Tối hôm qua nói chuyện điện thoại xong, Cố Hải tháo pin điện thoại ra,
thoải mái vui vẻ ngủ một giấc thật ngon. Buổi sáng, cùng Cố Dương đi
xuống lầu, Cố Dương đi lấy xe, cậu đứng ở trước tòa nhà chờ Cố Dương.
Sau đó, một cái xe đạp phi qua, cắt ngang qua mặt cậu.
Trong lòng Cố Hải kinh ngạc, cậu ta không nghĩ tới ngày hôm qua mình
trách mắng Bạch Lạc Nhân như vậy, sáng sớm cậu ta còn chủ động tìm đến
mình. Xem ra không thể mãi nuông chiều vợ được, thỉnh thoảng cũng phải
dạy bảo đôi ba câu, rất có lợi cho việc giao lưu tình cảm, tim Cố Hải
như có vạn con sâu nhỏ đục khoét, thế nhưng trên mặt không hề biểu hiện
ra ngoài, vẫn còn lưu lại vài phần khí phách hôm qua, huênh hoang nhìn
Bạch Lạc Nhân.
"Cậu đến đây làm gì? Đi xe đạp thế này không sợ mất mặt xấu hổ hả?"
Nói bóng gió, không phải là cậu vẫn phân chia hai chúng ta ra làm hai
tầng lớp hay sao? Hôm nay tôi sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, thật thà mà
xem thường cậu, cho cậu nếm thử cảm giác đem lòng tốt của người ta biến
thành lòng lang dạ thú.
Bạch Lạc Nhân đặc biệt không muốn chấp nhặt với Cố Hải, cậu lấy túi đồ
ăn tù trong ngực ra, bên trong đựng bánh bao nóng hầm hập, mặt không
thay đổi chìa đến trước mặt Cố Hải.
Mùi thơm bay vào mũi!
Cố Hải thuận theo liếc mắt nhìn vào túi đồ ăn, cố ý giả bộ không biết thứ gì bên trong.
"Cái gì đây?"
Bạch Lạc Nhân lấy ra một cái bánh bao nhét vào trong miệng Cố Hải.
"Bánh bao, vừa mới mua từ chỗ thím Trâu, chắc mấy ngày không đến ăn phải không?"
"Cậu mua bánh bao cho tôi làm gì?"
Cố Hải vừa nói vừa nhai từng miếng từng miếng, lời nói và hành động hoàn toàn không thống nhất.
"Cậu không ăn thì đưa đây cho tôi."
Bạch Lạc Nhân vừa muốn đem túi đồ ăn lấy lại, bàn tay Cố Hải liền đưa
tới chặn lại, lúc đầu Bạch Lạc Nhân chỉ muốn trêu chọc Cố Hải một chút,
tháy Cố Hải chủ động đưa tay qua giành lại, liền để yên cho cậu ta lấy
túi bánh bao.
Một chiếc xe siêu sang chạy đến trước mặt bọn họ.
Cố Dương hạ cửa kính xe xuống, nhìn Cố Hải.
"Còn cần tôi đưa cậu đến trường không?"
Miệng Cố Hải đang bận nhai bánh bao, không thể nói được, trực tiếp lắc đầu.
Cố Dương đưa ánh mắt chuyển sang Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân đáp lại
cho cậu một nụ cười, kính xe từ từ kéo lên, nụ cười của Bạch Lạc Nhân
xuyên qua lớp kính chống đạn bắn thẳng vào bên trong xe......
Rất nhiều năm sau đó, Cố Dương vẫn nhớ như in nụ cười ấy.
Nó giống như một viên kim cương tự nhiên, bên ngoài thì óng ánh loá mắt, bên trong cứng rắn bất khả xâm phạm.
..........
Một tuần lễ sau đó, Cố Dương về nước, ngày đại hỉ của Bạch Hán Kỳ và thím Trâu cũng đến.
Đó là một buổi sáng ngày thứ bảy, hẻm nhỏ náo nhiệt phi thường, cổng
chính vừa mới sơn đỏ lại được dán lên hai chữ song hỷ đỏ thẫm, hai cây
hòe già treo đầy lồng đèn màu, trên mặt đất dày đặc xác pháo.......
Bạch Hán Kỳ mang theo con trai, con nuôi, và một vài người bạn ở công ty, trùng trùng điệp điệp đi đón dâu.
Đến cửa nhà thím Trâu, bị một đám phụ nữ ngăn lại, đều là các cô các
thím trong khu, còn có mấy người làm nhân viên phục vụ trong quán cơm.
Thím Trâu là người xa quê, các chị em đều coi bà là người nhà, đừng nhìn bình thường ai cũng dịu dàng, hiền lành, lúc này ai cũng miệng lưỡi bén nhọn, tranh nhau làm khó dễ chú rể.
"Tiền lì xì quá mỏng."
Bạch Hán Kỳ bỏ vào bên trong một chút, thật vất vả mới thấy được cái khe nhỏ của cửa, vừa muốn chen vào, đã bị mấy chị em kia chặn ở bên ngoài.
"Hát đi, hát đi."
Bạch Hán Kỳ gãi đầu gãi tai, bao năm nay ông chưa từng nghe qua ca nhạc, quay đầu nhìn con trai, Bạch Lạc Nhân cũng làm ra vẻ mặt thương mà
không giúp được gì.
"Nhẹ nhàng, anh tiễn em đi, xin em hãy lau nước mắt đi........"
Mọi người đều phụt cười, ông anh à, hôm nay là này đại hỉ của anh đó, anh hát bài hát này để làm gì hả?
Gương mặt Bạch Hán Kỳ ngượng ngùng khốn khó,"Con sẽ hát một bài vậy!"
Người ở bên trong lại hô,"Cũng có thể để cho con trai hát thay."
Vì chung thân hạnh phúc của cha, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là trước mặt của mọi người cất lên giọng hát động lòng người. Bên trong phù dâu đều chăm chú nhìn, đừng nói một cánh cửa này, chính là mười bức tường cũng đều cho đạp đổ.
"Có nhường đường cho đi hay không đây?" Bạch Hán Kỳ sốt ruột hô,"Bài hát cũng đã hát xong, để cho tôi đưa vợ về nhà đi."
"Không được, làm một trăm cái chống đẩy."
Bên ngoài bạn của chú rể mặc kệ, rát cổ họng rống to hơn,"Không phải đang muốn lấy cái mạng già của lão Bạch hay sao?"
"Làm không được thì nhờ người khác."
Lần này đến phiên con nuôi ra sân, Cố Hải ăn mặc tây trang, cũng không
mảy may ảnh hưởng đến phong độ của cậu, một phút đồng hồ sau đã giúp cha nuôi cậu vượt qua cửa ải, lại cứu một mạng già.
"Lực lượng hậu phương cũng quá hùng mạnh mà!" Bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng của mấy người phụ nữ.
Bạch Hán Kỳ vuốt trán cười ngây ngô,"Bây giờ đã cho vào chưa?"
Phù dâu bên trong vẫn không chịu buông tha, buộc Bạch Hán Kỳ đọc giấy
cam đoan, rồi lại đoán vài câu đố, cuối cùng hỏi một vấn đề rất bén
nhọn.
"Cả đời này người ông yêu nhất là ai?"
Bạch Hán Kỳ ngây ngẩn cả người, phù rể ở bên cạnh giục,"Mau nói đi! Nói ông thích nhất vợ mình đi!"
Các cô các thím bên trong bắt đầu thúc ép,"Ăn ngay nói thật, không được suy nghĩ nói ngay luôn đi....."
Bạch Hán Kỳ cười ngây ngô một tiếng,"Con trai tôi."
Nụ cười của Bạch Lạc Nhân vào giờ khắc này giằng co mấy giây, rất nhanh
thì quay sang đấm một đấm vào lưng Bạch Hán Kỳ, tức giận nói,"Ba, ba có
bị làm sao không hả?"
Bạn bè anh em bên cạnh cũng oán trách một câu,"Lão Bạch lời này của ông là nói thật lòng hả?"
Bạch Hán Kỳ tỏ ra thành thật không biết làm sao,"Không phải mấy người đó bảo tôi nói thật hay sao?"
Các cô các thím bên trong đều nhìn về phía Bạch Lạc Nhân, tất cả đều ở
bên trong ồn ào,"Cái này nào có được hả? Trong mắt ông chỉ có con trai
ông, tiểu Trâu nhà chúng ta gả qua đó không phải sẽ chịu thiệt hay sao?"
Vừa mới mở hé hé chút cửa ngay lập tức lại khép chặt lại, Bạch Hán Kỳ
sốt ruột cả người ra mồ hôi, Bạch Lạc Nhân dùng sức nắm tay chặt lại, đi lên phía trước gõ cửa một cái.
"Mẹ, mở cửa ra đi, người ba con thích nhất là mẹ."
Ở bên trong Thím Trâu ngơ ngẩn cả người, nhất thời ngồi không yên, trong ánh mắt tràn ra một hàng nước mắt, chân trần chạy ra cửa, giục đám chị
em,"Mau.....mau mở cửa ra."
Buổi trưa tiệc rượu ở nhà hàng, buổi tối trở về nhà nhỏ, chỉ còn lại có
bạn bè gia đình thân thiết, mười mấy người làm thành năm bàn lớn, ăn
bánh ngô, với một tô mỳ lớn, giọng điệu nâng cốc chúc mừng cũng đã thay
đổi.
Nhóc con nhà Thím Trâu bị mọi người chọc cười, bảo gọi Bạch Hán Kỳ là
ba, thằng nhóc này cái cũng rất lanh lợi, lì xì đưa đủ mới chịu quay
sang Bạch Hán Kỳ dùng giọng nói non nớt gọi một tiếng ba, Bạch Hán Kỳ
cười ha ha đem thằng bé ôm hôn một cái.
Bạch Lạc Nhân uống rất nhiều, bước đi loạng choạng, đi qua chỗ Vưu Kỳ và Dương Mãnh đang ngồi, tức giận nói,"Hai cậu đưa tiền mừng chưa hả?"
Vưu Kỳ và Dương Mãnh nhìn nhau một cái, mặt dày quay sang mỉm cười.
"Không đưa tiền mừng còn dám đến đây ăn uống à!"
Bạch Lạc Nhân mắng xong, rồi lại tiếp tục đi xiêu đi vẹo, lại đi ra chỗ
bà nội Bạch, ông nội Bạch pha trò, hai giừ một trẻ bắt đầu khoác lác, vẻ mặt hồng hào, ông nội Bạch còn mang đàn nhị ra kéo, tiếng đàn rên rỉ
nhưng đầy vui vẻ ở giữa con hẻm nhỏ bay vòng quanh.
Cố Hải đi ra ngoài quay đầu xe, lúc trở lại Bạch Lạc Nhân đang đứng
trước cửa sổ phòng ngủ Bạch Hán Kỳ, vắt vẻo tựa vào cửa sổ nhìn vào
trong. Bên trong rất náo nhiệt, một đám đàn ông đang nhốn nháo trong
phòng tân hôn, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng trầm trồ cười vang.
Cố Hải đứng bên cạnh Bạch Lạc Nhân, lẳng lặng nhìn cậu ta, mặt của cậu
ta ướt nhẹp, nhếch miệng lên, không biết là khóc hay là cười.
Cái bộ dáng này của Bạch Lạc Nhân, trong mắt của nhìn thật đau lòng.
"Chú, cháu đưa Nhân Tử về nhà cháu nhé." Cố Hải cười tủm tỉm nhìn Bạch Hán Kỳ.
"Trễ thế này rồi, hai đứa ở lại đây đi, căn phòng cũng dọn dẹp cho hai đứa rồi."
"Sao có thể phá hủy chuyện tốt của chú được ạ!" Cố Hải sảng khoái cười, đỡ Bạch Lạc Nhân lên xe.
Ra khỏi thang máy, Bạch Lạc Nhân nằm ở trên lưng của Cố Hải, mở miệng
nói muốn lên tầng thượng. Cố Hải không hề đi vào thang máy, cứ như vậy
cõng Bạch Lạc Nhân leo thang bộ, từ từ bước từng bậc thang một. Bạch Lạc Nhân đột nhiên rơi nước mắt, mới đầu là lặng yên không tiếng động, sau
đó thì âm thanh càng lúc càng lớn, đến khi lên đến tầng thượng bị bầu
trời đêm bao phủ, cậu bắt đầu nghẹn ngào khóc rống lên......
Nước mắt theo cằm chảy xuống cổ của Cố Hải.
Chưa từng thấy qua tâm tình Bạch Lạc Nhân không khống chế được như vậy,
trái tim của Cố Hải bị từng tiếng khóc này xé tan. Cậu ta đem khuôn mặt
Bạch Lạc Nhân áp lên ngực mình, vô cùng ôn nhu vỗ về tóc của cậu, dỗ
dành nói,"Nhân Tử, đừng khóc, ba cậu vẫn là ba cậu, ông ấy có kết hôn
bao nhiêu lần đi nữa thì, người quan trọng nhất với ông vẫn là cậu."
Đối với một người từng trải qua mà nói, cậu ta rất hiểu vì sao Bạch Lạc Nhân khó chịu.
"Nhưng không có ai làm đồ ăn khó nuốt cho tôi ăn."
Cố Hải dở khóc dở cười nhìn Bạch Lạc Nhân,"Cậu còn muốn ông ấy làm đồ ăn cho cậu nữa hả?"
"Cũng không có ai đem quần lót mới giặt của tôi rơi xuống cống thoát
nước, cũng không có ai xoa thuốc trị trĩ lên mép của tôi nữa."
Cố Hải,"......"
Bạch Lạc Nhân khóc khóc cười cười, nằm ở nền xi-măng lạnh lẽo.
Cố Hải đỡ Bạch Lạc Nhân dậy, đau lòng lau nước mắt trên mặt cho cậu, rồi ôn nhu nói,"Sau này tôi có thể nấu cơm cho cậu, cam đoan còn khó ăn hơn so với ba cậu, tôi có thể giặt quần áo cho cậu, tôi mua cho cậu một tủ
quần lót, mỗi lần giặt vất đi một cái...... Tôi dám cam đoan trên thế
giới này, ngoài ba cậu ra, không ai đối với cậu tốt hơn tôi."
Bóng đêm nhuộm dần hai tròng mắt Cố Hải, bên trong tràn đầy vẻ dứt khoát và nhu tình. Có lẽ sáng mai, ngay cả mình nói cái gì Bạch Lạc Nhân cũng đều không nhớ, thế nhưng cả đời này Cố Hải cũng sẽ không quên, đêm hôm
đó, trên sân thượng đó, một cậu bé khóc lóc nói cho cậu biết, cậu ta cần một người yêu thương đến mức nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT