Cửa thư phòng bị chậm rãi đẩy ra, theo sự di chuyển của cánh cửa phòng
từng tấc từng tấc một, tất cả thân thể của Nhiếp Tử Ngôn cũng từ từ cứng ngắc lại giống như tượng đá, toàn bộ máu trong cơ thể đều như bị dồn
lên trên, đông cứng lại thành một cục. Khi cánh cửa phòng được mở ra
vuông góc với thành lan can, không ngoài phán đoán, người đứng ở ngoài
cửa chính là Tống Linh.
Một mái tóc dài đen nhánh để buông
xõa bay phơ phất ở trên bờ vai, phía dưới những lọn tóc hơi dài bị xõa
xuống ngang trán, là một đôi con ngươi đen bóng,
sáng quắc như sao, không có một chút xíu độ ấm. Đôi mắt Tống Linh mang
đầy sự âm u lạnh lẽo, vẫn đứng ở tại chỗ đó dùng tư thái thong dong nhìn vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Ngôn đang bày ra vẻ sững sờ
đến trắng bệch, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển sang tờ giấy đang ở
trong tay của cậu. Bỗng dưng, anh ta nhếch môi thoáng hiện một ý cười
làm cho người ta khó đoán được.
"Cậu đã biết rồi sao."
Tiếng nói của Tống Linh tựa như mây trôi nước chảy, làm như hoàn toàn không
hề để ý đến chân tướng sự việc đã bị cậu phát hiện
ra. Nụ cười yếu ớt đang treo ở trên gương mặt tuấn tú khôi ngô kia viết
rõ hai chữ vô hại, nhưng mà từ toàn thân lại tỏa ra hơi thở tràn đầy
nguy hiểm, lại tiết lộ ra nỗi lòng chân thật của anh. Trong sự lười
biếng lại tản ra sự hiểm độc có thể chết người, đó chính là con người
của Tống Linh trong giờ phút này.
"Tôi..." Thân thể nho nhỏ
của Nhiếp Tử Ngôn bởi vì những lời này của Tống Linh mà trở nên run rẩy, buông thõng tay xuống. Tờ giấy kia đang trên đầu đầu ngón tay của cậu
liền rơi xuống bồng bềnh chao liệng như một chiếc lá rồi rơi xuống đất, không có một tiếng động.
Tống Linh
tao nhã đưa tay ngăn đỡ mái tóc của chính mình, rồi tiếp đó vuốt ngược
mái tóc ra phía sau đầu. Ngay sau đó anh ta xoay người lại, nhẹ nhàng
đóng cánh cửa thư phòng lại, thuận tiện vặn luôn khóa cửa lại. Chỉ có
điều, khi Tống Linh xoay người lại lần nữa, lúc mặt đối mặt với Nhiếp Tử Ngôn, nụ cười yếu ớt trên mặt trước đó một khắc giờ đây đã không còn
sót lại chút gì. Giờ phút này trên mặt anh ta hiện đầy vẻ âm u, tối tăm
giống như quỷ Satan nơi địa ngục làm cho người ta phải sợ hãi.
Anh sải chân, hai chân thẳng tắp bước đi hướng về phía Nhiếp Tử Ngôn đang ở đó, vươn đôi cánh tay vượn ra.
Nhiếp Tử
Ngôn cho là Tống Linh đang định làm điều gì đó đối với chính mình, trực
giác rút lui về phía sau vài bước. Nhưng lại không ngờ rằng Tống Linh
lại xoay người ngồi xuống chậm rãi nhặt tờ giấy kia từ dưới đất lên, sau đó cẩn thận từng ly từng tí, gấp tư tờ giấy kia lại một lần nữa, cầm
lên thêm những tấm ảnh chụp đang đặt ở trên ghế, lại một lần nữa kẹp tất cả những thư đó trở lại vào trong cuốn sách, làm như chưa từng có
chuyện gì phát sinh ra vậy.
Sau khi thu thập lại tất cả
những thứ đó xong xuôi, lúc này sắc mặt của Tống
Linh nhìn vào Nhiếp Tử Ngôn mới thật sự trở nên thâm trầm, khóe môi hơi
nhếch lên cong cong.
"Cháu không cần phải sợ hãi, ta không
phải là người như cha của cháu, ta sẽ không bao giờ ra tay đối với một
đứa trẻ con." Anh vừa lạnh lùng trào phúng nói về hành vi ngày ấy của
Nhiếp Tử Phong ở trong nhà ăn, một bên vừa nhàn nhã ngồi xuống trên mặt
ghế.
Nhiếp Tử Ngôn cũng chưa thốt lên lời nói thật, chỉ lạnh lùng nhìn lại anh, suy nghĩ về nét mặt của Tống Linh.
Mà Tống Linh cũng không vội vã lên tiếng, cứ
như vậy, dùng thái độ nhàn tản nhìn vào cậu. Mãi cho đến lúc trong đôi
mắt nhỏ của Nhiếp Tử Ngôn thoáng hiện lên một nét không còn bình tĩnh,
lúc này anh mới sâu kín mở miệng nói: "Tờ kết quả giám định mà cháu vừa
xem đó, nguyên là từ năm năm trước đây ta đã dự định mang ra để dùng
rồi, nhưng về sau đã xảy ra một việc cho nên ta mới tạm thời mang đặt ở
trong cuốn sách đó." Mà bây giờ cũng đã gần đến lúc nên lấy ra để dùng
rồi.
"Ông định làm cái gì." Nhiếp Tử Ngôn lạnh lùng nói,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng mang đầy sự lạnh lùng như vậy, không có một chút nhiệt độ, mà ánh mắt nhìn đầy sắc bén vô cùng dày dạn kinh
nghiệm, làm cho thoạt nhìn cậu càng như có vẻ già dặn và lớn hơn đến vài tuổi so với tuổi thật của mình. Bỗng dưng, Nhiếp Tử Ngôn chú ý nụ cười
lạnh trên khóe môi của Tống Linh, trong đầu chợt lóe lên một điều gì đó
từ phần tài liệu kia, ngay lập tức cậu đã hiểu rõ được rồi."Ông muốn căn cứ vào tờ kết quả giám định kia để đòi một nửa di sản phải không?"
Cậu đã từng xem qua tờ di chúc về tài sản mà ông nội đã nhờ luật sư
viết hộ, nếu như cậu nhớ không lầm thì..., trên tờ di chúc đó có một
điều khoản: con trai của Nhiếp Hạo Thiên tôi, có thể có được một nửa tài sản của tôi. Lúc ấy cậu còn đang suy nghĩ tại sao lại phải liệt kê ra
thêm điều này, hiện tại cậu đã hiểu ra đại khái chính là, hóa ra ông nội để lại phần tài sản kia cho con trai của mình có tên là Tống Linh này
rồi!
"Cháu được thừa kế những gien trội tốt đẹp của cha mẹ
cháu, cho nên cháu rất thông minh, thông minh đến mức không giống như
một đứa trẻ mới được năm tuổi." tán dương cậu không một chút keo kiệt,
chỉ là nơi đáy mắt của anh lóe lên ánh nhìn lạnh như băng mà thôi."Nhưng cháu có biết không? Một đứa trẻ quá thông minh thì cũng sẽ không nhận
được sự yêu mến của mọi người đâu, cháu phải đần đần đi một chút thì
mới thích hợp, lúc đó mọi người mới thích cháu nhiều hơn." Nụ cười lạnh
nơi khóe miệng của Tống Linh ngày càng được mở ra càng lớn hơn.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Ngôn liền lạnh lùng nhếch cặp lông mày lên, cậu cảm thấy
mình cũng sẽ không cần thiết phải để ý xem có nhiều người yêu mến bản
thân mình hay không!
"Vậy vì sao năm năm trước ông lại bỏ
qua chuyện này, không đi giành lại phần tài sản thuộc về của ông chứ?"
Cậu cau mày, nghiêm túc hỏi lại, ánh mắt kiên định, tựa như không đạt
mục đích thề không bỏ qua.
"Bởi vì nó quá ít." Tống Linh
cười khẽ một tiếng, nhìn vào trong đáy mắt của anh thoáng hiện lên vẻ tà ác. Tống Linh mở to miệng dùng khẩu hình để nói câu trả lời với Nhiếp
Tử Ngôn mà không phát ra thành tiếng: "Ta muốn, không phải chỉ là một
nửa số tài sản đó mà thôi." Một nửa tài sản sớm đã không đủ để thỏa mãn
anh, cũng không thể bổ khuyết vào nỗi đau đớn khi anh đã bị mất đi người chí thân của mình! Anh phải lấy được cả tập đoàn Nhiếp Phong kia, anh
muốn cho Nhiếp Tử Phong phải bị mất đi tất cả tài phú (của cải, tài sản) đương nhiên cũng tính luôn cả... tình cảm chân thành nhất của Nhiếp Tử
Phong!
Nhìn thấy nụ cười quỷ quái trên gương mặt của Tống
Linh dần dần lộ ra, Nhiếp Tử Ngôn chỉ cảm thấy có một luồng xúc cảm lạnh buốt, từ lòng bàn chân xông thẳng lên trên, lan tràn đến khắp toàn thân của cậu, làm cho tất cả thần kinh của cậu đều đông lạnh lại đến tê dại. Nghênh tiếp con ngươi đen bóng mang theo sự hung ác đến lợi hại của
Tống Linh, Nhiếp Tử Ngôn lạnh lùng nhếch môi lên.
"Hừ, ông
cho rằng ông muốn toàn bộ số tài sản đó thì sẽ lấy được toàn bộ hay sao? Tờ di chúc của ông nội cũng đã nói rằng, ông chỉ được chia có một nửa
số tài sản đó mà thôi, chẳng lẽ ông vần còn..." Nhưng mà không đợi Nhiếp Tử Ngôn nói hết trọn một câu xong xuôi, Tống Linh liền lạnh lùng lên
tiếng cắt đứt lời của cậu.
"Biết rồi, chỉ cần là ta muốn, ta sẽ lấy được." Tống Linh liếc một cái nhìn đầy vẻ khinh thường, nụ cười
tươi sáng chói sự tự tin.
Nhìn nụ cười yếu ớt dần dần chuyển thành điệu cười của một con cáo già, một cảm giác bất an từ trong đáy
lòng của Nhiếp Tử Ngôn, liền chảy xuôi xuống lan ra khắp người . Bỗng
dưng, cậu nhớ tới một số những chuyện lần trước đã xảy ra ở trong nhà ăn kia, lập tức trong nội tâm liền có đáp án.
"Ông...Ông muốn giam cầm mẹ..." Nếu như cậu đoán được đúng ý như lời Tống Linh đã nói..., Tống Linh đang muốn giam cầm...
Quyết đoán, Tống Linh nhìn đứa trẻ trước mặt mình đang biểu lộ sự khiếp sợ,
chỉ nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, cô ấy chính là do tađã đoạt được..."
Năm năm trước, sở dĩ anh cứu Nhiếp Tử Vũ, cũng không phải là bởi vì sự
nhân từ nương tay của chính bản thân mình, mà là bởi vì Nhiếp Tử Vũ, đối với anh những gì có lợi, có giá trị là anh sử dụng! Lợi dụng Nhiếp Tử
Vũ để kiềm chế Nhiếp Tử Phong, như vậy, cho đến lúc đó anh còn sợ Nhiếp
Tử Phong không chịu ngoan ngoãn mà giao ra tất cả tài sản cho mình hay
sao?
A, Tống Linh anh đã đợi suốt năm năm rồi, đã suốt năm
năm nay rồi! Tin tưởng, sẽ rất nhanh thôi, anh sẽ nhận được tát cả những gì mà Tống Linh anh vẫn hằng mong muốn.
"Hèn hạ!" Từ trong
miệng, Nhiếp Tử Ngôn nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ kia, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự khinh bỉ đối với hành vi hèn mọn kia của Tống Linh.
"Hèn hạ? A, xem ra Nhiếp Tử Phong đã giáo dục
cháu thành một đứa trẻ cực kỳ láu lỉnh đấy chứ, chẳng lẽ sẽ không có một từ nào khác độc ác hơn một chút hay sao?" Tống Linh cười chế nhạo nói,
đáy mắt lộ rõ vẻ không cần đếm xỉa gì đối với cậu.
Nhìn thấy bộ dáng đầy lạnh lùng kia của Tống Linh đã bộc lộ rõ ra hết được vô sỉ
đã tới chỗ cực điểm, làm cho Nhiếp Tử Ngôn không khỏi bị kích động đến
mức có ý định hung hăng muốn đánh cho Tống Linh một trận. Nhưng cậu biết sẽ không thể làm gì Tống Linh được, bởi vì bản thân cậu chỉ là một đứa
trẻ nhỏ, tuyệt đối không phải là đối thủ của Tống Linh. Nghĩ như vậy cho nên chẳng biết từ lúc nào, mà hai tay cậu đã nắm chặt thành quyền, lúc
này cứ như vậy buông lỏng dần ra. Hô hấp của cậu trở nên nặng nề, phút
chốc sau, một vấn đề khác từ trong đầu của cậu tự nhiên bật ra khỏi đầu
của Nhiếp Tử Ngôn, cậu liền vội vàng hỏi.
"Vậy năm năm
trước, chính là ông là người đã mang mẹ của tôi đi phải không? Cũng
chính ông là người đã làm cho mẹ của tôi bị mất đi trí nhớ ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT