Cứ như vậy Nhiếp Tử Ngôn đã tiếp tục ở trọ lại nhà của Tống Linh. Biểu
hiện bên ngoài của Tống Linh tỏ ra rất khách khí, nhưng ở trong nội tâm
thì lại phi thường phi thường chán ghét sự có mặt của Nhiếp Tử Ngôn ở
nơi này. Bởi vì khi anh ta nhận thấy rằng, Nhiếp Tử Ngôn không hề giống
như những đứa trẻ cùng tuổi khác, luôn khờ dại và vui tươi, mà là một
đứa bé thuộc loại rất có tâm kế (có dự tính trong lòng)..., cho nên anh
ta không khỏi đề phòng cậu...
...
Đêm khuya lộng gió không trăng, lúc này trong nhà họ Tống từ trên xuống dưới đều đã lâm vào trong giấc ngủ say.
Đột nhiên, có một tiếng kẽo
kẹt rất nhỏ truyền đến, có chút phá vỡ sự tĩnh mịch bình lặng trong nhà. Năm giây qua đi, một cái đầu tròn nho nhỏ từ trong khách phòng (phòng
ngủ dành cho khách) thò ra, sau khi đã quét mắt qua lại trong hành lang
mấy lần, xác định rõ là không người, thì lúc này cả thân thể mới dám thò ra trọn vẹn.
Nhiếp Tử Ngôn không đi dép lê (dép đi trong nhà),
đi rón ra rón rén, lần mò trong dãy hành lang dài tối đen, dựa vào trí
nhớ trong đầu lặng lẽ đi đến thư phòng mở cửa ra. Sau khi hết lần này
đến lần khác xác định không có người thì cậu mới lắc mình một cái biến
vào trong thư phòng, tiếp đó lặng lẽ đóng cửa phòng lại, vặn khóa luôn
cửa.
“Tách” một tiếng, âm thanh bật công tắc đèn vang lên, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng cả thư phòng.
Ngoài dự tính của Nhiếp Tử Ngôn, thư phòng vắng vẻ đến dị thường. Cả một căn
phòng to như vậy, thế mà trong thư phòng chỉ có vẹn vẹn một cái giá
sách, trên mặt xếp rải rác mấy quyển sách, một cuốn sổ tay ghi chép gì
đó. Ngoài mấy cuốn sách bày ở trong tủ sách, trên bàn sách được bày
biện một chiếc máy vi tính, ngoài ra cũng không còn vật gì thêm nữa.
Thấy thế, Nhiếp Tử Ngôn không khỏi nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ thấy vẻn vẹn sự nghi ngờ thâm trầm không đoán ra được.
Nghe mẹ nói, thư phòng là nơi làm việc thứ hai của Tống Linh, ban ngày ngoại trừ làm việc ở công ty, về nhà có hơn phân nửa thời gian đều tìm tòi ở
trong thư phòng, có thể thấy được nhất định là Tống Linh đã giấu đại bộ
phận bí mật của mình ở trong thư phòng!
Cho nên, Nhiếp Tử Ngôn
nghĩ muốn làm cho mọi việc được sáng tỏ, xem thân phận của Tống Linh
thực sự là con người như thế nào, động cơ làm như vậy là để làm gì! Nếu
như chỉ nói đơn thuần là bởi vì ông ta yêu mến mẹ của cậu nên mới không
muốn buông tay với mẹ, lời giải thích như vậy cũng không thông. Bởi vì
cậu đã quan sát suốt hai ngày nay cũng nhận ra, Tống Linh tiếp xúc với
mẹ cũng không phải là rất nhiều, không có sự thân mật giữa hai người
giống như ba của cậu, mà ngược lại có phần lễ độ khách sáo giống như
giữa những người bạn với nhau hơn, thậm chí hai người còn chia phòng để
ngủ. Lại nói, chỉ cần khi ông ta nhắc tới cha cậu, thì lúc đó sắc mặt
của mẹ lập tức sẽ trầm xuống. Lúc này ánh mắt lạnh mẹ trở nên như băng
giống như đã từng nhìn thấy ở trong nhà hàng ăn ngày ấy, tựa như có sự
thâm cừu đại hận vậy.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Ngôn liền dừng lại suy nghĩ của mình.
Không thể tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, mặt khác trời cũng đã sắp sáng rồi!
Nhiếp Tử Ngôn lắc lắc cái đầu vứt bỏ tất cả mọi suy nghĩ lên không trung,
ngay sau đó cậu lập tức bắt đầu tìm kiếm. Trước hết cậu lục tung tìm tòi một số nơi ở trân bàn viết, nhưng rất đáng tiếc chính là, trên bàn viết ngoại trừ mấy cái bút viết ra thì cũng không có bất cứ vật dụng nào
khác. Còn máy vi tính thì ngay cả việc chạm nhẹ một cái cậu cũng không
hề đụng vào, bởi vì chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng đã biết, nếu có thể chỉ trong vài năm ngắn ngủn như vậy mà Tống Linh đã làm cho
công ty phát phát triển mạnh mẽ như vậy, thì nhất định ông ta sẽ không
ngốc nghếch đến nỗi không cài đặt mật mã ở máy tính.
Tìm ở nơi
bàn học xong rồi, ánh mắt của Nhiếp Tử Ngôn bắt đầu đặt vào một loạt
những cuốn sách trên giá sách. Cậu di chuyển cái ghế đi đến bên giá
sách, từ trên giá sách, cậu tiện tay cầm lấy một vài cuốn sách mở ra
xem, phát hiện ra đây đều là những cuốn sách viết về y học, xem không
một chút thú vị. Khi cậu đang định cất cuốn sách lại vào chỗ cũ thì bỗng dưng tay run lên, quyển sách trên tay liền rơi xuống đất “loạt xoạt”
một tiếng.
Nhiếp Tử Ngôn cả kinh, cảm thấy vô cùng buồn phiền vì
sai lầm của chính mình, nhưng lập tức nghĩ đến nhà họ Tống được trang
hoàng xa hoa đến như vậy, chắc chắn hiệu quả cách âm cũng không thể kém
được, nên cũng yên lòng.
Cậu nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, xoay
người nhặt quyển sách kia lên, thì chợt nghe thấy ở đằng kia vang lên
một hồi những tiếng rơi loạt xoạt vọng lại. Theo tiếng động Nhiếp Tử
Ngôn nhìn về phía trên mặt đất, phát hiện từ trong giá sách rơi có một
tập ảnh chụp bị rơi ra ngoài cộng thêm một tờ giấy gập làm tư đang mở
ra.
Tò mò, Nhiếp Tử Ngôn bỏ cuốn sách lại ở bên cạnh, tới nhặt đống ảnh chụp kia lên.
Những tấm ảnh chụp đã ố vàng, xem ra thời gian của những tấm ảnh chụp này
được chụp đã từ rất lâu rồi. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Nhiếp Tử Ngôn.
Tiếp sau đó, khi cậu lật từng tấm ảnh chụp ra xem, đúng lúc nhìn thấy hình
người trên tấm ảnh, trong phút chốc đôi đồng tử của cậu chợt mở rộng hết cỡ, không hiểu sao thân thể của cậu khẽ giật nảy lên một cái, trong đầu trống rỗng.
Chỉ thấy trên tấm ảnh là hình của một người đàn ông chân đi giày tây, đang nhìn về phía ống kính, cặp mày rậm mang đầy khí phách hào hùng, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, thêm nữa, gương mặt đang nở một nụ nhàn nhạt yếu ớt. Nhìn theo một góc độ nào đó cậu cảm thấy rất giống
một người nào đó, đã gây ấn tượng cực kỳ sâu trong đầu óc của cậu. Cảm
thấy kinh hoàng, cậu cũng không kịp tiếp tục suy nghĩ tiếp thêm điều gì
nữa, vội vàng tiếp tục lật giở xem tiếp những tấm ảnh chụp còn lại, phát hiện ra, những tấm ảnh còn lại kia đều là ảnh chụp của một người đàn
ông!
"Cái này... Đây là..." Trái tim của Nhiếp Tử Ngôn chợt cảm
thấy thiếu chút nữa là ngừng đập. Hai con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm
lên tấm ảnh có hình người đàn ông đang nhìn thẳng vào cậu mà cười. Trải
qua một thời gian khá lâu cậu như bị đi khả năng tự hỏi của mình.
Không vì cái gì khác, chính là bởi vì người đàn ông trên tấm ảnh kia thực sự
cực kỳ giống với cùng người cha của cậu! Nhưng cậu biết rất rõ người đàn ông trên tấm ảnh kia không phải là ba của mình, bởi vì niên đại của tấm ảnh chụp này đã cực kỳ lâu rồi, mà khả năng duy nhất có thể... có
thể... người đàn ông kia chính là... ông nội của cậu!
Đúng vậy, người đàn ông trong tấm ảnh chụp đó chính là Nhiếp Hạo Thiên!
Nhiếp Tử Ngôn còn đang khiếp sợ, mọi suy nghĩ lúc này đều không khỏi tập
trung lại để nghĩ tới một vấn đề: lý do gì mà Tống Linh lại kẹp những
tấm ảnh chụp ông nội của cậu ở trong giá sách kia chứ ảnh chụp?
Trong lòng Nhiếp Tử Ngôn ngổn ngang trăm mối, nhưng vẫn không có cách nào
giải thích được. Nếu như nói rằng Tống Linh có ảnh chụp của ông nội của
cậu..., vậy thì đại biểu ông ta chắc chắn phải biết rõ những người trong gia đình họ Nhiếp. Như vậy Tống Linh sẽ biết rất rõ về người cha của
anh, nhưng vừa nghĩ đến chỗ này... Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân,
thậm chí rất có khả năng kể cả chuyện năm đó mẹ đã rời bỏ đi ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhiếp Tử Ngôn trở nên lơ đãng, cậu nghiêng mắt nhìn
tới giấy trắng trong tay vẫn còn chưa mở ra để xem xét.
Trong tờ giấy này là cái gì vậy?
Cậu thả ra đống ảnh chụp trong tay ra, sau đó hít sâu một hơi, từ từ mở tờ
giấy ra, đồng thời trong lòng cậu đầy mong mỏi, chỉ mong rằng từ trên tờ giấy này sẽ có thể có những lời giải thích cho những sự nghi hoặc kia
của cậu.
Trang giấy được mở ra, đập vào ánh mắt nhìn của Nhiếp Tử Ngôn đầu tiên nhất, chính là mấy chữ to “Giấy giám định huyết thống”.
Chỉ cần nhìn thấy mấy chữ này, trái tim của Nhiếp Tử Ngôn lập tức dường
như bị bóp nghẹt lại vậy. Một cảm xúc nồng đậm không biết từ đâu chảy
xuôi qua nội tâm của cậu. Lúc này Nhiếp Tử Ngôn cố kiềm chế lại sự bất
an ở trong mình mà nhìn xuống mỗi chữ mỗi câu, không bỏ qua bất luận một chút xíu tin tức nào, dù nhỏ nhất. Chẳng qua khi cậu nhìn thấy đến chỗ
ghi danh tính của hai người được kiểm tra giám định, một cảm xúc lạnh
ngắt từ dưới lòng bàn chân cậu bắt đầu bốc lên trên. Trong nháy mắt, tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cậu liền bị đông cứng lại. Ánh mắt của cậu
đầy kinh hoảng khi chuyển qua dòng ngày tháng ghi ở phía dưới cùng, trên tờ giấy ghi rõ thời gian đúng là năm năm trước...
Xác suất chín mươi chín phảy chín phần trăm (99,9%), biểu hiện này đã thông báo rõ ràng một điều: hai người là cha con ruột.
Cái chân tướng này giống như một cú đánh thật sự quá lớn vào trong lòng của Nhiếp Tử Ngôn. Vì thế nó đã làm cho hai mắt của cậu cứ trừng lớn mãi
một hồi lâu sau mà vẫn không thốt ra nổi một câu.
Tống Linh,
Nhiếp Hạo Thiên... Dĩ nhiên là hai cha con ruột rồi! Cái này... Điều này làm sao có thể chứ! Nhiếp Tử Ngôn rất muốn tự bảo mình không nên tin,
nhưng khi nhìn vào tờ báo cáo kết quả giám định thân nhân kia, rồi lại
nhìn một lần nữa vào tập ảnh mà ông nội của mình đã chụp kia, cậu thật
sự không thể bảo chính bản thân mình không nên tin.
Nếu như Tống Linh thật sự là con riêng của ông nội, vậy ông ta chính là anh em với ba của cậu, là chú ruột của cậu...
Điều này thật sự là...
Bỗng dưng, Nhiếp Tử Ngôn như sực nghĩ đến một chuyện gì đó. Một vòng tối tăm chợt lóe lên tự đáy mắt. Cậu nhìn qua tờ báo cáo kết quả giám định vẫn
đang cầm trong lòng bàn tay kia, nhìn đi nhìn lại những tấm ảnh chụp
kia, trong nháy mắt, đầu óc lại bắt đầu trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nói như vậy, Tống Linh đã sớm biết quan hệ giữa ông ta và cha của cậu là
anh em cùng cha khác mẹ, thế nhưng vì sao ông ta lại muốn...
Đang lúc nghĩ ngợi lúc, Nhiếp Tử Ngôn chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của
tiếng chìa khóa đang vặn mở cửa vang lên, theo âm thanh đó cậu nhìn lại, chỉ thấy tay cầm mở cửa đã chuyển động rồi.
Cậu hẳn là phải trốn đi, nhưng mà giờ khắc này, hai chân của cậu lại giống như bị cố định ở
ngay tại chỗ đó vậy, không thể cất chân lên dù chỉ là nửa bước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT