Bác sĩ tâm lý đi một lúc, Cố Hải đã bị hai bộ đội đặc chủng đưa đến một hội trường nhỏ, xem biểu diễn an ủi. Thay vì nói là biểu diễn an ủi, chẳng bằng nói là tự biểu diễn an ủi, hội trường trống trải chỉ có một mình cậu, diễn viên cũng không ít, đều là nữ, đều đồng dạng ngực nở mông to, từng người từng người bước lên sân khậu, trận thế kia tựa như hoàng thái tử tuyển phi.

Cố Hải đã nhận ra, lần này Cố Uy Đình thật sự là muốn chơi đến cùng.

Cũng không biết nữ diễn viên tìm ở đâu, loại gì cũng có, tiết mục gì cũng có, nhưng đều không ngoại lệ đều là biểu diễn hình thể đẹp đẽ của phụ nữ. Rất nhiều màn biểu diễn đều rất lộ liễu, cũng chính là Cố Hải ngồi ở đây, nếu như đám lính kia, mấy cô gái này một người cũng không thoát được.

Cố Hải từ đầu đến cuối đều cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên, mắt lại nhắm.

Không phải là không muốn nhìn, mà thật không có tâm tình kia.

Người bày ra tiết mục thấy bộ dáng không hứng thú của Cố đại thiếu gia, đem mấy nữ diễn viên vừa bước xuống hậu trường lần lượt quở trách một hồi, "Mấy cô làm ăn kiểu gì vậy? Nhiều người như vậy cũng không khơi dậy nổi hứng thú của một người, thật uổng là đàn bà! Không phải kêu mấy cô làm động tác bạo dạn một chút sao, biểu tình động lòng người một chút sao? Nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu của đám mấy cô, một chút hiệu quả biểu diễn sân khấu cũng không có! Đừng nói cậu ta, tôi nhìn cũng muốn ngủ!"

"Động tác còn muốn bạo dạn thế nào nữa hả?" Các nữ diễn viên đều kêu oan, "Chúng tôi là múa ba lê, tới tới lui lui chỉ có mấy động tác như vậy, chỉnh sửa cũng đã là mạnh dạn lắm rồi, đổi nữa liền hoàn toàn chẳng ra cái gì cả."

"Đừng có nhao nhao nữa!" Người biên kịch đen mặt lại, "Kế tiếp là tiết mục gì?"

"Đơn ca nữ."

"Bỏ qua, trực tiếp lên múa cột."

Múa cột vừa lên, Cố Hải lại thật sự mở mắt lên, cậu chú tâm nhìn chính là cây cột ở giữa kia.

Tất cả các tiết mục sau đó đều là ca múa nhiệt tình, một đám phụ nữ điên cuồng ở trên đài uốn tới ẹo lui, Cố Hải ngồi yên ở hàng đầu, vừa nhấc mí mắt là có thể thấy hai khối thịt trắng bóc. Trong lòng cậu thật muốn cười, Cố Uy Đình có phải bị rút não rồi không? Thay vì phô trương lãng phí như vậy, còn không bằng trực tiếp đưa vào phòng mình cái cái đĩa CD, không phải là đơn giản, hiệu suất cao hơn sao!

Về đến phòng, tắm rửa xong nằm lỳ ở trên giường, Cố Hải mò tìm điện thoại di động.

May là Cố Uy Đình không có tịch thu công cụ liên lạc này.

"Nhân Tử..." Giọng Cố Hải mềm mại nhừa nhựa truyền đến.

Bên kia trầm mặc hồi lâu mới 'ừ' một tiếng.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Đợi."

Nghe giọng của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải có thể tưởng tượng đến gương mặt nhỏ nhắn của cậu giờ phút này ngạo kiều* cỡ nào.(Kiêu ngạo)

"Còn giận tôi à?"

Bên kia dịu dàng, "Tôi giận cậu làm gì?"

"Không giận à, không giận thì hai anh em mình trò chuyện một chút đi."

"Đổi giọng cũng nhanh ghê!"

Cố Hải cười ha ha, "Cậu muốn nghe tôi gọi cậu là vợ à?"

Thật ra Bạch Lạc Nhân đang đứng ở bên cửa sổ, tiếng cười của Cố Hải theo gió đêm bay vào trong lỗ tai, nghe được rất rõ ràng, Bạch Lạc Nhân nhịn không được nhếch khóe miệng.

"Vết thương trên người cậu đã bôi thuốc chưa?"

Giọng Cố Hải một bộ chua xót, "Tôi làm gì có thuốc mà đắp chứ? Cậu có người đau lòng, tôi cũng không có ai đau lòng cho cả."

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Vậy cậu chờ chết đi!"

"Cậu nỡ để tôi chết sao?"

Bạch Lạc Nhân nghẹn họng một hồi, cố ý đổi chủ đề.

"Vừa rồi cậu đi làm gì lâu như vậy?"

Cố Hải già mồm không dứt, "Cậu là đang giận tôi không gọi điện cho cậu sớm một chút sao?"

"Có chút ý đó." Bạch Lạc Nhân rốt cuộc hào phóng thừa nhận một lần.

Cố Hải hạnh phúc đến lạc mất phương hướng.

Qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Vừa đi xem biểu diễn một hồi, ba tôi sắp xếp."

"Biểu diễn, biểu diễn cái gì?"

"Ha ha.... Ba tôi muốn kêu gọi tôi hứng thú với phụ nữ, cố ý mời một nhóm nữ diễn viên. Từng người dí bộ ngực to lắc lư trước mặt tôi, cậu không nhìn thấy, cái mông to đó uốn éo, suýt nữa thì uốn éo tới thằng nhỏ của tôi, lẳng lơ mà cọ quẹt, cũng may có cậu ở đây, nếu cậu không ở đây, tôi đã sớm..."

Còn chưa nói hết, bên kia đã cúp máy.

Máu ghen cũng không ít... Cố Hải nhếch khóe môi.

Bạch Lạc Nhân rút một điếu thuốc đứng ở cửa sổ hút, giữa lông mày anh tuấn nhíu lại thành một hình chữ thập, trong lòng thầm nghĩ: nếu không có đoạn đường ở giữa này thì tốt biết bao nhiêu! Không có cản trở này ngăn, mình nhất định từ trước cửa sổ phòng cậu ta nhảy vào, đâm cho cái mông của cậu ta hỏng luôn!

Đêm hôm khuya khoắc , Cố Hải vẫn không ngủ được, đẩy cửa ra, cửa đã đổi hai người, đoán chừng là trực đêm .

"Người anh em, vào ngủ một lát đi." Cố Hải vỗ vỗ vai một người trong đó.

Người nọ cổ cứng ngắc quay lại, phát ra tiếng rắc rắc.

"Cảm ơn, tôi không mệt."

Nói xong xoay cổ lại, lại vang lên một trận rắc rắc.

Cậu thật chuyên nghiệp! ... Cố Hải 'cộp' một tiếng, đụng phải cửa.

Đi tới trước cửa sổ nhìn về phía đối diện, cái gì đều không thấy, phòng hai người mặc dù là đối diện, nhưng cửa sổ đều quay về một hướng, chỉ có thể nhìn thấy sân huấn luyện trống vắng. Giờ phút này, Cố Hải rất hy vọng cậu là binh sĩ yên lặng đứng gác trong gió rét kia, tuy rằng không thể cử động, nhưng ít nhất có thể xa xa ngắm Bạch Lạc Nhân đằng sau cửa sổ.

Một tuần lễ, Cố Hải nghĩ, cậu không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.

Ăn xong cơm tối, hai bộ đội đặc chủng theo thường lệ đổi ca, kết quả thấy ba tên lính đi về bên này.

"Làm gì đó? Đây là khu vực cấm, không được phê chuẩn không thể vào."

Một người lính mặt tròn trong đó mở miệng, "Cố thiếu gia kêu bọn tôi tới."

"Cậu ta kêu các cậu tới? Cậu ta kêu các cậu tới đây làm gì?"

"Cố thiếu gia nói cậu ấy rãnh rỗi buồn chán, muốn ba người bọn tôi đến cùng cậu ta đánh bài."

Đang nói, cửa mở, gương mặt lạnh lùng dọa người của Cố Hải xuất hiện trong tầm mắt hai bộ đội đặc chủng.

"Là tôi kêu bọn họ tới."

Hai bộ đội đặc chủng còn muốn nói gì đó, Cố Hải hất hất cằm lên, ba người liền nghênh ngang đi vào. Lúc Cố Hải tâm tình tốt, so với ai khác cũng hòa nhã hơn, lúc tâm tình không tốt, một ánh mắt tuyệt đối sẽ khiến tim bạn đập nhanh. Điểm này là được chân truyền từ ba cậu ta, vốn hai bộ đội đặc chủng còn có chút do dự có nên ngăn cản hay không, kết quả thấy ánh mắt của Cố Hải, lập tức bỏ đi suy nghĩ này. Dù sao thủ trưởng cũng không quy định rõ không cho người khác ngoài Bạch Lạc Nhân đi vào, cố gắng bớt chọc đến cậu ta thì hơn!

... .....

"Cái gì? Cậu muốn trong phòng này đào một địa đạo?"

Cố Hải gật đầu, "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Cái này... Đào địa đạo thật ra không có vấn đề gì, chúng ta đến đường hầm cũng đào rồi, đừng nói là địa đạo. Chỉ cần cậu chịu trách nhiệm cho bọn tôi, nhất định có thể đào giúp cậu, vấn đề mấu chốt chính là thời gian bao lâu."

"Cậu đoán chừng đào khoảng bao lâu?" Cố Hải hỏi.

Ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều là một bộ dáng không chắc chắn.

"Theo năng lực bọn tôi, đoán chừng phải một tháng."

"Một tháng?" Mặt Cố Hải đều tái rồi, "Một tháng lúc đó tôi đã sớm không còn ở nơi này rồi, còn cần nó làm gì?"

Một người trong đó cẩn thận hỏi: "Cậu muốn khi nào đào xong?"

"Trong vòng 3 ngày "

"Ba ngày hả? !" Ba người cùng hô, "Vậy cậu phải tìm một trung đội nữa."

Ngày hôm sau, hai bộ đội đặc chủng theo thường lệ đổi ca, kết quả thấy một đám binh sĩ cao to đi đến bên này, trên người còn đeo bao lớn.

"Tất cả dừng lại cho tôi!" Một bộ đội đặc chủng hét lớn, "Đang làm gì đấy?"

Người dẫn đầu cao giọng trả lời: "Cố thiếu gia nói cậu ta rỗi rãnh buồn chán, muốn bọn tôi tối hôm nay giúp cậu ta vui chơi, chơi mệt thì ngủ ở đây, nên bọn tôi đều mang chăn màn tới."

Hai người bộ đội đặc chủng trao đổi ánh mắt một cái, một người trong đó khẩu khí cứng rắn nói: "Các cậu đã xin chỉ thị của cấp trên chưa? Cả đêm không về ngủ là hành vi phạm kỷ luật nghiêm trọng! Các cậu một nhóm đông người như vậy tự ý rời ký túc xá, không bị trực ban kiểm tra phòng phát hiện mới là lạ!"

"Không sao cả, không phát hiện được, bọn tôi đều ở khác đại đội."

Hai người bộ đội đặc chủng đồng loạt đổ mồ hôi, Cố đại thiếu gia thật không phải người thường!!!

Cố Hải lại mở cửa ra, bộ dạng không thể cãi lại đưa đám binh sĩ này vào.

Liên tiếp ba ngày, Cố Hải ở đây ca múa hàng đêm, âm thanh vang ra thật lớn, đến cả chỗ Bạch Lạc Nhân cũng nghe được rõ mồn một.

"Cậu nói Cố thiếu gia cả ngày chơi đùa như vậy, cậu ta không mệt hay sao?"

"Aizzz, nếu cậu bị giam giữ cả ngày như vậy, tinh thần cậu cũng phải thất thường. Không sao cả, cứ để cậu ta quậy đi, chỉ cần cậu ta không chạy ra ngoài, muốn quậy thế nào thì quậy, ít nhất vẫn hơn đi tìm cái chết."

"Cũng đúng ha, cậu nói thử xem sao tôi cứ nghe tiếng xẻng nhỉ?"

"Chắc là nhạc khí đặc thù gì đó."

Sáng hôm sau, những binh si này lại kết thành đội đi ra ngoài, trên người vác theo một bịch đất, bên trong cắm cây xẻng.

Bạch Lạc Nhân nghe xong ba ngày tạp âm, mỗi lần hỏi Cố Hải xảy ra chuyện gì, Cố Hải đều ngậm miệng không nói. Mãi đến ngày thứ tư, trận tạp âm kia mới dừng lại, Bạch Lạc Nhân đứng giữa phòng, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Ngay lúc cậu suy nghĩ lung tung, dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng chuột đào hang.

Căn phòng tốt như vậy cũng có chuột?

Trong lòng Bạch Lạc Nhân lòng tràn đầy nghi hoặc, thanh âm ngày càng rõ ràng, có vẻ còn có tiếng nói chuyện, rất rõ ràng truyền lên từ dưới chân.

Chuột thành tinh?

Bạch Lạc Nhân vội nhảy sang bên cạnh một bước dài, đột nhiên, chỗ chân vừa đạp lúc nãy nứt ra rồi một vết nứt!! Theo đó, vết nứt càng lúc càng lớn, biến thành cái hố, một bàn tay đầy bùn đưa ra ngoài.

Mẹ tôi ơi! Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa hét lên.

Rất nhanh, con chuột lớn thành tinh kia chui ra!

Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người, đại não trong nháy mắt ngừng hoạt động, cậu cảm giác mình đang sống trong thế giới cổ tích.

"Nhân Tử!"

Cố Hải hào hứng ôm lấy Bạch Lạc Nhân, một mùi bùn đất phả vào mặt.

"Nhìn thấy không? Đây là 'địa đạo tình yêu' của hai ta."

Một lúc lâu, Bạch Lạc Nhân mới phản ứng được, đột nhiên đẩy Cố Hải ra, bộ dạng không nén được giận.

"Cậu có phải điên rồi không? Cậu có thể lý trí một chút không?"

Cố Hải yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân, biểu tình trong lúc bất chợt trở nên rất nghiêm túc.

"Nếu tôi lý trí với cậu, nghĩa là tình yêu giảm xuống, cậu muốn vậy sao?"

Luôn sẽ có một ngày như vậy, tình cảm của chúng ta bắt đầu trở nên nhạt nhẽo, tôi trở nên chín chắn chững chạc, cậu trở nên thông minh phóng khoáng, ngày tháng mài mòn tình cảm, chúng ta trở nên ngày càng hài hòa. Tôi sẽ không vì một vết sẹo trên tay cậu mà thấy kinh ngạc nữa, cậu cũng sẽ không vì một câu nói của tôi mà xù lông tức giận nữa... Nếu thật đến ngày đó, chúng ta cũng nên có chút gì đó để hoài niệm chứ? Không thì sao có thể chống đỡ đoạn tình cảm này đến hết cuộc đời đây?

Oanh oanh liệt liệt cũng tốt, bình bình ổn ổn cũng được, lúc nó đến tự nhiên như vậy, chúng ta không phải cũng nên vui vẻ hưởng thụ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play