Khi giọng Tiểu Phong Tranh truyền tới cũng là lúc Phong Triêu Hoa nhăn
nhó được khá lâu rồi. Nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn ba người mới từ bên
ngoài trở về. Nhìn dáng vẻ họ có chút mệt mỏi, nàng ra vẻ như không có
gì, mở miệng: “Ta đói rồi.”
Không phải nàng không muốn hỏi họ đi đâu, nhưng không hiểu sao nàng lại không hỏi. Cứ như bây giờ cũng rất tốt mà.
Nói xong, Phượng Triêu Hoa đứng dậy đi về phía phòng, bỏ lỡ ánh mắt giảo hoạt của Phượng Liêm và ánh sáng lấp lánh trong mắt hai thị nữ.
Lúc cơm tối, Phượng Liêm cũng không còn vẻ mặt sầu não hàng ngày nữa,
thay vào đó lại cười hì hì gắp cho thức ăn Phượng Triêu Hoa và Phượng Ca Dao, dĩ nhiên vẫn là món khoai tây không bao giờ thay đổi kia.
Phượng Triêu Hoa nghi ngờ liếc nhìn bộ dáng cha hiền của Phượng Liêm,
lại nghĩ tới hai người Lục Bình và Tiểu Phong Tranh đều vì ‘không khỏe’
mà không ăn cơm tối. Nàng càng khẳng định bọn họ có chuyện lừa nàng.
Nàng không biến sắc liếc nhìn con gái, không hề ngoài ý muốn khi con gái còn lạnh nhạt hơn cả nàng, đang thản nhiên ăn cơm. Vậy có thể loại. Chỉ còn phụ thân. Phượng Triêu Hoa vô ý thức gắp khoai tây bỏ vào miệng,
bỗng nhiên nói: “Hôm nay con trai Trương thúc học thế nào?”
“Hở? Khụ khụ. . .Khụ khụ. . .” Phượng Liêm vội vàng ngẩng đầu, không cẩn thận bị sặc, ho đến đỏ mặt thở hổn hển. Phượng Triêu Hoa thở dài, đưa
cho cha ly trà, mất hứng thú tiếp tục tra hỏi, chỉ chắc chắn một điều
là: Trông kỹ Phượng Ca Dao! Bởi Phượng Triêu Hoa vô cùng khẳng định, phụ thân nhất định muốn làm gì đó!
Chỉ cần con gái không rời Núi Tiểu Hàn, chỉ cần hắn không biết sự tồn tại của nàng, chỉ cần. . .
Chỉ cần không tiếp tục dây dưa, dù là hắn hay là chính mình. . . .
Khác với dự đoán của Phượng Triêu Hoa, trong nhà bình lại an vô sự mấy
ngày liền. Phượng Liêm cũng rất bình thường, ông vẫn đang vì chuyện Tiểu Phong Tranh chịu nấu món khác mà vui vẻ mấy ngày liền.
So ra, hình như không bình thường chỉ có Phượng Triêu Hoa. Nàng vẫn
không hiểu được hành động khác thường của bọn họ ngày hôm ấy, cũng không phải nàng không biết điều tra, chỉ là không muốn mà thôi.
Có một số việc, không cần biết quá rõ ràng.
Phượng Triêu Hoa rất hiểu đạo lý này, không phải chuyện nào người ta cũng chấp nhận được.
Vậy mà vẫn xảy ra chuyện.
Ngày đó cách ngày bọn họ kỳ lạ rất lâu. Vừa khéo hôm đó Phượng Triêu Hoa không muốn nửa đêm rời ổ chăn ấm đến phòng trông con gái.
Nàng mới vào thôn dạy một đám trẻ đọc mấy bài thơ thôi mà lúc trở lại trong nhà đã rối như canh hẹ rồi.
Giây phút mở cửa, nhìn ngôi nhà như vừa bị cướp ghé thăm, nhìn vẻ tự
trách lo lắng trên mặt phụ thân và hai thị nữ thân như muội muội, chuyện đầu tiên Phượng Triêu Hoa làm là lao vào phòng con gái. Quả nhiên,
không có người.
Mãi mới khiến bàn tay đang run rẩy trở lại bình thường, nàng kìm nén
hoảng sợ đang trào lên trong lòng. Nhưng vẻ mặt mới thoáng bình phục vẫn không ngăn nổi sự khiếp sợ, nàng quay đầu lại, hỏi ba người cúi đầu
"Con bé đâu?"
Mặc dù đã cố tỏ vẻ uy nghiêm nhưng tại sao trong cổ họng lại vẫn lộ ra bi thương nặng nề như vậy?
Long Liềm Thần, ta chẳng bao giờ phủ nhận rằng ta nhớ chàng, nhưng ta
chưa bao giờ hy vọng chàng ở đây như lúc này! Có lẽ đây chỉ là một trò
đùa ác ý của bọn họ, nhưng con gái của ta..."
Nhìn ba người nhìn nhau nhưng không dám mở miệng, giọng Phượng Triêu Hoa bất giác cao vài lần, ta hỏi: "Ny Ny đi đâu rồi?"
Phượng Liêm khẽ thở dài, tiến lên rút từ trong ngực một tờ giấy mỏng,
nhét vào tay Phượng Triêu Hoa, cũng tự trách nói: "Ny Ny để lại thư rồi
đi."
Đứa bé năm tuổi để lại thư trốn đi? Nếu là trước kia, đôi là một đứa trẻ năm tuổi khác, Phượng Triêu Hoa nhất định sẽ cười trừ, nhưng Ny Ny của
nàng, nàng không dám chắc...
Quan tâm sẽ bị loạn chỉ là một tờ giấy gấp lại đơn giản mà tay Phượng Triêu Hoa như không nghe lời, mãi mới mở ra được.
Mẫu thân
Con muốn đi tìm phụ thân, ông ngoại nói khuôn mặt chúng ta rất giống nhau, con sẽ nhanh chóng tìm được thôi!
Bút tích xiêu xiêu vẹo vẹo này đúng là của con gái vừa mới bắt đầu học viết chữ, nhưng tìm phụ thân?
Đứa bé năm tuổi lại đột nhiên để thư lại tìm phụ thân chưa từng đươc
nghe kể hay gặp mặt? Đôi mắt như sắp bốc cháy của Phượng Triêu Hoa nhìn
trừng trừng Phượng Liêm, vội vã muốn ông cho mình một lời giải thích.
Phượng Liêm cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi qua người, luồn vào
quần áo, bất giác nghĩ: Chẳng lẽ làm sai sao? Nhưng lúc này đã không
phải là lúc hối hận. Nghĩ vậy, hắn ngước mắt lên nhìn vào mắt con gái,
nói "Ta thật sự không nói gì với Ny Ny cả. Nhưng con không chịu nói cho
con bé biết, con bé lại thông minh, có suy nghĩ như vậy cũng rất bình
thường."
Nếu là lúc trước, Phượng Triêu Hoa nhất định sẽ tặng kèm một ánh mắt và câu "Con bé cũng đâu có hỏi con."
Nhưng lúc này, chỉ thấy tờ giấy mỏng từ trong tay nàng bay xuống. Đúng,
con gái nàng quả thực có thể làm ra chuyện như vậy, mà phụ thân nàng
cũng thể ngăn được, đương nhiên cũng không dám đưa ra chủ ý như vậy....
Dường như không chống đỡ được nữa, hai chân "Phượng Triêu Hoa như nhũn
ra, nhưng vẫn cố đứng vững, giấu lo lắng đang cuộn trào trong lòng, mở
miệng nói với Tiểu Phong Tranh, "Lập tưc đi đưa tin, ta muốn trong thời
gian ngắn nhất nhận được trợ giúp của bọn họ! Lục Bình, trông coi nhà
cửa, ta phải đi ra ngoài tìm Ny Ny, không tìm được ta thề không trở về!
Cha, người...Ngươi tốt nhất đừng nói cho con đây là cách làm đập nồi dìm thuyền của người!
Phượng Triêu Hoa sải bước xoay người, vọt ra khỏi sân nhưng lại không
biết nên đi đâu tìm con gái. Nàng đứng sững sờ, tuyệt vọng, loại cảm xúc mãnh liệt đáng sợ này trào lên. Đột nhiên nàng lại nhớ tới lúc Minh
Nguyệt nói khi ấy hắn cầm bức vẽ nàng đi trên đường gặp ai cũng hỏi, thì ra đây chính là cảm giác tan nát cõi lòng sao?
Nàng xoay người chạy về phòng, bắt đầu múa bút. Bức vẽ Ny Ny dần dần
xuất hiện trong tay Phượng Triêu Hoa. Ngoại trừ Tiểu Phong Tranh đã đi
cầu cứu ra thì hai người khác cũng biết Phượng Triêu Hoa muốn làm gì,
một mài mực, một cũng cầm lấy bút bắt đầu vẽ...
Lúc Phượng Triêu Hoa chịu thả bút đã là sáng sớm hôm sau. Nàng cầm một
bức vẽ vội vàng chạy ra ngoài, Ny Ny, tối hôm qua có bị lạnh không? Cánh tay vốn nên cứng đờ lại giống như không hề có cảm giác.
Nàng không biết là trong sân nhìn nàng bóng lưng hai người sẽ có dạng gì đối thoại.
"Lão gia, làm vậy có được không? Tiểu thư dường như rất lo lắng."
Lục Bình đau lòng Phượng Liêm há lại không đau, có khi còn đau hơn nàng, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ. Con gái thông minh như vậy, diễn không
thật sao mà lừa được? Quan tâm sẽ bị loạn, con gái, đây chính là quan
tâm sẽ bị loạn!
Phượng Liêm nhìn phương xa, dùng cách này ép con gái rời khỏi Hàn Sơn hy vọng là thành công.
Bên kia, Phượng Triêu Hoa cầm bức vẽ đến trấn ngoài núi Tiểu Hàn đã là lúc mặt trời lên cao rồi.
Phượng Triêu Hoa cầm giấy vẽ gặp ai cũng hỏi như điên như dại, đã sớm
không còn vẻ lạnh nhạt ưu nhã ngày thường. Lo âu trong lòng càng ngày
càng tăng, nàng không dám tưởng tượng nếu không tìm được hoặc con gái đã gặp bất trắc thì sao! Vậy thì thật đáng sợ!
Vậy mà lúc này, một chiếc bảng vàng nổi bật giữa đám người. Phượng Triêu Hoa vốn nên vội vàng tìm người quỷ thần xui khiến thế nào lại dừng
bước, quay lại nhìn kỹ.
Phượng Triêu Hoa nở nụ cười khổ, khẽ lắc đầu lẩm bẩm: Người kia đã đăng
cơ làm Hoàng đế, hôm nay đại xá thiên hạ...Còn nàng thì đang lang thang
khổ sở tìm con...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT