Bạch Lạc Nhân đứng một mình ngoài ban công rất lâu, mãi đến cả người đều lạnh buốt, nhiệt độ trong lòng cũng giảm về bình thường, cậu mới lê đôi chân mệt mỏi về phòng khách.
Cố Hải vẫn nằm trên mặt đất, có vẻ ngủ rất say. Ngày thường, Bạch Lạc
Nhân có chút động tĩnh nhỏ nào, cậu ta đều sẽ vô cùng cảnh giác. Hôm
nay, chuông điện thoại di động reo lâu như vậy, Bạch Lạc Nhân lại gọi
điện lâu như vậy, cậu ta vẫn vững như Thái Sơn, có thể thấy được tối hôm qua thật sự uống không ít. Bạch Lạc Nhân lẳng lặng nhìn Cố Hải, nghĩ
làm sao kéo cậu ta về giường, nhìn một chút lại có hơi ngây người.
Cố Hải rất ít khi yên lặng như vậy, ngoan ngoãn như vậy. Cậu ta hiện
giờ, giống như một con báo hoang ngủ say, áo mỏng quần dài, thân thể
duỗi thoải mái trên thảm lót sàn, cánh tay rắn chắc và đôi chân dài cũng đều ở trạng thái thả lỏng, lại tràn đầy sức lực mạnh mẽ, tựa như một
giây sau liền đột nhiên nhảy lên, giương nanh múa vuốt hướng bạn nhào
tới.
Bạch Lạc Nhân nghĩ, Cố Hải là một hình đa diện, rất khó tìm thấy tính
cách chính xác của cậu ta. Lúc cậu ta sẳng giọng, một ánh mắt cũng sẽ
khiến bạn sợ run lên; lúc dịu dàng, lại như một trái hồng mềm mại có thể tùy ý vuốt ve; lúc nghiêm túc, từ đầu đến chân như một cây thương, bầu
không khí có kích động cũng có thể khiến cậu ta sét đánh cũng không
động; lúc xấu xa, từ trong ra ngoài đều lộ ra một tia tùy tiện, khiến
bạn trong tích tắc đột nhiên nổi da gà...
Người như vậy, thoạt nhìn thì phức tạp, nhưng lại vô cùng đơn giản.
Bạch Lạc Nhân cũng vậy, cậu là người có tính hướng nội, dù thoạt nhìn
khá chững chặc, thật ra trong lòng dao động rất lớn. Cậu có thể mới giây trước đối với Cố Hải khinh bỉ muốn chết, giây sau liền thấy cậu ta ưu
tú hơn người, có thể hôm qua còn muốn cho Cố Hải một cái tát, hôm nay đã muốn đối với cậu ta dịu dàng che chở.
Giống như lúc này, Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải chăm chú một hồi, cũng không nỡ đánh thức cậu ta.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân quyết định, cứ như vậy ôm Cố Hải vào phòng ngủ.
Nghe hình như vô cùng hoang đường, Bạch Lạc Nhân quả thực làm vậy, cậu
ôm ngang Cố Hải, dù có hơi nặng, thế nhưng vẫn trong khả năng chịu đưng
của cậu. Từng bước một rất chậm rất ổn định đưa vào trong phòng ngủ, đến cạnh giường, nhẹ nhàng thả xuống, bắt đầu cởi giày, cởi quần áo giúp
cậu ta.
Cố Hải dường như hừ một tiếng, tay Bạch Lạc Nhân dừng một chút, nhìn về phía mặt Cố Hải.
Mắt nhắm, lông mi rất ngắn nhưng rất dày, mũi rất cao, khiến gương mặt
này cũng trở nên rất có đường nét, bờ môi thật khỏe mạnh, đỏ sậm, liếc
mắt là có thể nhìn ra người này môi mỏng.
Ngón tay Bạch Lạc Nhân đột nhiên len vào mái tóc dầy của Cố Hải, mặt cúi xuống, môi ngăn lại hơi thở của Cố Hải.
Một giây lúc môi mỏng chạm nhau, Bạch Lạc Nhân cũng không biết vì sao
mình lại có rung động này, cậu chỉ cảm thấy lòng mình rất hỗn loạn.
Mở khớp hàm Cố Hải ra, một mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, Bạch Lạc Nhân giống như mê say trong nháy mắt, đầu lưỡi xông vào, thô bạo mà bắt đầu
càn quét trong miệng Cố Hải, ngay cả hàm răng cộm vào đầu lưỡi cũng
không phát hiện, mùi máu tươi gay mũi, trong nước bọt xen lẫn tơ máu,
theo khóe môi chảy xuống.
Bạch Lạc Nhân cũng không ngưng lại động tác của mình, dù cậu và Cố Hải
bốn mắt giao nhau, cũng không có bất cứ rụt rè và lo lắng nào. Cậu thô
bạo xé cái áo mỏng của Cố Hải, lại tiến xuống cởi bỏ thắt lưng trên eo
Cố Hải, như một con sói gấp gáp, không chút nhẫn nại, trong lúc cởi quần ra, xương hông Cố Hải bị thắt lưng cấn vào phát đau.
Trong mắt Cố Hải tràn đầy lửa đỏ, lúc tay của Bạch Lạc Nhân ở trên người cậu tạo ra từng dòng điện chạy và kích thích, sự hung bạo này đạt tới
đỉnh điểm.
Cậu ta một tay đem Bạch Lạc Nhân đè bên dưới, thô bạo tách chân của cậu
ra, dã thú căng cứng bên dưới hướng về phía cửa vào chật hẹp đẩy mạnh
tới.
Bạch Lạc Nhân muốn trở mình, lại bị Cố Hải ép vào trong ngực tới không thể động đậy.
"Có cho 'vào' hay không?" Câu hỏi dung tục của Cố Hải đầy bên tai Bạch Lạc Nhân.
Tay Bạch Lạc Nhân liều chết nắm chặt, mặt như dán chặt vào giường, âm thanh nặng nề khổ sở.
"Không cho."
Cố Hải lại một lần nữa đâm tới một cái, lần này so với lần trước còn hung hãn hơn, thân thể Bạch Lạc Nhân kịch liệt run rẩy.
"Vì sao không cho?"
Cố Hải hỏi đến ngang ngược, trái tim đã bị tiếng kêu của Bạch Lạc Nhân ở một giây kia kích động, nhưng cậu cảm giác được Bạch Lạc Nhân hôm nay
không bình thường, dù cậu ta bị đè ép rất chặt, nhưng vẫn vùng vẫy lung
tung, Cố Hải có thể cảm nhận rất rõ ràng hoảng sợ và bất an của cậu.
Chuông điện thoại di động thình lình vang lên, thân thể Bạch Lạc Nhân theo đó run một cái.
"Lúc này ai lại gọi điện thoại tới chứ?"
Cố Hải lầu bầu một câu, tay đưa ra muốn lấy điện thoại di động, lại bị Bạch Lạc Nhân đoạt trước, trực tiếp tắt máy.
"Điện thoại quấy rối." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải không quan tâm, cậu hạ người xuống, tốc độ thật nhanh, nhanh đến
Bạch Lạc Nhân còn chưa phát hiện, trên mông đã bị răng nhọn của người
kia tấn công dày đặc. Bạch Lạc Nhân mạnh mẽ giơ chân lên lại bị đè
xuống, cánh tay đưa tới lại bị đè lại, cậu như một con cua bị trói chặt, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, bị cưỡng ép tiếp nhận sự hà hiếp
yêu thương.
Hàm răng Cố Hải gặm xung quanh mông một hồi, đột nhiên bắt đầu dời vào bên trong.
Thân thể Bạch Lạc Nhân đang điên cuồng tranh đấu, tranh đấu với Cố Hải, cũng tranh đấu cùng bản thân.
Đầu lưỡi Cố Hải liếm vào bộ phận không thể nói ra của Bạch Lạc Nhân.
Cổ của cậu ngửa mạnh ra sau, cằm va vào giường, gào thét một tiếng.
"Cố Hải, đồ khốn nạn!"
"Khốn nạn?" Cố Hải cười đến điên cuồng, "Còn có thể khốn nạn hơn này."
"Đại Hải... Đại Hải..."
Bạch Lạc Nhân đột nhiên kêu lên, trong giọng nói xen lẫn mấy phần cầu
xin, đây là Cố Hải trước nay chưa từng nghe thấy. Trái tim của cậu dù
như một cái miếng sắt nóng rực, lúc này cũng mềm nhũn ra.
Bạch Lạc Nhân gần như vô lực nhắm mắt lại, liều mạng đè nén trống ngực đang đập dồn dập của mình.
Ngón tay Cố Hải hướng về chỗ đầy những dây thần kinh, nếp uốn đan xen
đâm tới, không giữ lại chút tình cảm gì, không lo lắng bất cứ hậu quả
gì, tiếp tục vội vả hỏi: "Vì sao không cho 'vào'?"
Bạch Lạc Nhân rầu rĩ buông một câu, "Tôi sợ đau."
Trên thực tế, lý do này, ở trong lòng Bạch Lạc Nhân chiếm tỉ lệ nhỏ
nhất, cực kỳ nhỏ, thế nhưng đối với Cố Hải lại có hiệu quả lớn nhất.
Bạch Lạc Nhân hoàn toàn có thể nói ra sự thật, nhưng trong lòng cậu đột
nhiên không rõ nguyên nhân lo sợ, sợ hãi khiến cho máu của cậu đều lạnh
đi, giống như là muốn nắm lấy một cái phao cứu sinh, dù là uất ức cũng
thừa nhận, chỉ cần... đừng phá vỡ điểm mấu chốt tiếp nhận sau cùng trong lòng cậu.
Cố Hải đột nhiên nở nụ cười, cười thoải mái, sau đó vỗ một cái vào mông Bạch Lạc Nhân.
"Thì ra thằng nhóc cậu cũng biết sợ à?"
Bạch Lạc Nhân che giấu tâm tình rất tốt, trợn mắt phản bác Cố Hải, "Nếu không tôi đâm cậu một cái thử xem?"
Cố Hải cố ý thử Bạch Lạc Nhân, "Đến đây, tôi không có ý kiến."
Bạch Lạc Nhân như cá chết nằm lỳ trên giường, vẫn không nhúc nhích.
Cố Hải nở nụ cười, cười đến thật rối rắm.
Sau đó cậu dán vào bên tai Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng nói: "Cưng à, có thể sẽ hơi khó chịu một chút, cậu ráng nhịn một chút."
Thân thể Bạch Lạc Nhân cứng đờ, cậu cho rằng Cố Hải sẽ tới mạnh hơn, kết quả Cố Hải chỉ đè chân cậu xuống, đem quái vật to lớn nóng rực như bàn
ủi cắm vào khe hở giữa hai chân cậu. Chỗ da mẫn cảm nhất trên bắp đùi bị ma sát mãnh liệt, nhiệt độ như thiêu đốt từng sợi dây thần kinh của
Bạch Lạc Nhân, dù cũng không phải súng thật đạn thật, nhưng cũng khiến
Bạch Lạc Nhân đủ xấu hổ. Cậu mấy lần muốn mở chân ra, lại bị Cố Hải
ngang ngược ngăn cản, chỉ có thể cắn răng kiên cường chịu đựng.
Tiếng hít thở ồ ồ phía sau liên tiếp truyền tới, Bạch Lạc Nhân chậm rãi
bị lây nhiễm, bắt đầu lấy tay an ủi vật nhỏ đằng trước của mình, sau lại vẫn cảm thấy không đủ, tự nhiên trở mình một cái đè Cố Hải bên dưới,
dùng cách thức tương tự ở trên người cậu ta chiếm lấy vui vẻ. Cố Hải tùy ý để cậu làm, thậm chí cổ vũ kích thích cậu làm, mặc dù trong lòng cậu
ta cũng có chút mâu thuẫn, có thể để cho Bạch Lạc Nhân ở trên người cậu
ta dùng bất cứ cách thức tìm được kích thích, cậu ta đều chấp nhận thử.
Buổi tối, cuối cùng kết thúc ngay lúc hai người run rẩy phát ra tiếng rên rĩ lớn.
Mấy ngày sau đó vẫn rất bình thường, Bạch Lạc Nhân không nhận thêm cú
điện thoại nào của Thạch Tuệ gọi đến, trong lòng dần dần ổn định. Hay là hôm đó nàng ta thực sự là tức cảnh sinh tình, tâm tình có chút không
khống chế được mới gọi điện thoại như vậy. Ai thất tình mà không trải
qua gian đoạn điên cuồng chứ? Vẫn là, từ từ sẽ qua.
Chớp mắt đã đến tết nguyên đán, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải về nhà ăn tết.
Thím Trâu và Bạch Hán Kỳ bận bịu ở trong bếp, Bạch Lạc Nhân ở trong
phòng dọn dẹp đồ đạc của mình, Cố Hải thì ở trong sân trêu đùa với thằng nhỏ.
Con của Thím Trâu tên Mạnh Thông Thiên, là ông cụ non, mới bảy tuổi mà khuôn mặt đầy u buồn.
"Nhóc mới nhỏ vậy đã rầu rĩ, có việc gì mà buồn hả?" Cố Hải hỏi.
Mạnh Thông Thiên thở dài, cái miệng nhỏ nhắn nhúc nhích một hồi, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Cũng không nói được, cũng không nói không được, đây không phải là làm khó em sao?"
Cố Hải cười ha ha, vỗ đầu Mạnh Thông Thiên nói: "Nhóc thật là đứa em tốt của anh, hai ta cùng nỗ lực!"
Đang nói, điện thoại di động Bạch Lạc Nhân vang lên.
Điện thoại Bạch Lạc Nhân để trong túi sách, túi sách lại vứt trên băng
ghế nhỏ trước cửa, cậu ở trong phòng ngủ không nghe được, Cố Hải liền
trực tiếp bắt điện thoại di động của cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT