Sau khi Bạch Hán Kỳ kết hôn, giữa Bạch Lạc Nhân và Cố Hải có một cuộc đàm phán nhỏ.

Trên tiết hóa học, Bạch Lạc Nhân nằm sấp trên bàn gật gù chuẩn bị ngủ, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng điện thoại trong cặp sách kêu.

Mở ra nhìn, là Cố Hải gửi tới, liền nổi đóa, tổng cộng cách không đến hai mươi cm, tự nhiên gửi tin nhắn cho tôi làm gì, sợ không đốt hết tiền hay sao?

"Bảo bối, chúng ta thương lượng một chút nhé, sau này tiếp tục ở nhà cậu hay là chuyển qua nhà tôi ở?"

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn giáo viên hóa học, lén lút gửi cho Cố Hải một tin nhắn.

"Tôi vẫn tiếp tục ở lại nhà tôi."

Cố Hải cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua một cái, giữa hai hàng lông mày khí khái hào hùng lộ ra vài phần rầu rĩ.

"Ba cậu cũng đã kết hôn rồi, cậu cũng trưởng thành rồi, cứ bám lấy nhà mình, không tốt phải không?"

"Tôi không muốn xa ông bà nội và A Lang."

Cố Hải nhẹ nhàng nắm chặt tay, xương cốt kêu cạch cạnh.

"Cuối tuần cậu có thể về nhà mà, cứ coi mình như học nội trú ấy, nhà tôi cũng gần trường hơn một chút đó."

Bạch Lạc Nhân mệt mỏi dùng ngón tay bấm bàn phím điện thoại,"Tôi không quen."

"Rồi cũng quen mà, sau này cậu lên đại học rồi không phải cũng đi trọ hay sao? Nếu có cơ hội du học thì sao? Chẳng phải một năm rưỡi cũng không được về nhà sao. Sớm dọn qua đi, sau này đỡ bị dày vò."

"Không muốn."

Cố Hải lại đáp lại,"Đã là vợ tôi rồi, còn chạy về nhà mẹ đẻ làm cái quái gì chứ?"

Lúc Bạch Lạc Nhân đọc được cái tin nhắn đó, rất giống với mong chờ của Cố Hải, lưng dựng thẳng, mắt lộ ra vẻ sắc bén ngầu lạnh, quay đầu lại hung hăng lườm Cố Hải, ngón tay cái nhấn bàn phím mang theo một tia sát khí.

"Nếu cậu còn dám........"

Một câu nói còn chưa có gõ xong, chợt nghe thấy phía trước truyền đến ác ma gọi.

"Bạch Lạc Nhân, Cố Hải, hai cậu lên đây."

Mặt giáo viên Hóa học lộ ra vẻ tức giận, đôi mắt nhỏ híp lại giống như hung thần nhìn đe dọa hai người vừa mới thì thầm to nhỏ với nhau.

Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đứng lên, vừa muốn đi lên, lại nghe thấy giáo viên hóa học rống lên một tiếng.

"Cầm theo điện thoại của hai cậu lên!"

Hai người liếc nhìn nhau, có dự cảm bất tường.

Cầm điện thoại, rất khí thế mà đi lên bục giảng, hai vị 'soái ca' siêu cấp đẹp trai ung dung bình tĩnh đứng quay về toàn thể bạn học.

"Đem đoạn tin nhắn của hai cậu đọc cho các bạn nghe."

Cố Hải, Bạch Lạc Nhân.".........."

"Đọc! ! "

Cố Hải cầm điện thoại di động lên, ngay lập tức đập vào mắt hai chữ,"Bảo bối."

Trong đầu Bạch Lạc Nhân bay tung tóe một tiếng gọi 'vợ' này.

"Không muốn đọc đúng không? Không đọc, tôi giúp hai cậu đọc!"

Tư thế của giáo viên hóa học tỏ ra hăm doạ mà đi tới bên cạnh hai người, đoạt lấy điện thoại, tràn đầy lửa giận đứng ở trên bục giảng mân mê hồi lâu, tất cả bạn học bên dưới đều chờ đợi, cô giáo lại không chịu mở miệng một câu.

Mặt của hai người cũng đều căng chặt nhưng lại vô cùng căng thẳng, không biết cô giáo nhìn nội dung rất không bình thường, hay cô không muốn đọc lên nữa?

Cuối cùng, giáo viên đen mặt lại hỏi một câu,"Giải thích thế nào?"

Bạch Lạc Nhân, Cố Hải,"......"

Cái tiết học này coi như ném toàn bộ thể diện hai người đi, không chỉ điện thoại bị tịch thu, mà ngay trước mặt bạn học còn đọc to tin nhắn lên. Tuy rằng nội dung cũng được hai người sửa lại, nhưng hai tên nam sinh gửi tin nhắn cho nhau trong lớp thì cũng không phải chuyện gì vinh quang cho lắm. Lúc ta học, hai người đứng lặng ở cầu thang, một người thì hai tay đút túi quần, anh tuấn uy vũ, chính khí đầy người, một người kiên cường rắn giỏi, mắt lộ ra vẻ sắc xảo, chính là nam sinh học giỏi nhất trường.

"Tôi cảm thấy, chúng ta không thể đi xin lại điện thoại được, phải trộm."

Bạch Lạc Nhân nheo ánh mắt, hiếm khi lại tán thành đề nghị của Cố Hải.

"Đúng, dựa vào tính tình của cô ấy, chúng ta chủ động đi xin lại nhất định sẽ không có kết quả tốt. Còn không bằng cứ trộm đi, đi trộm lại không chỉ lấy được điện thoại, còn có thể nhân cơ hội bắt bí cô ấy một chút, xem cô ta còn muốn rảnh rỗi mà đi thu điện thoại của học sinh không?"

(Rảnh rỗi: rảnh háng, không có chuyện gì làm.)

Mỗi lần thấy khóe miệng Bạch Lạc Nhân cười xấu xa, trong lòng Cố Hải cũng đều ngứa ngáy không chịu được, luôn muốn gặm môi cậu mấy cái.

Bạch Lạc Nhân đối với ánh mắt bén nhạy dị thường của Cố Hải, phát giác được tín hiệu nguy hiểm, ngay lập tức lùi lại một bước.

"Cậu nói xem, chúng ta đi sẽ trộm kiểu gì?" Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân tỏ ra tình thế bắt buộc,"Cái này không đơn giản, cạy khóa đi."

Suýt chút nữa Cố Hải quên, Bạch Lạc Nhân là một cao thủ cạy khóa.

"Nhưng mà, tôi phải nghiên cứu ổ khóa một chút đã."

Xế chiều tiết học gần cuối, toàn thể giáo viên đi họp, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải len lén đi ra khỏi phòng học, đi tới phòng làm việc của giáo viên hóa học. Nhìn thấy bốn phía không có ai, Bạch Lạc Nhân liền ngồi xổm xuống nghiên cứu tỉ mỉ khóa cửa bên cạnh, Cố Hải phụ trách canh gác, một khi thấy có người đi tới, nếu như là học sinh liền trực tiếp đuổi đi, còn nếu là quản giáo hay những giáo viên khác thì dùng tay ra dấu nhắc nhở Bạch Lạc Nhân dừng lại.

Rất nhanh, Bạch Lạc Nhân đứng lên, thở phào một cái, đi tới bên cạnh Cố Hải.

"Chỉ cần một cây thép nhỏ và một chiếc thẻ ăn cơm là được."

( Thẻ cơm: giống như ATM, dùng để mua cơm trong trường học.)

Tìm được đủ dụng cụ, Bạch Lạc Nhân rất nhanh liền ra tay, Cố Hải chu đáo theo dõi động tĩnh chung quanh.

Động tác của Bạch Lạc Nhân cực nhanh, không đến một phút đồng hồ liền đem khóa cạy ra, hơn nữa bên ngoài khóa nhìn không ra bất kể dấu hiệu tổn hại nào, Bạch Lạc Nhân cũng giữ lại dụng củ để khi nhiệm vụ hoàn thành, cậu ta còn phải sửa lại cái ổ khóa.

Cố Hải ở bên cạnh ra vẻ suy nghĩ rồi nói,"Có đôi tay bày của cậu, sau này chúng ta không làm việc cũng không sợ chết đói."

Bạch Lạc Nhân đá Cố Hải một cái,"Mau mau vào đi."

Lần này đổi thành Cố Hải ở bên trong tìm điện thoại, Bạch Lạc Nhân ở bên ngoài canh gác.

Xung quanh yên tĩnh, cầu thang thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh bước chân nhẹ nhàng, đều là đi lên tầng.

Bước chân của Bạch Lạc Nhân ở cửa phòng làm việc quanh co một vòng, đợi một lúc thật lâu, chỉ nghe thấy âm thanh lục lọi của Cố Hải ở bên trong, nhưng không thấy cậu ta đi ra.

Rốt cuộc, bên trong truyền đến một tiếng huýt gió*.

(Huýt gió: huýt sáo)

Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu thò đầu vào,"Tìm được rồi hả?"

Cố Hải hất cằm chỉ đồ vật trong tay, khóe mắt hiện lên tia gian tà.

"Tôi tìm được hai túi băng vệ sinh."

Bạch Lạc Nhân,"......"

Chờ đợi tiếp tục chờ đợi, tin tức tốt không đến, lại thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Bạch Lạc Nhân biến sắc, lớn tiếng hô một câu,"Chào cô ạ."

Cố Hải rùng mình mạnh một cái, sải bước nhảy đến bên cửa sổ, lúc này mới phát hiện điện thoại để trên cửa sổ. Thế là rất nhanh cất điện thoại vào túi quần, nhảy qua cửa sổ, trực tiếp từ tầng năm nhảy xuống điều hòa không khí tầng ba, tạo một tiếng động lớn, làm cho bạn học đang chạy bộ kêu thất thanh,"Có người nhảy lầu."

Cố Hải dừng lại một lát, sau đó nắm vào hàng rào tầng hai, trực tiếp nhảy xuống đất.

Những bạn học nào ngồi gần cửa sổ đều thò đầu xuống xem, nhất thời bất ngờ kinh sợ, người kia đi đâu rồi?

Giáo viên hóa học quay sang Bạch Lạc Nhân gật đầu một cái, đi về phòng làm việc của mình.

Vừa muốn lấy chìa khóa ra, phát hiện cửa đang mở.

"Kỳ quái, mình nhớ là đã khóa cửa rồi mà!"

Giáo viên hóa học vừa lầu bầu vừa đi vào phòng làm việc, cũng may Cố Hải lục lọi chỗ nào đều đặt lại đồ đạc ngay ngắn, giáo viên hóa học không nhìn ra một chút sơ hở gì.

Bạch Lạc Nhân nghe được bên trong không có động tĩnh gì, biết Cố Hải đã nhảy qua cửa sổ đi ra rồi, mẹ ơi! Tầng năm đó, không biết còn sống không? Bạch Lạc Nhân chạy vội vàng xuống, kết quả còn chưa đi đến cầu thang liền đụng phải Cố Hải.

"Đã lấy được."

Nụ cười của Cố Hải cùng với thân thể cường tráng đầy mị hoặc.

Từ đáy lòng Bạch Lạc Nhân bội phục bản lĩnh của Cố Hải, hiển nhiên tận đáy lòng Cố Hải cũng trầm trồ khen ngợi độ nhay bén của Bạch Lạc Nhân, hai chàng trai dùng ánh mắt thưởng thức cùng nhìn nhau, giống như tìm khắp khắp thiên hạ không tìm được người thứ hai như đối phương.

Đột nhiên, Bạch Lạc Nhân biến sắc.

"Xong rồi, tôi quên không sửa lại khóa rồi....."

Bạch Lạc Nhân vội vã đi vòng lại, kết quả, còn chưa đi được mấy bước, liền thấy giáo viên hóa học đi ra.

"Hả? Ổ khóa này làm sao không khóa được?"

Bạch Lạc Nhân quay đầu chạy trốn.

Giáo viên hóa học có ngu đi nữa cũng hiểu được, hướng về phía bóng dáng hai người đang chạy thục mạng rống lớn.

"Hai cậu quay lại cho tôi! ! "

Cửa phòng làm việc đóng lại, hai người đứng úp mặt vào tường, giáo viên hóa học cầm một cây gậy cán bột* cây gậy này cứ lắc lư sau lưng hai người, đi tới đi lui đúng năm phút, cuối cùng di chuyển xuống mông của hai người ra hiệu một chút, lạnh lùng nói,"Cong mông hết lên."

Cố Hải nheo lông mày, đáp lại một câu,"Cô, học sinh trung học rồi còn dùng cách xử phạt về thể xác hả?"

"Học sinh trung học?" Giáo viên hóa học nghiến răng, Các cậu còn biết mình là học sinh trung học à, học sinh trung học có thể làm được chuyện như vậy hay sao?"

Cố Hải cứng họng không lên tiếng, không phải chỉ đánh hai gậy thôi sao? Đới với cậu thì chả khác nào gãi ngứa mà.

Dứt lời, cây gậy mang theo gió đánh mạnh lên mông Cố Hải.

Cố Hải cho rằng cô giáo không có sức lực mạnh đến thế, không có đem thịt mông hóp lại cho săn chắc, kết quả một gậy này đánh xuống, cả phần eo đều tê dại. Bởi vì cây gậy quá to, đánh xuống cũng không còn cảm giác đau đớn, mà chỉ còn lại cảm giác đau buốt bỏng rát, hơn nữa loại đau buốt này theo từng lớp da mỏng từng chút từng chút thẩm thấu vào trong, tác dụng chậm nhưng lại rất mãnh liệt.

"Người tiếp theo." Giáo viên hóa học dùng cây gậy chỉ chỉ Bạch Lạc Nhân.

Sắc mặt Cố Hải chợt biến đổi, cây gậy này mà đánh xuống, cậu ấy có thể chịu nổi hay sao?

Cho dù cậu ấy có thể chịu nổi, mình cũng chịu không nổi!

Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, liền thấy Cố Hải chắn ngang trước mặt mình.

"Cô, cô đánh em đi, chủ ý là do em, Bạch Lạc Nhân là bị em ép! Cô xem gương mặt của cậu ấy mà xem, vừa nhìn đã biết là học sinh chăm ngoan học giỏi, nếu cô thực sự đánh cậu ấy thành ngốc thì lớp chúng em sẽ bị tổn thất bao nhiêu chứ!"

Giáo viên hóa học khẽ cười một tiếng,"Tôi dạy cậu ta hai năm rồi, lúc cậu chưa chuyển đến đây, cậu ta giỏi giang như thế nào tôi không biết à! Không cần ở trước mặt tôi nói mấy cái nghĩa khí bạn bè kia, tôi không để mình bị đẩy đi đẩy lại đâu, hai cậu không ai chạy thoát được hết."

Dứt lời đẩy Cố Hải ra, kết quả cậu ta không hề bị xê dịch, sắc mặt càng khó coi.

Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái,"Cậu tránh sang một bên, tôi cũng không phải lần đầu bị đánh."

Cậu không phải lần đầu bị đánh, nhưng mà đây là lần đầu tôi thấy cậu bị đánh đó!

Cố Hải tiếp tục lấy tay che chở cho Bạch Lạc Nhân, giống như là che chở cho bảo bối, ánh mắt kiên định nhìn giáo viên hóa học,"Cô, nói thật với cô, Bạch Lạc Nhân là em trai em....."

Bạch Lạc Nhân ở phía sau tức giận, không ngờ đáp lại một câu,"Ai là em trai của cậu hả? Rõ ràng tôi là anh trai cậu."

Cố Hải ném cho Bạch Lạc Nhân một ánh mắt sắc bén, không phải tôi vì muốn bảo vệ cậu mới nói như vậy hay sao? Đứng yên đấy cho tôi!

Quay đầu lại tiếp tục cầu xin giáo viên hóa học.

"Ba em nói, em của em mà chịu đòn, trở về nhất định em sẽ bị đánh. Cô xem, cô đánh cậu ấy, em về lại bị đánh thêm một trận. Hay là, cô đừng đánh cậu ấy, cứ đánh một mình em là được........"

Giáo viên hóa học cau mày suy nghĩ một lát, quơ quơ cây gậy trong tay.

"Cậu nói cũng có lý."

Cố Hải nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Như vậy đi, tôi sẽ không đánh cậu nữa, tôi trực tiếp đánh cậu ta đi, dù sao thì về nhà ba cậu cũng đánh cậu. Cứ như vậy thì, tôi cũng có thể tiết kiệm một chút sức lực, cậu cũng sẽ bị đánh ít đi một trận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play