Nhiếp Tử Vũ từ trong
phòng thử đồ đi ra, lúc cầm lấy bộ nội y đang định đi tính tiền, bất ngờ tầm mắt lướt qua chỗ hàng ghế dài, thì nhìn thấy hai người đang nói
chuyện thân thiết, không hiểu sao cô ngẩn người ra.
Người phụ nữ kia là ai. . .
Cô nhìn người phụ nữ động thủ với Tiểu Tử Ngôn ở trong lòng của Nhiếp Tử
Phong, ngũ quan nhăn nhó lại, vì vậy đã không nghe thấy tiếng của người
bán hàng đang hỏi.
“Tiểu thư, cô có gói lại không ạ?” Người bán hàng hỏi lại một lần nữa, mãi một lúc sau, Nhiếp Tử Vũ mới hồi phục tinh thần lại.
“Vâng.” Cô gật gật đầu dặn dò: “Gói lại những thứ mà tôi vừa mới mặc thử đi.”
Nói xong lấy chiếc thẻ tín dụng mà Nhiếp Tử Phong mới đưa cô rồi cho
người bán hàng, sau đó đi lại hàng ghế dài.
Đi tới trước mặt bọn
họ, Nhiếp Tử Vũ hít một hơi thật sâu, đang muốn hỏi người phụ nữ kia là
ai, thì tầm mắt lại lơ đãng liếc nhìn đứa nhỏ ở trong lòng của Nhiếp Tử
Phong, hai mắt liền trợn to lên. “Ôi, mặt của cục cưng sao lại đỏ thế
này.” Một bên má của bé vốn trắng nõn bây giờ đỏ ửng lên, nhìn rất chói
mắt.
Nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của cô, Nhiếp Tử Phong và người phụ nữ kia vô thức nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ tái mét vì lo lắng xong, mạch suy
nghĩ bay xa của Nhiếp Tử Phong lúc này mới tìm về, gạt cánh tay của
người phụ nữ đang quấn lấy cánh tay của mình ra, sau đó đứng dậy đi lại
bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, đem đứa nhỏ đang ngủ say ở trong tay mình thả
vào trong lòng cô.
Thái độ xa lánh và lạnh lùng của anh khiến cho người phụ nữ kia ngẩn ra, lập tức đứng dậy theo, cô ta cũng chưa từ bỏ ý định đi lại bên cạnh của Nhiếp Tử Phong, hai cánh tay của cô ta lại
khoác vào tay của Nhiếp Tử Phong.
Chiều cao một mét bảy, Nhiếp Tử Vũ tự nhận là mình cũng không phải là thấp, nhưng mà không hiểu sao
đứng ở trước mặt người phụ nữ này, cô lại thấp hơn cô ta nửa cái đầu.
Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh nhìn nụ cười nhợt nhạt trên khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ kia, không hiểu sao có cảm giác quen thuộc, nhưng mà nhất
thời không nhớ nổi là đã gặp cô ta ở chỗ nào.
“Tử Phong, cô ấy là ai vậy?” Người phụ nữ sờ cằm tò mò đánh giá Nhiếp Tử Vũ từ trên xuống
dưới một lượt, mặc dù trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nhưng mà đáy mắt lại mang theo cảm giác xem thường.
Tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ cố
định trên cánh tay của cô ta đang khoác vào cánh tay của Nhiếp Tử Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trở nên tái nhợt. Cô không vui nhăn mày lại,
lúc đang muốn giải thích thân phận của mình, thì Nhiếp Tử Phong từ đầu
tới giờ luôn im lặng lại mở miệng trước.
“Cô ấy là Nhiếp Tử Vũ.”
Nhiếp Tử Phong giải thích, đáy mắt khẽ gợn lên những làn sóng khiến cho
người ta không phân biệt được. Anh lặng lẽ rút bàn
tay của mình ra khỏi vòng tay của người phụ nữ kia không chút lưu tình
nào, đi tới phía sau quầy thanh toán ký giấy tờ cho cô.
Nhiếp Tử Vũ? Anh lại chỉ giới thiệu về mình như vậy thôi!
Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì. . .
“Em họ Nhiếp sao?” Đáy mắt của người phụ nữ này vốn đang u ám đột nhiên dấy lên một tia hy vọng, cô ta hứng thú nhìn sắc mặt không được tốt của
Nhiếp Tử Vũ, nở một nụ cười xán lạn: “Nói như vậy có nghĩa em là em gái
của Tử Phong? Đứa bé em đang ôm trong lòng, là con trai của em sao?” Cô
vốn cho cô ấy là vợ của Tử Phong, không ngờ lại là em gái!
“Tôi. . .” Cùng là thân phận phụ nữ, Nhiếp Tử Vũ sao không hiểu nét mặt vui
mừng trên khuôn mặt của cô ta có ý nghĩa như thế nào được. Cô há miệng
ra đang định nói ra thân phận của đứa bé, thì người phụ nữ kia đã mở
miệng cắt ngang lời của cô.
“Chị là Sở Nhan, thật hân hạnh được biết em, em gái Tử Phong.” Nói xong cô ta giơ tay ra.
Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn bàn tay đang giơ ra của cô ta không có
chút phản ứng. Người phụ nữ kia lại không hề nhụt chí vì sự từ chối của
cô, trái lại còn không cảm thấy có gì không ổn khi cầm lấy tay của cô
nắm một chút, lúc thả tay ra còn nhỏ giọng nói một câu: “Em đúng là
không lễ phép!”
“Ồ. . .” Thế giới rộng lớn này đúng là thứ gì
cũng có thể gặp được, người phụ nữ cực phẩm như thế mà cô cũng gặp phải! Nhiếp Tử Vũ quả thực không có gì để nói trợn mắt lên để tỏ vẻ bất đắc
dĩ.
Giữa lúc này, Nhiếp Tử Phong ký xong giấy tờ cầm túi đồ đã
được đóng gói đi tới, anh nhìn cũng không nhìn người phụ nữ tên là Sở
Nhan đó một cái, mà ôm lấy vai của Nhiếp Tử Vũ, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong thì ôm cô đi ra ngoài.
Bị anh lơ đi Sở Nhan
cũng không hề buồn bã, mà nhấc đôi chân thon dài chạy tới trước mặt của
bọn họ, ngăn cản bước đi của bọn họ.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta
gắt gao trừng cánh tay của Nhiếp Tử Phong đang ôm lấy vai của Nhiếp Tử
Vũ, đột nhiên cô ta cười dịu dàng một tiếng, sau đó lấy tấm danh thiếp
nhét vào trong túi áo trong của Nhiếp Tử Phong, sau đó kiễng chân lên
khẽ nói vào tai của Nhiếp Tử Phong một câu: “Em vẫn chưa kết
hôn đâu.” Nói xong, còn hôn một cái lên khuôn mặt không chút biểu cảm
nào của anh, rồi mới cười cười rời đi.
Một câu nói kia không lớn
không nhỏ, vừa hay bị Nhiếp Tử Vũ nghe được, Nhiếp Tử Vũ liếc mắt nhìn
Nhiếp Tử Phong, trên gương mặt của anh không có bất kỳ biểu cảm gì,
nhưng mà lông mi của anh hơi run rẩy, xem ra anh có phản ứng đối với
người phụ nữ kia. . .
Dần dần một cảm giác bất an nảy sinh trong lòng cô.
※
Trong xe bầu không khí rất yên tĩnh.
Nhiếp Tử Vũ ôm đứa nhỏ ngồi bên ghế phụ, cô thường ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp
Tử Phong đang chuyên tâm lái xe, mấy lần do dự muốn hỏi về người phụ nữ
kia, nhưng mà cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng được, cũng bởi vì sự lạnh lùng và nghiêm nghị này của cô mà năm lần bảy lượt nuốt lời nói
của mình trở lại trong bụng.
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Nhìn bộ dạng mấy lần muốn nói lại thôi của cô, Nhiếp Tử Phong khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, trên gương mặt tuấn lãng không có bất kỳ biểu cảm gì, khiến cho người ta không thể biết được anh đang vui hay buồn.
Anh đã lên tiếng rồi, vậy thì cô cũng không cần phải do dự nữa.
Nhiếp Tử Vũ hạ quyết tâm ở trong lòng, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên hỏi:
“Người phụ nữ vừa rồi là ai?” Sở Nhan, cái tên này hình như cô đã nghe
được ở đâu đó. Nhưng mà nhất thời lại không nghĩ ra được.
“Bạn thôi.” Hai chữ khẽ thốt ra từ trong miệng của Nhiếp Tử Phong, không hề có một chút sao động nào.
Bạn thôi? Chỉ như vậy thôi sao? Nhiếp Tử Vũ không tin.
Cô mấp máy môi, vẻ mặt xụ xuống. “Nếu như chỉ là bạn thôi, vậy thì câu nói ‘Em vẫn chưa kết hôn đâu’ mới vừa rồi của cô ta là có ý gì.” Cô chớp
mắt muốn nghe anh giải thích một chút.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong chớp mắt không nói gì, trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên chút phức tạp.
Thấy thế Nhiếp Tử Vũ nhăn mày lại, phỏng đoán: “Bọn anh đã từng hẹn hò à?”
Trước đây anh lăng nhăng như vậy, chắc chắn người phụ nữ kia đã từng là
hồng nhan tri kỷ của anh.
Nhiếp Tử Phong vẫn không trả lời như trước, nhưng mà sắc mặt càng trở nên khó coi hơn trước đó.
Nhiếp Tử Vũ tức giận, ánh mắt lạnh đi, cô lạnh lùng nhìn anh, bất giác nhấn
mạnh: “Chính anh muốn em hỏi anh mà, sao bây giờ lại không trả lời? Cho
dù anh thừa nhận như lời em nói, em cũng không có ý kiến gì mà.” Mặc dù
như vậy cô có ghen một chút, nhưng mà đó là khi bọn họ vẫn chưa ở cùng
một chỗ, vì thế về tình có thể tha thứ.
Nhiếp Tử Vũ vốn tưởng
rằng sau khi mình nói những lời này, thì Nhiếp Tử Phong sẽ có chút phản
ứng, nhưng mà vẻ mặt của anh vẫn cứ lạnh lùng như cũ, không chút phản
ứng nào, giống như không hề nghe thấy vậy.
Nhiếp Tử Vũ tức giận tới mức khó thở, quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa.
Im lặng, không biết đã im lặng bao lâu.
Nhiếp Tử Vũ đang hờn dỗi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về
phía anh: “Đem điện thoại di động của anh em mượn dùng một chút, em muốn báo tin cho mẹ.”. Lúc đi ra khỏi nhà đã nói
qua giờ cơm trưa sẽ trở về, nhưng mà lại đi tới bây giờ, mà cô vì đi vội quá nên cũng quên mang theo điện thoại di động, bây giờ chỉ sợ mẹ cô
đang rất lo lắng rồi.
Nhiếp Tử Phong chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô, không liếc nhìn cô lấy một cái.
Nhiếp Tử Vũ nhận lấy điện thoại, thầm làm mặt quỷ với anh, sau đó mới mở màn
hình ra. Đang muốn nhắn cho bà Trần Phương một tin nhắn, thì đột nhiên
màn hình lại hiện lên một tin nhắn. Nhiếp Tử Vũ muốn nhấn thoát, nhưng
khi nhìn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Lâm Nhĩ Kỳ’, thì vô thức đã bấm mở tin nhắn ra đọc.
Khi đọc tin nhắn mà Lâm Nhĩ Kỳ gửi tới,
đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ trợn lớn lên. Cô thấy trên màn hình viết dòng
chữ —— "Tử Phong, Sở Nhan đã trở về."
Lại là Sở Nhan!
Vừa
nhìn thấy hai chữ này, Nhiếp Tử Vũ liền không tự chủ mà nhíu mày. Bất
ngờ, một tia sáng lóe lên, một suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu của
cô. Xem ra anh Nhĩ Kỳ cũng biết Sở Nhan, nếu như vậy thì cô có thể hỏi
anh ấy một chút! Nghĩ vậy, cô liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong một cái, sau
đó nhanh chóng nhắn một dòng chữ —— "Sở Nhan là ai?"
Tin nhắn được gửi đi, khoảng mười lăm giây sau, lại có tin nhắn trả lời lại.
—— "Không thể nào, sao cậu có thể quên Sở Nhan là ai được chứ, cô ấy là
mối tình đầu của cậu mà! Có lẽ vì cậu và Vũ Vũ có quan hệ mật thiết như
vậy nên đã quên mất chuyện trước đây của cậu và cô ấy.”
Chợt nhìn thấy dòng chữ “Mối tình đầu” trong tin nhắn, Nhiếp Tử Vũ có chút đầu mối. Nhưng mà cô vẫn chưa hiểu rõ, thế là lại
nhắn đi mấy câu.
Chỉ một lát sau, lại nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Nhĩ Kỳ.
—— "Cậu từng yêu cô ấy đến chết đi sống lại, thậm chí vì cô ấy mà muốn
buông xuống tập đoàn Nhiếp Phong, sau đó cô ấy vì sự nghiệp học hành mà
buông tha cậu, bây giờ cậu đã nhớ ra rồi chứ!”
Nhìn những dòng
chữ này xong, ký ức của cô đã hé mở ra, những đoạn ký ức vụn vặt trong
nháy mắt đã xâu chuỗi thành một hình ảnh hoàn chỉnh, khiến trái tim đang bình tĩnh của cô cũng chấn động.
Cô đã nhớ ra, cuối cùng cũng đã nhớ ra cô ta là người nào rồi!
Bàn tay cầm điện thoại di động của Nhiếp Tử Vũ hơi run lên, “Lạch cạch” một tiếng, điện thoại ở trong tay cô rơi xuống đất.
“Làm sao thế?” Nghe thấy tiếng động Nhiếp Tử Phong hồi phục lại tinh thần
nghi hoặc quay lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhiếp Tử Vũ, quan tâm
hỏi: “Sao sắc mặt của em lại tái nhợt như vậy, có phải có chỗ nào không
khỏe không?”
Giọng nói thân thiết của anh vang lên, nhưng mà
Nhiếp Tử Vũ chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng của anh mở ra rồi lại đóng
lại, chứ không nghe thấy anh nói câu gì. Cô nhìn gương mặt anh không
chớp mắt, cả người bỗng run lên, cảm giác bất an ở trong lòng lại càng
mãnh liệt.
Sở Nhan, người mà khiến anh yêu tới mức mất hết cả lý
trí, cũng từ đó trở về sau biến anh thành một công tử trăng hoa, lăng
nhăng với rất nhiều phụ nữ.
Lần đầu tiên biết tới cái tên này, là vào lúc cô mới tám tuổi, cũng chính là lúc Nhiếp Tử Phong mười tám
tuổi. Cô nhớ lúc đó Nhiếp Tử Phong vì Sở Nhan mà trở mặt với người nhà,
bỏ nhà đi ra ngoài, mà cô thì mỗi ngày khóc hết nước mắt chờ anh, chờ
hơn một tháng thì anh mới trở về.
Lần
thứ hai cô nghe đến cái tên này chính là vào lúc cô sinh nhật chín tuổi, cả nhà họ Nhiếp tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cô, tất cả bạn bè và họ hàng đều tới tham gia, nhưng mà lại thiếu một mình anh, sau đó cô khóc
hỏi anh vì sao không tham gia tiệc sinh nhật cô, anh chỉ nhàn nhạt nói
một câu: Hôm nay cũng là sinh nhật bạn gái của anh. Kết quả là cô trốn ở trong phòng khóc tròn hai ngày.
Lần cuối cùng cô nghe thấy cái
tên này là vào lúc mười tuổi, nghe nói là Sở Nhan đi Mỹ, cũng chính từ
đó mà Nhiếp Tử Phong trở nên lăng nhăng phóng đãng, không đi học, cả
ngày lêu lổng cùng với phụ nữ, trở thành đối tượng khiến cho mọi người
đau đầu.
. . .
Một thời gian lâu như vậy, cái tên Sở Nhan ở trong lòng cô đã phai nhạt dần đi, cho tới ngày hôm nay, vừa rồi lúc
Lâm Nhĩ Kỳ nhắc tới mới khiến cô tỉnh lại, cô mới nhớ ra là ai.
“Vũ Vũ? Vũ Vũ?” Nhìn cô đang tròn mắt lên xuất thần, Nhiếp Tử Phong gọi lên từng tiếng.
Nghe vậy, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại. Nhưng mà ánh mắt của cô không còn trong suốt như trước nữa, mà đã nhiễm thêm một chút bi thương. Vẻ
mặt cô có chút đấu tranh nhìn ánh mắt của Nhiếp Tử Phong đang lo lắng
nhìn mình, chậm rãi mở miệng, câu nói đầu tiên là:
“Anh yêu em không?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, không chỉ Nhiếp Tử Phong, mà ngay cả bản thân Nhiếp Tử Vũ cũng ngẩn người ra.
“Vũ Vũ, em. . .” Nhiếp Tử Phong không hiểu nhìn cô, không hiểu sao đột nhiên cô lại nói tới vấn đề này.
Nhiếp Tử Vũ cũng hối hận vì sao mình lại hỏi như vậy, nhưng mà lời nói đã nói ra khỏi miệng không có cách nào thu hồi lại được, thế là cô hít một hơi thật sâu, lại nói: “Anh có yêu em không?”
Đáy mắt lặng yên của
Nhiếp Tử Phong hiện lên một chút rung động, anh nở một nụ cười cưng
chiều, gật gật đầu: “Yêu.” Mặc dù không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng mà bây giờ cô là người phụ nữ mà anh yêu
nhất, còn về quá khứ. . . Chuyện quá khứ, tất cả đều đã qua rồi.
Nghe thấy câu trả lời của anh, tảng đá treo lơ lửng trong lòng của Nhiếp Tử
Vũ mới được hạ xuống. “Anh sẽ yêu em bao lâu?” Cô lại hỏi, ánh mắt đầy
mong chờ. “Nếu như. . . Em nói là nếu như, anh phát hiện ra người anh
yêu nhất không phải là em, anh sẽ. . . Rời xa em sao?”
Nhiếp Tử
Phong thật sự không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt
giãy giụa trong mắt cô, anh đã nhìn thấu sự bất an của cô. Bởi vì cô nói như vậy, trong đầu của anh lại hiện lên khuôn mặt trong sáng kia, trong lòng nhất thời xoắn lại.
“Anh yêu em, vĩnh viễn cũng sẽ không
rời xa em, vì thế sẽ không có nếu như!” Trong giọng nói của anh toát lên sự chân thành khiến cho người ta tin tưởng tuyệt đối.
Nhìn gương mặt thâm tình của anh, chân mày đang nhíu chặt của Nhiếp Tử Vũ dần dần giãu ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Được rồi, như vậy là đủ rồi. . .
. . .
※
Sau khi Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong hòa hợp lại, tình yêu giữa hai người
cũng tăng lên. Nhiếp Tử Vũ đã sớm đồng ý với anh lúcở trong phòng làm
việc của anh là không đi học nữa, vốn cho là cả đời này vô duyên với đại học, nhưng không ngờ anh chỉ vì trừng phạt cô nên mới nói như vậy, hơn
nữa còn tận tình tới mức mời giáo viên tới nhà dạy thêm cho cô, giúp đỡ
cô trong học tập.
Ban ngày, Nhiếp Tử Vũ ở nhà chăm đứa nhỏ, cũng
may trẻ con vừa mới sinh ra thì mỗi ngày ngủ tới hai mươi tiếng, cho nên cô cũng không mệt lắm, ngoại trừ chuyện học tập, cô lại nghiên cứu thêm sách nấu ăn, học làm vợ hiền mẹ đảm. . Còn Nhiếp Tử Phong thì vẫn cần cù vất vả đi làm ở công ty, tan làm thì thỉnh thoảng
sẽ đón hai mẹ con đi ăn, sau khi ăn xong thì hai người lại giống như hai vợ chồng mới cưới đi dạo ở công viên, đi vào rạp chiếu phim xem phim gì đó, nhưng mỗi khi như vậy lại có thêm một cái đuôi nhỏ.
Ngoại
trừ chuyện không có đăng ký kết hôn và tổ chức một hôn lễ, thì cuộc sống của bọn họ vẫn luôn duy trì sự ngọt ngào và hạnh phúc, nhưng mà thực sự sẽ duy trì một cuộc sống ngọt ngào không chút gợn sóng nào như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT