổ họng.
Nhiếp Tử Phong tức giận nhìn thấy những dấu chân dẫn đi
vào rừng cây ở bên ngoài. Nhìn vào rừng cây rậm rạp bên trong, sự tức
giận của Nhiếp Tử Phong bỗng chốc biến thành căng thẳng. .
Nhấc
chân bước đi, anh đang muốn đi vào trong rừng cây, thì trên bầu trời
bỗng nhiên vang lên tiếng sấm nổ ầm trời, cắt ngang suy nghĩ của anh.
Anh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn tia chớp ở đường chân trời, tức giận
cũng bị anh ném qua sau đầu, bắt đầu lo lắng không yên.
Trước giờ Vũ Vũ vốn rất sợ tiếng sấm sét, bình thường chỉ cần có tiếng sấm là sẽ
chạy trốn vào trong lòng anh. Mà bây giờ cô chỉ có một mình lại không
biết tung tích, mặc dù không phải nơi hoang sơ, nhưng mà cũng không có
chỗ nào để ẩn náu, cô nhất định là đã bị doạ sợ!
Nghĩ tới đây,
tất cả bất an đều dâng lên trong lòng của Nhiếp Tử Phong. Trong đôi mắt
đen loé lên tia lo lắng, anh bước chân đi vào sâu trong rừng cây.
"Vũ Vũ, rốt cuộc em đang ở đâu. . ." Anh càng thêm gấp gáp tìm kiếm hơn so với lúc trước.
Đi vào trong rừng. Đang lúc mưa nhỏ chuyển thành mưa xối xả, ánh mắt của
anh tinh tường nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng màu trắng.
Vén sợi tóc trước mặt đi, anh nhìn kỹ lại, xác định bóng dáng kia chính
là Nhiếp Tử Vũ mà anh đang khổ sở tìm kiếm, anh vội vã chạy lại chỗ của
cô.
Đang lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy tuyệt vọng, thì cô nghe thấy một giọng nói lo lắng vang lên.
"Vũ Vũ. . ."
. . .
Giọng nói quen thuộc vang lên, cô sửng sốt quay lại theo hướng phát ra tiếng
nói. Cứ tưởng mình sinh ra ảo giác, cho đến khi cô nhìn thấy rõ bóng
người đang chạy về phía mình, cô mới biết là không phải mình đang mơ, mà thật sự là anh đã tìm được cô! .
Bỗng dưng, trước mắt đột nhiên hiện lên gương mặt anh tuấn của Nhiếp Tử Phong, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ càng rơi ra nhiều hơn.
Nước mắt cứ như vậy tràn ra hốc mắt, đối với hoàn cảnh xa lạ và sấm sét mà
cô sợ nhất kia, Nhiếp Tử Vũ sớm đã lo lắng không yên, không suy nghĩ
được gì nữa.
Nước mưa hoà chung với nước mắt chảy xuống gương mặt của cô, cô bò dậy từ dưới đất, nhanh chóng chạy lại chỗ của anh.
"Anh trai. . ."
Đang nói dở, ‘ Ầm ’ một tiếng vang lên thật lớn ở phía chân trời, Nhiếp Tử
Vũ bị sợ hét lên thất thanh một tiếng vội vàng chạy vào trong ngực của
Nhiếp Tử Phong, vùi đầu vào trong ngực của anh, thân thể run rẩy như
chiếc lá rụng cuối mùa thu.
Nhiếp Tử Vũ chợt nhào vào trong ngực
của Nhiếp Tử Phong, đôi tay ôm chặt lấy hông của anh. Sau khi cảm nhận
được hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, tất cả những uất ức tràn ra như
vỡ đê, tiếng nức nở không ngừng vang lên.
"Hu hu, có sấm sét, em
rất sợ. . ." Cô bất lực dựa vào lồng ngực to lớn và vững chắc của anh,
giống như người chết chìm vớ được cọc gỗ.
Không biết khóc hết bao lâu, tiếng sấm sét cũng đã dừng lại. Sau đó là tiếng những hạt mưa nhỏ
tí tách rơi xuống những lá cây tạo ra tiếng rào rào. Dần dần mưa nhỏ hạt chuyển thành mưa xối xả như trút nước. .
Nhìn thấy bộ dạng cô
khóc đáng thương như vậy, Nhiếp Tử Phong vốn đang tức giận trong lòng
cũng rối cả lên, càng không nói đến việc từc giận vì cô đã bỏ trốn.
"Ngoan, đừng khóc, không sao, đã không sao rồi." Vừa nói xong, anh ôm chặt cô
vào trong ngực. "Bây giờ đang mưa to, chúng ta tìm chỗ trú mưa trước
được không?” Nơi này cách biệt thự khá xa, nếu quay trở về đó sợ là hai
người chưa tới đó đã ngất xỉu rồi, vì sự an toàn của hai người, anh chỉ
có thể làm vậy…
"Ừ?" Không còn tiếng sấm nữa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới buông anh ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Bên kia có gian nhà gỗ, bây giờ qua đó tránh tạm trước. Đợi mưa tạnh chúng
ta sẽ trở về, được không?" Thấy cô đã dần bình tĩnh lại, Nhiếp Tử Phong
dịu dàng hỏi.
"Không cần!" Trợn mắt nhìn về phía trong núi theo
hướng anh chỉ, Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng từ chối. Dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô đỏ ửng lên, sưng lên như hạt đào. Đối mặt với
ánh mắt đầy kinh ngạc của Nhiếp Tử Phong, cô lầm bầm nói: "Có sói, không thể đi vào."
Sói?
Nhiếp Tử Phong vừa nghe, lại không nhịn được phì cười một tiếng.
"Cười cái gì, anh không tin lời em nói?" Thấy anh cười nham nhở, cô nhíu mày
lại. Chính tai cô nghe thấy tiếng sói tru mà. .
"Bé ngốc."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Nhiếp Tử Phong cảm thấy rất thú vị.
"Trước khi anh mua hòn đảo này, đã cho người đi kiểm tra rồi, ở đây ngay cả chó cũng không có chứ đừng nói tới sói." Bất giác anh cảm thấy thật
buồn cười.
"Mưa rơi càng lúc càng lớn, chúng ta nhanh đi qua đó
đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó." Nhiếp Tử Phong nói xong một hơi, không đợi Nhiếp Tử Vũ trả lời, anh kéo tay cô chạy thẳng về phía nhà gỗ.
Bị anh nắm tay, chạy đi trong màn mưa. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh,
trong lòng Nhiếp Tử Vũ mềm nhũn, trong mắt toát ra tình yêu sâu đậm.
Từng hạt mưa rơi lộp độp lên thân thể của hai người, mặc dù là đêm hè, nhưng nước mưa vẫn lạnh đến thấu xương.
Sau khi đi tới nhà gỗ, Nhiếp Tử Phong cầm lấy cái chìa khoá giấu dưới chậu
hoa lên mở cửa. Đi vào trong nhà, hơi ấp trong phòng ùa tới khiến cho
hai người đang lạnh run không khỏi thở phào một cái. .
Nhiếp Tử Phong đóng cửa lại, quay đầu đang muốn nói cho Nhiếp Tử Vũ biết áo
choàng tắm để ở trong ngăn tủ, nhưng khi nhìn tới cô, ánh mắt liền dừng
lại.
Nước mưa ướt khiến cho bộ quần áo màu trắng của cô dính vào
người, khiến cho nội y mơ hồ hiện ra, lớp vải dính sát lại khiến cho
dáng người có lồi có lõm, tạo thành đường cong dọc theo người của cô.
Mái tóc xoăn ướt nhẹp rũ xuống trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng
bàn tay của cô vì chạy mà hơi đỏ lên. Một đôi mắt trong sáng vô tội đang nhìn anh, giờ phút này Nhiếp Tử Vũ giống như một mỹ nhân ngư …
Chỉ nhìn thôi, Nhiếp Tử Phong đã cảm nhận được một luồng lửa nóng dục vọng
đang dâng lên từ đáy lòng, như muốn thiêu đốt thân thể anh.
"Vũ Vũ. . ." Chẳng biết từ lúc nào, giọng nói của Nhiếp Tử Phong trở nên khàn khàn.
Không nhận ra sự khác thường của anh, Nhiếp Tử Vũ chớp mắt hỏi: "Anh không sao chứ? Mặt của anh hơi đỏ lên. . ."
Nhiếp Tử Phong vốn muốn nói cô giữ một khoảng cách với mình, nhưng lúc tầm
mắt của anh nhìn xuyên thấu qua cái cổ áo trắng đang mở rộng ra của cô
nhìn thấy nơi đẫy đà trắng như tuyết xong, lý trí trong đầu giống như
dây cung bị đứt ra từng đoạn, tất cả nhẫn nại đều đạt tới cực hạn.
"Em. . ." Anh mở miệng cố gắng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này, nhưng mà
giọng nói vừa nói ra khỏi miệng lại khô khốc, khiến anh hết hồn.
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, Nhiếp Tử Vũ nhịn không được
rùng mình một cái. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đang chằm chằm nhìn bộ ngực mình, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lấy tay che lại.
Mùi
thơm đặc trưng trên cơ thể cô lượn lờ trước mũi anh, lồng ngực kiên cố
rõ ràng cảm nhận được bộ ngực mềm mại của cô, nhất thời như có một cây
đuốc đốt trong người anh, khiến cho anh khó nhịn được lửa dục. Từ ngày
gặp lại cô không thể nghi ngờ là Nhiếp Tử Phong điên cuồng muốn cô, giờ
phút này ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, cho dù là thánh nhân cũng không thể ngồi vậy mà trong lòng không loạn.
Không nói nhiều lời, chỉ nói một câu: "Anh muốn em." Ba chữ, môi mỏng của Nhiếp Tử Phong nói ra
khỏi miệng khiến cho cô kinh ngạc không nói nên lời.
Nhìn thấy bộ dạng của anh không giống như nói đùa, Nhiếp Tử Vũ nhíu chặt chân mày
lại: "Chuyện vừa nãy …" Giọng nói của cô rất nhỏ giống như nói thầm,
nhưng mà chưa nói hết một câu, đã bị Nhiếp Tử Phong cắt đứt.
Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, để cho cô đối diện với ánh mắt khẩn cầu của mình. Cánh môi mỏng của anh khẽ chu lên thành một hình tròn, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cúi đầu xuống hôn từ
môi lên mặt của cô, cuối cùng há miệng ngậm vành tai mềm mại như ngọc
của cô.
Đột nhiên bị anh làm động tác như vậy Nhiếp Tử Vũ kinh
ngạc đến ngây người ra, mãi chưa lấy lại tinh thần, khi đôi mắt của cô
nhìn thấy đáy mắt của anh tràn đầy lửa tình, giờ cô đã hiểu rồi. Cô bắt
đầu thử kháng cự, nhưng không ngăn được hành động này của Nhiếp Tử
Phong, cuối cùng lọt vào trong bẫy của anh. Đôi tay cô bất tri bất giác
vòng lên cổ anh, Nhiếp Tử Vũ nhón chân lên, chơi đùa cùng với anh, không lưu loát đáp trả lại anh.
Nụ hôn của anh khí thế mãnh liệt, giống như kiếm tút ra khỏi vỏ, mang theo phí phách riêng đoạt hết ngọt ngào của cô.
"Ừm. . ." Một tiếng rên khẽ tràn ra khỏi miệng, Nhiếp Tử Vũ nhạy cảm cảm
nhận được như có một luồng điện đang chạy qua người mình, nhất thời tứ
chi trở nên vô lực. Muốn đẩy tay của anh ra nhưng chẳng biết từ khi nào
tay đã để lên bả vai anh, cô ngại ngùng nhìn anh, mặt đỏ tới mang tai.
Không biết qua bao lâu, khi Nhiếp Tử Vũ cảm thấy không khí trong phổi hầu như không còn nữa, lúc này Nhiếp Tử Phong mới lưu luyến rời khỏi môi của
cô. Cả người cô như tê liệt ngã vào ngực của anh, hít từng ngụm từng
ngụm không khí. Đang lúc cô cho là cứ như vậy mà kết thúc, lại nghe được giọng nói của Nhiếp Tử Phong vẫn còn nồng nặc mùi tình dục nói.
"Bảo bối, cho anh được không? Anh muốn em." Chỉ hôn thôi, đã sớm không thể
thỏa mãn được anh. Nhìn Nhiếp Tử Vũ bị mình hôn đến mức mặt đỏ lên,
giống như quả đào chín, Nhiếp Tử Phong chỉ cảm thấy dục vọng ở hông mình càng trở nên mãnh liệt, khiến anh bị đau tới mức nhíu mày.
"Em. . ." Bởi vì ánh mắt của anh trần trụi nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ do dự. Bởi
vì trong tiềm thức của cô, cô cũng muốn anh, nhưng mà ngại vì…
Đối với sự thẹn thùng của cô, Nhiếp Tử Phong rất hài lòng. Anh khẽ cười một tiếng, theo trực giác nắm lấy cánh tay của cô đặt ở trước ngực của anh, cẩn thận hỏi: "Cho anh được không?"
Giọng nói của anh giống như có thuốc mê, nhất thời khiến cho Nhiếp Tử Vũ mê muội đi, rất tự nhiên nói ra một từ: "Được."
Nhận được lời đồng ý của cô, Nhiếp Tử Phong không còn do dự nữa. Hai tay
nhanh chóng mò vào bên trong lớp áo quần, men theo bắp đùi non mềm như
sữa của cô không ngừng đi lên, cuối cùng dừng lại ở cái mông của cô. Đáy mắt của Nhiếp Tử Phong như nở ra một nụ cười quyến rũ, đang lúc Nhiếp
Tử Vũ không biết anh đang muốn làm gì, thì anh lại đẩy cô ra phía trước
nhấn một cái.
Bàn tay linh hoạt kéo xuống cái khoá kéo sau lưng
của cô, lấy tư thế dịu dàng gần giống như vái lạy để cởi ra bộ quần áo
ướt sũng của cô. Lúc cô lộ ra chõno tròn mềm mại kia, Nhiếp Tử Phong
kinh ngạc tới mức thiếu chút nữa ngừng thở. Nhìn thấy gò núi nhỏ đứng
thẳng như ngọn núi cao, chiếc áo ngực bằng ren màu hồng nhạt bao bọc
không hết, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhảy ra ngoài.
Bàn tay run rẩy nhanh chóng di chuyển từ sau lưng của cô đi tới phần bụng, rồi
lại từng chút từng chút nhích lên rồi dừng lại trước ngực. Nhiếp Tử
Phong nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang ngại ngùng tới mức hận không thể cúi
đầu thấp xuống tận dưới đất, môi liền cong lên thành nụ cười. Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đẩy chiếc áo ngực của cô lên trên,
nơi đầy đặn của cô nhất thời lộ ra khiến cho người ta thèm muốn
"Đừng … Đừng nhìn …" Ánh mắt của anh
giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng, khiến cho cô sợ hãi. Đối mặt với
luồng lửa nóng ùa vào cơ thể, khiến cho Nhiếp Tử Vũ liếm liếm cánh môi
khô khốc, không biết hành động này của mình mê người đến cỡ nào.
Sợ, cô cũng sợ. . .
Không cho cô có bất kỳ cơ hội giãy giụa nào, Nhiếp Tử Phong lấy hai tay của
cô ra. Đột nhiên cúi đầu xuống há miệng ra ngận lấy ngực bên trái của
cô, cánh tay còn lại không ngừng vuốt ve.
Nơi tư mật mềm mại của
cô chống đỡ lại lửa nóng cứng rắn của anh, nhất thời khiến cho khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ tới mang tai, xấu hổ không nói một câu. Cô nhanh
chóng nhìn đi chỗ khác, muốn né tránh ánh mắt như muốn câu hồn của anh,
nhưng mà dường như anh trêu chọc cô đến nghiện luôn rồi, ở bên tai cô
thở ra hơi thở thơm như hoa lan.
"Cảm thấy sao?" Hơi thở ấm
áp của Nhiếp Tử Phong phả lên da mặt của cô, anh dùng giọng nói hấp dẫn
gợi tình nói: "Nó đang phát cuồng vì em đó."
Anh to gan nói những lời kích thích thần kinh của Nhiếp Tử Vũ, cô rất muốn nói anh câm miệng lại, đừng nói nữa… Nhưng mà lời nói còn chưa kịp mở miệng, cái tay còn
lại của anh liền không an phận, bắt đầu dao động trên người của cô, trêu chọc lòng cô, thiêu đốt mỗi tấc da thịt của cô.
"Ưm. . ." Nhiếp
Tử Vũ không kìm nến được rên rỉ ra tiếng, trong người không hiểu sao
dâng lên một loại khoái cảm. "Không … Không cần …"
Loại cảm giác
này vô cùng kỳ quái, tế bào toàn thân cô như run rẩy lên vì hành động
của anh, trong người dâng lên cảm giác vừa hưng phấn vừa sợ hãi, cảm
giác mâu thuẫn như vậy khiến cho Nhiếp Tử Vũ bối rối.
Cô làm sao vậy?
Đôi tay của Nhiếp Tử Phong giống như có ma lực, trêu chọc khiến cho cơ thể
ngây thơ của Nhiếp Tử Vũ khơi lên từng đợt lại từng đợt ngọn lửa dục
vọng. Đợi đến khi đợt trước qua đi, thì anh cũng đã nếm hết ngọt ngào
đợt sau của cô, lúc đang muốn quay đầu lại tiếp tục hôn môi của cô thì…
Nhiếp Tử Vũ không chút lưu tình nào, 'Hắt xì' một cái, khiến cho ngọn lửa dục vọng của anh cũng bị dập tắt luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT