Buổi trưa về nhà ăn một bữa cơm, chơi đùa với A Lang một hồi, sau đó đánh một giấc cả buổi chiều, chạng vạng lại vội vàng chạy trở về, bởi vì Lý Thước và Châu Tự Hổ muốn tới cùng đón lễ giáng sinh. Vốn đã bàn sẽ ra ngoài ăn, kết quả Cố Hải cứ muốn khoe khoang với người ta tài nghệ nấu nướng của mình cao cở nào, hai tên hàng vừa nghe liền kinh ngạc, không nói hai lời liền chạy đến nhà.

Trên đường, Cố Hải có chút rầu rĩ, "Buổi tối ăn cái gì đây?"

"Ăn lẩu đi, thịt dê xiên."

"Cậu muốn ăn à?"

Bạch Lạc Nhân cười hanh một tiếng, "Chỉ có ăn cái này mới không bán đứng tài nấu nướng của cậu."

Mặt Cố Hải nhất thời có chút không nhịn được, ánh mắt bình tĩnh hỏi: "Ý của cậu là tôi nấu cơm không ngon?"

"Ăn ngon hay không, trong lòng cậu không phải biết rõ sao?"

Cố Hải nhất thời nghẹn họng, bàn tay to bóp cổ Bạch Lạc Nhân, giận dữ nói: "Ta luộc trứng gà không ngon à?"

"Sao cậu không hỏi là nước sôi cậu đun có ngon không?"

"Cậu đó..."

Cố Hải oán hận hạ tay từ trên cổ Bạch Lạc Nhân xuống, mặt đen lại giữ khoảng cách với Bạch Lạc Nhân hơn một thước.

Sao? Còn cáu kỉnh nữa?

Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, Cố Hải không chút phản ứng, biểu tình vô cùng nghiêm túc, môi mím chặt thành đường thẳng, mắt nhìn thẳng phía trước, con ngươi đen sẫm sâu không thấy đáy, nhìn không rõ tâm tình bên trong.

"Còn thật sự giận nữa à?" Bạch Lạc Nhân nhịn không được mở miệng, "Đồ da mặt mỏng."

Cố Hải vốn còn chưa hết giận, Bạch Lạc Nhân lại thêm một câu " Đồ da mặt mỏng", khiến lòng tự tôn đàn ông của cậu giảm đi nhiều. Lúc này không chỉ giữ khoảng cách hơn một thước, mà trực tiếp đi nhanh về phía trước, bóng lưng lạnh lùng ngày càng xa tầm mắt Bạch Lạc Nhân.

Cái tên này... Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ tăng tốc đuổi theo.

"Được rồi, cơm cậu nấu cũng không khó ăn lắm, lại còn ngày càng tiến bộ."

Cố Hải vẫn không lên tiếng.

"Đừng có như vậy, tôi góp ý với cậu, không phải là muốn cậu tiến bộ sao!"

Cố Hải mặt đen lại tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Lạc Nhân đá một cái vào mông Cố Hải.

"Cậu muốn bị đánh hả?"

Mặt Cố Hải có chút không kềm được nữa.

Bạch Lạc Nhân tiếp tục đe dọa, "Cậu còn làm mình làm mẩy như vậy nữa, có tin tôi đem món thịt vị dương vật do cậu sáng tạo nói với bọn Lý Thước không?"

Khóe miệng Cố Hải thả lõng, mạnh mẽ kéo Bạch Lạc Nhân ôm vào trong ngực, chỉ vào chóp mũi cậu, vừa cười mắng: "Vợ à, cậu quá xấu xa đó."

Quả nhiên, đối phó người như vậy phải dùng biện pháp lưu manh một chút, không thì khó mở ra da mặt dầy của hắn.

Hai người đi siêu thị, mua mấy cân thịt dê tươi, lại mua một cái lẩu nhúng, sau đó tùy ý chọn một ít rau xanh, rồi xách theo bao lớn bao nhỏ về chỗ ở.

Lúc Lý Thước và Châu Tự Hổ tới, nước trong nồi đã sôi rồi, mùi hương từ phòng ăn len lén chui ra ngoài, tràn ngập cả căn nhà. Lý Thước và Châu Tự Hổ ở nhà đều là tiểu thiếu gia, đừng nói là nấu cơm, ngay cả đồ làm bếp cũng chưa sờ tới, lúc này vừa đi vào đã nghe thấy mùi thơm, nhất thời vỗ vai Cố Hải khen lớn: "Đại Hải, cậu quá tuyệt vời, cậu quá đa năng đi, cậu khiến tôi đối với cậu kính ngưỡng tăng lên một bậc."

Châu Tự Hổ cũng ở bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy, nếu là hai năm trước, ai có thể nghĩ tới Đại Hải sẽ làm cơm chứ?"

"Đúng đúng đúng, thật là vô cùng bất ngờ, tôi cả sáng và trưa đều không ăn, chờ bữa tiệc này đây!"

"Tôi ngay cả máy quay phim cũng mang đến."

Nhìn vẻ mặt kính phục và biểu tình tâng bốc của Lý Thước và Châu Tự Hổ, Bạch Lạc Nhân nhịn không được xấu hỗ một hồi, chẳng trách Cố Hải lại phấn khởi nói khoác trước hai người này, đúng là chưa thấy qua trời cao đất dày mà.

Bốn người vừa ăn vừa hát, mùa đông uống rượu* có chút thích thú, Lý Thước đặc biệt mang theo hai bình Mao Đài, một bình rượu Hạ Đỗ từ nhà đến, mặt bốn người đều ửng hồng, cũng bắt đầu nói nhiều hơn.

(*cái này nguyên văn là bia, nhưng thấy không đúng lắm nên sửa lại rượu)

"Không thể nào! Cậu chính là... là... con của... Khương... Khương cái gì đó... sao?" Lý Thước vỗ bàn mạnh một cái, nước sôi trong lẩu đều bắn ra.

Châu Tự Hổ cũng là bộ dáng kinh hãi, "Náo loạn cả ngày hai cậu lại là anh em à?"

Bạch Lạc Nhân không nói gì, Cố Hải hỏi cậu, "Có cần thêm chút gia vị nữa không?"

"Tôi tự mình làm được."

Bạch Lạc Nhân vừa muốn động tay, Cố Hải đã cầm chén của cậu qua, bỏ vào nửa muỗng gia vị, cho thêm một chút nước nóng, còn nếm thử mặn nhạt, cuối cùng gật đầu một cái.

"Được rồi."

Lý Thước và Châu Tự Hổ nhìn thấy, mắt đều dựng đứng.

Một người trong đó vỗ vai người kia, hài hước nói: "Người anh này cũng thật ra dáng mà."

Bạch Lạc Nhân nghe thấy những lời này, nâng mí mắt lên, chậm rãi hướng hai người đối diện thông báo.

"Tôi là anh cậu ta."

"Ách..."

Lý Thước và Châu Tự Hổ sửng sốt một hồi, trong lúc bất chợt bắt đầu cười ha ha.

Cố Hải biết bọn họ cười cái gì, một đôi đũa bay đi, một cây đập trúng đầu một người, ánh mắt lạnh lùng.

"Cười cái gì mà cười?"

Lý Thước bộ dạng nhìn có chút hả hê, "Đại Hải ơi Đại Hải, cậu cũng có ngày hôm nay! Bị người ta đè trên đầu đi? Mùi vị không dễ chịu ha?"

"Cút sang một bên!" Cố Hải đá Lý Thước một cái.

Lý Thước hừ lạnh một tiếng, "Cậu đừng có ăn hiếp tôi, có bản lĩnh chửi anh cậu một câu."

"Sao tôi phải chửi cậu ta?" Cố Hải mặt hung dữ.

Lý Thước ánh mắt ra vẻ khiêu khích, "Cậu chửi thử đi!"

Châu Tự Hổ cũng ở bên cạnh ồn ào, "Đúng vậy, cậu chửi đi, có bản lĩnh thì cậu chửi đi!"

Cố Hải quay đầu nhìn về phía Bạch Lạc Nhân, người kia ăn đến ngon miệng, bộ dạng còn rất chăm chú. Thật ra có thể mượn rượu chửi hai câu cũng không sao, bình thường hay nói giỡn cũng không phải chửi qua chửi lại sao? Nhưng sao lại không mở được miệng thế này? Nhìn cậu ngồi hiền lành như vậy, ăn ngon như vậy, dáng vẻ lém lỉnh như vậy, sao có thể tự nhiên nói ra một câu thô tục chứ?

Chỉ có thể chịu thua! Cố Hải lần đầu tiên hạ thấp tôn nghiêm của mình trước mặt anh em, tùy ý để Lý Thước và Châu Tự Hổ dùng nước bọt tấn công.

Châu Tự Hổ uống đến méo cả miệng, kéo tay Bạch Lạc Nhân nói: "Tôi phục cậu vô cùng, cậu có thể thu phục được Cố Hải, cậu không biết cậu ta trước đây nói xấu cậu nhiều bao nhiêu đâu."

Bạch Lạc Nhân cũng có chút tò mò, vô cùng thích thú nhìn Châu Tự Hổ, "Cậu ta nói xấu gì tôi hả?"

Hai mắt Cố Hải sắc bén trừng Châu Tự Hổ, "Cậu dám nói thử xem."

"Nói."

Bạch Lạc Nhân dứt khoát nói một chữ, giọng nói không chút lên xuống.

Nhưng Châu Tự Hổ lại thấy bộ dạng này của Bạch Lạc Nhân, kéo Bạch Lạc Nhân ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, thêm mắm thêm muối mà đem việc lúc Cố Hải chưa biết chuyện, chửi rủa nói xấu Bạch Lạc Nhân tất cả đều khai ra. Bạch Lạc Nhân coi như nghe chuyện cười, cũng không để ý, nghe một chút mắt liền không mở ra được, sau đó cái gì cũng không biết.

Chờ tới lúc Bạch Lạc Nhân tỉnh lại, đã là ba giờ sáng hôm sau. Cậu là bị điện thoại di động của mình đánh thức. Lúc tỉnh mới phát hiện mình ngủ trên ghế sa lon, Cố Hải lại càng mạnh, trực tiếp nằm lăn ra thảm trên sàn mà ngủ, Lý Thước và Châu Tự Hổ không biết đi từ lúc nào, phòng ăn, phòng khách một trận hỗn độn.

Điện thoại di động vẫn cứ reo, đầu Bạch Lạc Nhân vẫn hơi choáng váng, cậu đỡ tường đi vào phòng ngủ, rốt cuộc tìm được di động vẫn đang kêu lớn.

Số lạ... Giờ này ai còn gọi điện thoại tới?

Bạch Lạc Nhân nhấn nghe, miễn cưỡng alo một tiếng.

Đối phương không có phản hồi, thậm chí cả hơi thở cũng không nghe được.

"Alo?"

Bạch Lạc Nhân nhíu mày.

"Bạch Lạc Nhân."

Ba chữ, từng tiếng như một khối đá ngàn cân, đập vào trong lòng Bạch Lạc Nhân.

Đập đến cậu trong nháy mắt tỉnh táo lại.

"Thạch Tuệ?"

Bên kia điện thoại di động khe khẽ truyền đến tiếng khóc nức nở, thế nhưng rất nhanh thì kềm lại, sau đó là một chuỗi im lặng thật dài.

Trong lòng Bạch Lạc Nhân rối bời.

"Sao cô biết số di động của tôi?"

Đối phương tựa như không nghe được câu hỏi của Bạch Lạc Nhân, tự nhiên nói: "Ngày này năm ngoái, hai đứa mình cùng nhau trải qua, năm nay chỉ có một mình em. Anh biết không? Trên đường rất náo nhiệt, bên cạnh họ đều có người đi cùng, chỉ có em một mình, chỉ có em đi một mình trên đường phố xa lạ nhớ đến anh. Em nói không sai chứ? Anh không nhớ đến em mà? Nói không chừng bên cạnh anh đã sớm có người khác, ha ha..."

Bạch Lạc Nhân lấy lại bình tĩnh, thản nhiên trả lời: "Thạch Tuệ, cô đừng như vậy, chúng ta chia tay rồi."

"Em biết, em đã chấp nhận sự thật này, chỉ là hôm nay có chút đặc biệt, ở đây thật sự quá náo nhiệt, em có chút không khống chế được tâm tình của mình. Em không có nghĩ sẽ cùng anh bắt đầu lại lần nữa, em... em chỉ muốn nói cho anh biết, em rất rất nhớ anh, vô cùng vô cùng nhớ anh, em nhận ra, em đang không thoát ra được những ký ức trong đầu."

Bạch Lạc Nhân đi ra ban công, dựa vào bờ tường lạnh lẽo, ép buộc trái tim mình bình tĩnh lại một chút.

"Cô càng như vậy, cô càng không quên được, cô đừng nghe ngóng tin tức về tôi nữa. Cô hãy thử xóa số của tôi, bỏ hết tất cả tin tức liên quan đến tôi, bỏ hết con người tôi."

"Em bỏ không được." Giọng Thạch Tuệ nhẹ nhàng nghẹn ngào, "Anh biết không? Em có thể gắng gượng đến hôm nay, là bởi vì em vẫn ảo tưởng, một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng bên nhau."

Đầu ngón tay Bạch Lạc Nhân hiện lên một cảm giác lạnh lẽo, gió đêm thổi hơi thở cậu có chút không ổn định.

"Không thể nào đâu."

Nói ra bốn chữ này, Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play