Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước, khẽ khàng nhưng kiên định nói với Phượng Triêu Hoa: “Tiểu thư, nô tì cảm thấy lão gia sắp có hành động rồi.”
Chủ tớ nhiều năm, nếu lời nhắc nhở như vậy mà còn không hiểu thì không
phải là Phượng Triêu Hoa rồi. Phượng Triêu Hoa nhíu mày, tuy nàng không
cho rằng phụ thân sẽ nghĩ ra được chủ ý sáng tạo nào đó, nhưng còn con
nhóc đang say ngủ bên trong kia thì lại không thiếu chiêu trò. Nếu không phải nàng “dày dặn kinh nghiệm, kiến thức rộng rãi”, sao mà chống đỡ
nổi? Nàng quay lại liếc nhìn cửa phòng đã đóng, dặn dò: “Trông chừng Ny
Ny, đừng để xảy ra chuyện.”
“Lục Bình hiểu ạ.”
Phượng Triêu Hoa hơi bĩu môi, chỉ bằng một Lục Bình sao có thể giữ được
con nhóc tu luyện thành tinh ngay từ trong bụng mẹ kia? Thôi, để tự mình xem thế nào!
“Lục Bình, tiểu thư, vì sao hai người đều đứng ở cửa phòng Ny Ny vậy?”
Tiểu Phong Tranh không biết từ đâu xông tới, đôi mắt tò mò mở to nhìn
hai chủ tớ thì thầm to nhỏ. ‘Mỗi lần vẻ mặt Lục Bình nặng nề nghĩa là
cuộc sống của bọn họ lại sắp có trò vui rồi, mà lần nào mình cũng là
người cuối cùng được biết chuyện gì xảy ra, lần này nhất quyết không thể để như vậy nữa!’ Trong lòng Tiểu Phong Tranh đang âm thầm hạ quyết tâm
lại nhận được ánh mắt “không phải chuyện của ngươi” từ Phượng Triêu Hoa. Hắn cúi đầu, rõ ràng đã nói là người một nhà, tại sao mỗi lần có chuyện gì hay lại không cho người ta tham gia.... . .
Uất ức quá!
“Đến giờ ăn cơm trưa rồi chứ?” Phượng Triêu Hoa tốt bụng nhắc nhở vị
Tiểu Phong Tranh nào đấy đang tủi thân xoắn tay áo mình, trong lòng vô
lực. Suy tính trong lòng Tiểu Phong Tranh sao nàng lại không biết? Đôi
mắt tràn trề mong đợi kia sao nàng có thể không hiểu?
“A!” Lúc Tiểu Phong Tranh nghe thấy “cơm trưa”, rốt cuộc kêu lên sợ hãi: “Khoai tây sợi của ta!”
Tiểu Phong Tranh vắt chân lên cổ bỏ chạy, nhìn theo bóng lưng thì hình
như hơi vội vàng. Nhưng hai người cũng đã quen rồi, bèn quay đầu lại đối mặt với cánh cửa sắp bị mở ra.
Quả nhiên,
“Két.”
Cửa bị mở ra từ bên trong, cô bé mắt lim din buồn ngủ đang đứng ở cửa,
miệng nỉ non một câu, thiếu chút nữa khiến Lục Bình nghẹn chết tại chỗ.
Cũng may Phượng Triêu Hoa “kiến thức rộng rãi”, khóe miệng chỉ hơi giật
giật một chút.
"Ông già Phượng Liêm kia rốt cuộc cũng có hành động rồi!"
Đây chính những lời mà cô bé nhìn có vẻ thuần khiết vô cùng đáng yêu còn chưa tỉnh ngủ buột miêng nói ra.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phượng Triêu Hoa theo thói quen về phòng nghỉ
ngơi một lát, vậy mà ý định này lại bị cô bé đang ngồi xuống trà đánh
vỡ.
"Mẫu thân, con trai thứ hai của Trương thúc hôm nay sẽ đến học viết chữ chứ?"
Vẻ mặt thản nhiên kia là di truyền từ ai vậy! Phượng Triêu Hoa cố gắng
đè nén ý muốn xông lên đập vỡ cái biêu cảm trên mặt con gái, nhưng mà
không thể không thừa nhận, tính cách này là di truyền từ nàng, chỉ có
điều là tăng lên mà thôi....
Nhìn vẻ mặt có chút buồn phiền của con gái, Phượng Liêm lại vui vẻ, ông âm thầm chuyển cho cháu gái một ánh mắt tán thưởng.
Tất cả những hành động ấy đều bị Phượng Triêu Hoa nhìn thấy, trong lòng
lại dâng lên cảm giác bất lực. Một người già mà không kính, một đứa nhỏ
thành tinh quá sớm, vì sao người thân của nàng đều...
"Phụ thân." Phượng Triêu Hoa khẽ gọi Phượng Liêm, khoan thai nói: "Người cần Ny Ny đánh cờ với người không?"
Ny Ny? Đánh cờ?
Phượng Liêm theo bản năng lắc đầu, xua tay nói: "Con bé còn nhỏ như vậy, ta thắng không cần dùng võ!"
"Rất tốt." Phượng Triêu Hoa gật đầu một cái, làm như vô ý quét mắt đến
bàn cờ cách đó không xa, khẽ nói: "Con đã rất lâu không đánh cờ rồi."
"Phụ thân cũng không ngại đánh cùng đâu!"
Phượng Liêm có vẻ hơi kích động, lúc đứng lên còn suýt đụng đổ bình hoa. Đáng tiếc, ông không chú ý tới ánh mắt hàm ý sâu xa của đứa cháu gái.
"Vậy...." Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu khó xử, nhíu mày suy tư một hồi
lâu, mới chầm chậm nói "Được rồi, nhưng mà con trai của Trương thúc...."
"Hôm nay nghỉ, ta sẽ nói chuyện với lão Trương, bảo con trai ông ấy mai hẵng đến!"
Phượng Liêm hình như cũng không phát hiện, ông đang sa vào một cái bẫy.
"Tốt." Phượng Triêu Hoa thỏa mãn gật đầu một cái, đi tới phòng mình,
xoay người trước cửa nói: "Vậy giờ con cần nghỉ ngơi, không ai được làm
phiền."
Dứt lời, vẻ kích động trên mặt Phượng Liêm hóa thành cứng ngắc, còn chưa kịp hóa đá, Phượng Triêu Hoa đã nói tiếp: "Nói không giữ lời không phải là tác phong của con, cho nên buổi chiều vẫn nên để con trai Trương
thúc tới học. Phụ thân, nếu con đã càn nghỉ ngơi dưỡng sức để có thể hầu người đánh cờ thì trách nhiệm nặng nề dạy thằng be kia học bài đành làm phiền người rồi, nội dung học chính là đánh cờ."
Không màng tới thân thể run lẩy bẩy của phụ thân, càng không để ý đến
ánh mắt đồng tình của ba người kia, Phượng Triêu Hoa thản nhiên xoay
người. Rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc thoải mái rồi. Nàng vui mừng
nghĩ, may là phụ thân nói chuyện giữ lời, không giống mình.
Lời này có thể hiểu là nghỉ ngơi dưỡng sức, không phải để hầu phụ thân
đánh cờ, mà là nàng thật sự cần một giấc ngủ để xua đi những suy nghĩ
hỗn loạn hôm nay.
Chỉ là nàng cũng không biết, giấc ngủ trưa này lại khiến cho trời long đất lở. Dĩ nhiên chuyện này đều là về sau.
Khi Phượng Triêu Hoa tỉnh lại, trời chiều đã ngả về tây rồi.
Ánh sáng màu vàng kim rải đầy trong sân, mọi thứ đều như được dát vàng.
"Ny Ny!"
Phượng Triêu Hoa khẽ gọi nữ nhi đang đá câu trong thôn, không khỏi có
chút kinh ngạc khi không có ai bên cạnh con bé. Con gái ở nhà là báu vật trong lòng tất cả mọi người, bên cạnh cô bé lúc nào cũng có người, vì
sao lúc này lại chẳng có ai?
Cô bé nghe gọi bèn cầm quả cầu đi tới bên cạnh mẫu thân, trong lòng
không khỏi oán thầm: 'mình rõ ràng có một cái tên rất dễ nghe Phượng Ca
Dao, vì sao vẫn cứ gọi biệt danh "Ny Ny"?' Nhưng vì chuyện nhỏ như vậy
mà kháng nghị không phải tác phong của cô bé!
"Mọi người đâu?"
Phượng Triêu Hoa lời ít mà ý nhiều! Phượng Ca Dao ngẩng đầu lên bĩu môi
với mẫu thân, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng một khi đã hiểu thì cũng không cần
phải hỏi hay giải thích nhiều. Phượng Triêu Hoa luôn cho rằng chuyện đơn giản thì không cần phức tạp hóa nó lên làm gì. Nàng ung dung kéo ghế
trúc tới, tự nhiên ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn nữ nhi
Đúng là gừng càng già càng cay, không lâu sau cô bé liền chán nản cúi đầu, nói :"Đi ra ngoài rồi."
Nói cũng như không! Phượng Triêu Hoa cố gắng để mắt mình không trợn lên, cảm giác như sắp có gió bão nổi lên. Cảm giác lo lắng đó, vì sao lại
mãnh liệt như vậy?
"Mẫu thân", Cô bé nhìn mẫu thân hình như đang trầm tư, giơ quả cầu lên
trước mặt nàng quơ quơ, cho tới khi ánh măt Phượng Triêu Hoa trở nên tập trung, mới nói: "Mẫu thân, nếu người không có chuyện gì khác, con muốn
đi đá cầu!"
"Ừ."
Cho con gái đi chơi không phải vì nàng không muốn tiếp tục tìm hiểu ba
người kia đi đâu, mà là nàng cảm thấy bọn họ sẽ không làm ra chuyện gì
lớn. Nếu lớn đến mức không thể cứu chữa được thì hiện giờ cũng không thể yên ắng như vậy được? Nhưng vì sao trong lòng cứ thấp thỏm vậy nhỉ?
"A, tiểu thư tỉnh rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT