Một ngày cuối tháng sáu kia, sau khi Nhiếp Tử Phong ra khỏi nhà thì Nhiếp Tử Vũ bắt đầu bận rộn - -
Quét dọn vệ sinh, chỉnh sửa lại giường nệm, xong việc lại chạy ra ngoài, lúc quay lại thì trong tay có thêm vài cái túi nilon.
“Vũ Vũ, con đang làm cái gì thế?” Bà Trần Phương đi vào phòng bếp chợt liếc mắt nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang vùi đầu cọ rửa cái gì đó, lúc mà liếc
mắt nhìn lên kệ bếp, thì thấy có rau dưa, các loại thịt và hải sản được
chất thành một đống. “Con định làm đồ ăn à? Để mẹ
giúp con.” Nói xong thì mặc tạp dề vào.
“Không cần phụ giúp con,
để con tự tay làm.” Nhiếp Tử Vũ vội vàng ngăn cản hành động của bà,
nbói: “Hôm nay con muốn tự mình nấu một bàn đồ ăn.” Nói xong, nở ra một
nụ cười hạnh phúc, đôi mắt của cô to sáng hơn bình thường.
Nhìn
bộ dạng vui vẻ của cô, bà Trần Phương nghi ngờ. “Có chuyện gì tốt hay
sao thế?” Sáng sớm đã thấy cô vui vẻ như vậy, còn tự tay vào bếp nấu ăn
là chuyện hiếm thấy.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ
dừng tay lại, quay đầu lại nhìn bà một cái, cười híp mắt nói: “Hôm nay
là ngày hai mươi chín tháng sáu, là một ngày đặc biệt.”
“Đặc
biệt?” Bà Trần Phương suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay một cái, lộ ra một nụ cười thần bí: “Ồ, mẹ biết rồi. Thì ra là vậy à! Vậy mẹ lập tức
thu dọn giường nệm cho sạch sẽ, quét tước phòng cho gọn gàng giúp con,
sau đó tới tối thì đưa Tiểu Tử Ngôn ra ngoài chơi, để cho các con có thế giới hai người.” Nếu như bà nhớ không nhầm, hôm nay con bé đã sinh con
được năm mươi ngày.
“Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ cái gì vậy ạ! Không
phải như mẹ nghĩ đâu!” Nhiếp Tử Vũ xấu hổ túng quẫn nhìn bà, thoáng cái
đã đoán được suy nghĩ của bà. “Hôm nay là sinh nhật của Tử
Phong!” Cô quệt mồm vừa tức vừa thẹn nói.
Xa cách nhau hơn ba năm, đây là lần đầu tiên cô có thể tổ chức sinh nhật
cho anh, cho nên cô muốn nắm chặt cơ hội này, tổ chức bữa tiệc mừng sinh nhật hoành tráng cho anh! Gần đây tập đoàn Nhiếp Phong bề bộn nhiều
việc, mặc dù anh không nói ra, nhưng mà cô cũng biết nửa đêm sau khi cô
ngủ say anh sẽ chạy vào thư phòng xử lý công việc, cô cũng xót anh muốn
chết.
“Hôm nay là sinh nhật của Tử Phong à?” Bà Trần Phương lộ ra biểu tình kinh ngạc, như chợt hiểu ra, liếc mắt nhìn một đống trứng gà
mà cô mua, cùng với đường cát và bột mỳ, bà nói: “Con muốn tự mình làm
bánh kem?”
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, nở một nụ cười với bà. “Vì vậy hôm nay nhờ mẹ hãy chăm sóc cho Tiểu Tử Ngôn giúp con.”
. . .
※
Mặt trời từ từ khuất bóng, hoàng hôn như một dải gấm dệt, sáng lạn nhiều
màu sắc. Đã bảy giờ tối, Nhiếp Tử Vũ ôm đứa nhỏ đứng ở bên ngoài cửa
ngóng ra ngoài chờ đợi, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng mà cô mong
ngóng đâu.
Nhìn thời gian lặng lẽ trôi qua chân mày của cô không
khỏi nhíu lại, thỉnh thoảng cô lại nhìn đồng hồ, trong lòng lo lắng
không thôi.
Sáng nay cô đã nói anh về nhà sớm một chút, vì sao
bây giờ anh vẫn chưa về? Không phải chứ! Bình thường sáu giờ anh đã về
tới nhà, tại sao bây giờ bảy giờ vẫn chưa thấy đâu!
Hôm nay Tiểu Tử Ngôn ở trong lòng cô vô cùng không
ngoan, bé cũng không ham ngủ như thường ngày, mà trái lại tinh thần rất
tỉnh táo, vẫn luôn miệng kêu ê ê a a. Nhưng mà thời gian trôi qua rất
nhanh, trên gương mặt phấn nộn không còn sự hiếu kỳ và chờ mong nữa, mà
là nôn nóng, giống như muốn giục cô nhanh chóng đi vào nhà vậy, cho nên
cuối cùng cũng khóc ầm lên.
“Cục cưng ngoan nào ~ chờ thêm một
lát nữa được không? Chỉ chờ thêm một lát nữa thôi.” Nhiếp Tử Vũ vất vả
dỗ dành bé, nhưng mà cho dù dỗ như thế nào, Tiểu Tử Ngôn cũng không hề
nín khóc, mà cứ liên tục giãy giụa trong lòng cô như một con lươn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT