Sau khi bị đánh một trận, Cố Hải nhếch khóe miệng sưng ăn cơm sáng, Cố Uy Đình ngồi ở đối diện ung dung thản nhiên nhìn cậu ta.

"Ba sẽ không định nhìn con như vậy cả đời chứ hả?"

Cố Uy Đình lạnh lùng mở miệng, "Không đến mức nhìn cả đời, tao cũng không sống đến ngày mày chết, nhưng dù sao thì khi tao còn sống, mày cũng đừng hy vọng giành được tự do."

Động tác nhai trong miệng Cố Hải dừng lại, ánh mắt âm u nhìn Cố Uy Đình.

"Ba đừng ép con đại nghĩa diệt thân*."

Cố Uy Đình đứng lên, sửa sang lại trang phục, hướng về phía gương hời hợt nói,"Mày thực sự có thể giết tao, tao nhìn cái cách mày xấc láo là biết."

"Lão già điên......." Cố Hải lầu bầu một câu.

Tay của Cố Uy Đình giằng co trên cổ áo một chút, ánh mắt liếc nhìn Cố Hải,"Mày vừa nói cái gì?"

"Con nói......Mình phải cố lên!" Cố Hải tinh nghịch giơ giơ nắm đấm.

Sau đó bản thân thầm mắng chửi.

Cố Uy Đình sửa sang xong quần áo, mang giày xong, trước khi đi quay sang nói với Cố Hải một câu,"Tao phải ra ngoài gần một tuần."

Ánh mắt Cố Hải sáng lên.

"Tao sẽ phái người trông chừng mày." Ngay sau đó Cố Uy Đình bồi thêm một câu.

Trong ánh mắt sáng bừng của Cố Hải xen lẫn vài phần căm tức, cây ngay không sợ chết đứng phản bác một câu,"Nhưng mà con cũng được đi học phải không? Không thể bởi vì chuyện này mà xao nhãng học tập phải không ạ?"

"Cái này mày không cần lo lắng, tao đã giúp hai đứa mày mời giáo viên đến, giáo viên nổi tiếng sẽ giảng bài cho mày, một kèm một, dễ hiểu 100%, cam đoan mày có thể vào trường trọng điểm."

Khóe miệng tím bầm của Cố Hải khẽ động hai cái,"Không phải là ba bị trung tâm gia sư lừa chứ hả?"

"Quả thực là người ta có thể lừa tao, thì nhất định sẽ có khả năng lừa mày đi về cong đường đúng đắn."

Vẻ mặt Cố Hải lộ ra chút xem thường.

Trước khi đi Cố Uy Đình còn nói một câu,"Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn, tao chỉ cho mày một tuần, một tuần sau, tao sẽ đến nghiệm thu kết quả. Đến lúc đó nếu như mày vẫn còn u mê không tỉnh ngộ, chúng ta sẽ phải nghĩ cách gì đó tốt hơn."

Nói xong, tiếng bước chân đanh thép từ từ đi xa.

Cố Hải vội vàng đứng lên, cầm lấy thuốc mỡ tối hôm qua giấu được, đi thẳng ra ngoài cửa.

"Cố thiếu gia, mời!"

Cửa có hai tên bộ đội đặc chủng vai vác súng trường, làm một tư thế cung kính."Cám ơn." Vẻ mặt Cố Hải hờ hững.

Vừa muốn chuồn đi, đột nhiên có hai bóng đen nhanh chóng đi tới, mỗi tên một bên tay Cố Hải, mạnh mẽ dắt cậu ta đi về phía trước. Cố Hải chưa bao giờ chịu kiểu trói buộc như thế này, nhưng nếu lúc này đánh nhau, thì có thể sẽ đánh không lại.

Hai người bộ đội đặc chủng cũng không phải ngồi không mà có thể để cho Cố Uy Đình chỉ đích danh bọn họ qua đây, nhất định là ưu tú nhất trong những người ưu tú, thừa sức đối phó với Cố Hải. Trước khi đi Cố Uy Đình cũng nói, không quan tâm nó là ai, chỉ cần không phục tùng mệnh lệnh thì có thể dùng vũ lực giải quyết.

Nhưng hai người này không ngờ lại là hai tên thiếu đầu óc, nếu thật sự đánh khẳng định sẽ lỗ vốn, cho nên chỉ có thể áp dụng thủ đoạn mà chế ngự thôi, tuy rằng quá trình vất vả thế nhưng rất an toàn.

Hai tên này sợ chọc giận Cố Hải sẽ gây bất lợi cho bản thân, cho nên khi đeo còng tay lên cho cậu còn khen một câu," Không hổ là con trai Thiếu tướng, thực sự là tài năng hơn người!"

Fuck, từ đâu tìm tới tên đần độn này.... .... Trong lòng Cố Hải mắng chửi một câu.

Kết quả, hai tên bộ đội đặc chủng đưa Cố Hải giải đến một căn phòng, Bạch Lạc Nhân cũng ở đây. Hai mắt nhìn nhau, đồng thời sửng sốt một chút, Cố Hải nhịn không được quay đầu lại rống lên một câu," Làm sao không nói sớm là tới đây sẽ gặp cậu ấy?"

Một tên một bộ đội đặc chủng trong đó ngẩng đầu ưỡn ngực, dứt khoát trả lời,"Cậu cũng không hỏi mà!"

"Được rồi, hai cậu cút ra ngoài đi."

Hai người cùng bước đi ra ngoài.

"Chờ một chút, trước hết mở còng tay cho tôi đã."

Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải như phạm nhân bị áp giải đưa vào, trong lòng khỏi phải nói khó chịu bao nhiêu, lại nhìn những vết thương trên người của cậu, ánh mắt ảm đạm nứt ra một lổ hổng lớn. Quả nhiên vẫn bị đánh, tối hôm qua nơm nớp lo sợ cả đêm, bi kịch vẫn xảy ra.

"Ngủ không ngon phải không?" Cố Hải chỉ vào hai mắt thâm quầng của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân giật giật môi, nửa ngày không nói nên lời.

"Đúng rồi." Cố Hải từ trong túi áo lấy ra một tuýp thuốc mỡ đưa cho Bạch Lạc Nhân, "Tối hôm qua đã muốn mang đến cho cậu, bị ba tôi phát hiện, suýt chút nữa bị tịch thu ."

Bạch Lạc Nhân đưa tay nhận lấy, cúi đầu liếc mắt nhìn, mở miệng hỏi,"Đưa thuốc mỡ cho tôi làm gì?"

"Không phải là tay cậu bị roi quất thâm tím hay sao?"

Bạch Lạc Nhân ngây ngô, cậu ta sớm đã quên chuyện vặt đó rồi, vậy mà Cố Hải vẫn còn nhớ rõ.

"Bản thân cậu không tự xem mình hiện giờ như thế nào à, lại còn đưa thuốc cho tôi nữa sao?"

"Tôi thế này bình thường như cơm bữa, giống như bị muỗi đốt một cái thôi, cũng không có cảm giác gì." Dứt lời kéo tay của Bạch Lạc Nhân nhìn một chút, máu trên mặt liền lạnh,"Fuck, đều sưng lên cả rồi!"

Bạch Lạc Nhân cảm thấy lúc Cố Hải nói câu nói này, giọng nói giống như dùng một đao đâm thẳng vào ngực cậu.

"Trước khi đi không phải cậu cam đoan với tôi sẽ tỏ thái độ nghiêm chỉnh hay sao, tuyệt đối không xung đột với ba cậu hay sao?"

"Thái độ của tôi rất nghiêm chỉnh." Vẻ mặt Cố Hải tỏ ra ủy khuất,"Tôi muốn cùng ông ấy tâm sự thật tốt, ông ấy cũng đồng ý, trong lúc đó tôi cũng nói chuyện rất khách khí, nhưng ông ấy không chịu nói đạo lý, nói mấy câu liền bắt đầu ra tay."

Bạch Lạc Nhân hơi nheo mắt lại, thăm dò hỏi,"Có phải cậu lại hỏi ông ta về tình hình của tôi bên này?"

Cố Hải nhếch khóe miệng khó khăn cười cười,"Cũng chỉ có cậu hiểu tôi."

Trong phút chốc Bạch Lạc Nhân không nói ra được cái gì nữa.

"Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi cậu, Tôn cảnh vệ sắp xếp phòng ngủ cho cậu hả? Điều kiện thế nào?"

"... ..."

"Đêm qua cậu có ngủ hay không? Giường có đủ rộng không? Chăn có đủ ấm hay không?"

"Tôn cảnh vệ không hề giáo dục tư tưởng gì cho cậu chứ? Có nói mấy ngày sắp tới sẽ làm gì với cậu không?"

Cố Hải liến thoắng nói một tràng, Bạch Lạc Nhân một câu cũng chưa kịp đáp lại, cứ như vậy mặt âm trầm ngồi ở đó, nhìn cũng không nhìn Cố Hải. Trong lòng Cố Hải vốn là rất sốt ruột lại thêm nói cũng vất vả, lại không nghe được bên kia trả lời, tâm tình hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

"Tại sao cậu không nói chuyện hả?" Cố Hải tức giận vỗ đầu Bạch Lạc Nhân một cái.

Ánh mắt bén nhọn của Bạch Lạc Nhân quét tới phía Cố Hải,"Cậu đừng để ý đến tôi!"'

Ngày hôm qua Cố Uy Đình nói nhiều lời đả kích như vậy, Cố Hải đều không để trong lòng, một câu nói như vậy của Bạch Lạc Nhân, liền làm cậu tổn thương.

"Hai chúng ta thật vất vả mới được gặp mặt, cậu lại đáp cho tôi sắc mặt như thế, cậu cũng quá độc ác phải không?"

Trong lòng Bạch Lạc Nhân im lặng trả lời một câu, ai tàn nhẫn với cậu hả, cậu xem cậu làm chuyện gì đi, chuẩn con mẹ nó..... Sợ điều gì sẽ gặp điều đó!

Cho đến khi vị thầy giáo trong sư đoàn tới, Cố Hải cũng không nói thêm một câu với Bạch Lạc Nhân.

Vị thầy giáo này cũng là sĩ quan trong bộ đội, trình độ học vấn là nghiên cứu sinh, trước đây cũng đã phụ đạo qua một số binh sĩ, đều là làm theo nghĩa vụ. Giống như dạy học kiểu này thì cũng là lần đầu, đặc biệt là con trai của Thiếu tướng, không tránh được có chút khẩn trương.

"Trước hết tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Trương Hoa, nam, 26 tuổi, tốt nghiệp đại học hàng không không quân Bắc Kinh."

Mặt hai người tê liệt đồng thời nhìn anh ta.

"Cái đó, thật vui khi có thể giảng bài cho các cậu, trình độ tôi có hạn, nếu có cái gì giải thích không rõ, hai cậu có thể thoải mái đưa ra ý kiến."

"Khụ khụ.....Hai cậu không cần gọi tôi là thầy Trương, cứ gọi tôi là tiểu Trương được rồi, bọn họ cũng đều gọi tôi như vậy."

"Quên đi, chúng ta vẫn nên trực tiếp học bài đi."

Giáo viên ở phía trước lẩm bẩm, hai người còn đang mang tâm sự riêng, không ai nghe vào lời nào.

Cố Hải không nghĩ ra, Bạch Lạc Nhân vì sao lại đột nhiên tức giận? Không vừa ý khi mình đưa cậu ấy cùng vào hay sao? Cậu ta ở nơi này chịu ủy khuất hả? Hối hận hả? Muốn đi ra ngoài hả? Hay là mình nói cái gì chọc tức cậu ta.... ...

Bạch Lạc Nhân nhịn không được phóng ánh mắt qua, Cố Hải, người kia rầu rĩ, chẳng biết là đang nghĩ gì. Nhìn một cái lại không chịu được nhìn thêm một lần nữa, luôn cảm thấy rất thương xót, giống như tên tiểu tử nhặt đồng nát vậy, càng nhìn càng bận tâm.

Ăn cơm buổi trưa cũng bị sắp xếp mỗi người một phòng ăn riêng, có người đặc biệt mang cơm vào.

Buổi chiều vẫn đi học như sáng, trên đường trở về, cuối cùng Cố Hải cũng thấy chỗ ở của Bạch Lạc Nhân, náo loạn nửa ngày cậu ta liền ở ngay trong phòng Tôn cảnh vệ, cách phòng Cố Hải có một đoạn đường.

Nhưng chỉ có duy nhất một đường này, Cố Hải cũng không thể đi qua, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Ăn xong cơm tối, có người gõ cửa.

Cố Hải đi tới mở cửa, thấy một khuôn mặt xa lạ, mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính, phong cách điển hình của bác sĩ.

"Đi nhầm phòng hả?"

"Cậu có phải là đồng chí Cố Hải không?"

Không cần phải nói, lại là một người đần độn Cố Uy Đình phái đến.

"Tôi là đồng chí, nhưng tôi không phải là Cố Hải."

Bác sĩ dịu dàng cười,"Vậy đúng rồi, tôi là người trị bệnh chuyên biệt cho đồng chí, tôi là Vương Hiểu Mạn, bác sĩ tâm lý."

Cố Hải vừa muốn đóng cửa, nữ bác sĩ trực tiếp chui vào, được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác nhanh như chớp.

"... ... Bình thường cô cũng vào phòng bệnh nhân như vậy hay sao?" Cố Hải đen mặt.

Bác sĩ lộ ra nụ cười rất chuyên nghiệp,"Chúng ta bước vào đề tài chính đi."

"Cô ngồi đi." Cố Hải hất cằm.

Dáng vẻ nữ bác sĩ có chút vừa mừng vừa lo.

"Vừa vặn trong lòng tôi có một vướng mắc, cô xem xem có thể giải trừ giúp tôi hay không."'

"Cậu cứ nói đừng ngại."

Cố Hải nheo lông mày hỏi,"Cô nói xem, vì sao người đó không để ý tới tôi?"

"Xin hỏi cậu, người đó là ai vậy?"

"Cô không phải là bác sĩ tâm lý hay sao? Hẳn là cô phải đoán được tâm lý củ tôi chứ, còn cần tôi nói rõ ra hay sao?"

Bác sĩ có chút xấu hổ,"Vậy tôi thử phân tích một chút."

Cố Hải gật đầu.

"Tôi cảm thấy người đó không để ý tới cậu nguyên nhân có thể là bởi vì cậu không nghe lời."'

"Tôi không nghe lời?" Vẻ mặt Cố Hải tỏ ra nghi ngờ,"Tôi không nghe lời thế nào?"

"Cậu nghĩ mà xem, cuộc sống của người đó từng trải qua, phần lớn đều là phục tùng mệnh lệnh hoặc là ra lệnh cho người khác, cách suy nghĩ vấn đề của một người liên quan rất lớn đến môi trường cuộc sống của người đó, suy nghĩ của người đó là thuộc kiểu thẳng tính, không phải là lý trí cũng không phải là cảm tính, không bao giờ dây dưa dài dòng, gặp phải câu hỏi nhất định phải tìm ra bằng được câu trả lời. Mà cậu là con trai người đó, nhưng cuộc sống sinh hoạt của cậu lại khác người đó.... ...."

"Cô mới là con của người đó đấy! Cố Hải đột nhiên nổi giận,"Cả nhà cô mới là con của người đó đấy!"

Nữ bác sĩ mặt biến sắc, giọng nói yếu ớt,"Làm sao cậu có thể nói những lời như vậy hả?"

"Người cô nói căn bản không phải là người tôi nhắc đến!"

"Tôi......"

"Còn nói mình là bác sĩ tâm lý, nói rõ là hay." Cố Hải đen mặt lại phất tay một cái,"Mau cút ra ngoài, đừng để tôi phải đuổi cô!"

Nữ bác sĩ,"...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play