Ăn sáng xong, Long Liễm Thần có chuyện rời đi trước, còn Phượng Triêu
Hoa cùng Minh Nguyệt ở trong sân phơi nắng, chính xác hơn là vẽ tranh.
Phượng Triêu Hoa cầm bút khựng lại trên giấy, mãi vẫn không thể hạ bút.
Không phải là không muốn vẽ, mà là không biết vẽ cái gì. Nghe nói nàng
vẽ tranh rất giỏi, nhưng nàng không biết hạ bút như thế nào. Cảm giác,
một khi đầu ngọn bút nàng chạm giấy Tuyên Thành sẽ làm hỏng trang trắng
tinh này.
“Sao tỷ không vẽ.” Minh Nguyệt tràn đầy mong đợi, bức vẽ của Thất công
tử ngàn vàng cũng khó mua nổi. Hôm nay có thể chính mắt thấy nàng vẽ
tranh, thật đúng là vinh hạnh lớn lao.
Phượng Triêu Hoa giật mình, tay run lên, một giọt mực rơi xuống giấy.
Phút chốc, mực nước thấm vào giấy, nhanh chóng lan ra bốn phương tám
hướng, từ một chấm nhỏ biến thành hình bầu dục.
Minh Nguyệt tiếc nuối cảm thán một tiếng, “Hỏng rồi.”
Nhìn chằm chằm vết mực một lúc lâu, chân mày Phượng Triêu Hoa dần dần
giãn ra, khóe miệng nhếch lên, nói: “Chưa chắc.” Nếu như nàng không nhìn lầm, trên đai lưng người nào đó có khảm một viên Mã Não đen hình bầu
dục, chính xác mà nói là trên chuôi nhuyễn kiếm. Buộc tua trên chuôi
kiếm rất bình thương, nhưng khảm châu báu trên chuôi kiếm lại rất hiếm
thấy, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng tơi việc dùng kiếm. Nàng đoán, viên Mã Não kia nhất định có tác dụng khác.
Cong môi cười khẽ, Phượng Triêu Hoa nói, “Đi lấy chút son cùng máu gà cho ta.”
Minh Nguyệt sững sờ, “Phấn trong phòng muội có, nhưng máu gà sợ rằng phải ra ngoài mua.”
“Vậy thì không cần máu gà, đi lấy phấn thôi.”
“Vâng.” Minh Nguyệt chạy chậm vào nhà.
Phượng Triêu Hoa than nhẹ một tiếng, tự nhủ, “Không có máu không đủ chân thật.” Chẳng lẽ phải dùng máu của mình.
Phượng Triêu Hoa run lên, chỉ nghĩ đến chuyện cứa vào ngón tay đã cảm
thấy rợn cả tóc gáy. Nàng không sợ máu, nhưng tự mình rạch thì nàng
không xuống tay được.
Đang lúc Phượng Triêu Hoa đang suy nghĩ xem lấy máu ở đâu thì một con
chim sẻ bay qua, dang cánh định đậu lên cây hòe già trước thôn.
Phượng Triêu Hoa vui mừng, suy nghĩ ra chiêu mới chợt lóe lên trong đầu
thì một quả Thấu cốt châm đã từ trong tay áo bay ra, bắn trúng cánh
chim.
Tiếng hót của chim sẻ bỗng im bặt, thay vào đó là tiếng nó va chạm với
mặt đất tiếng và tiếng rên rỉ nho nhỏ. Minh Nguyệt cầm phấn ra ngoài vừa khéo thấy chim sẻ rớt xuống, không hiểu nhìn về phía Phượng Triêu Hoa,
“Đây là. . .”
Phượng Triêu Hoa chỉ nhàn nhạt phủi Ma Tước một cái, nói, “Lấy ít máu
của nó cho vào bát. Còn nữa, lấy thêm cái nghiên mực cho ta.”
Minh Nguyệt mặc dù không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn về phía cái tay vừa mới phóng ám khí, nhỏ
giọng lẩm bẩm, “Tại sao không cần cố gắng mà có thể dễ dàng nhớ được võ
công, mà dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi người muốn nhớ lại. Chẳng lẽ, đây là kiếp số của ta sao?”
Lúc đó, những mảnh ghép rải rác trong đầu lại bắt đầu nhanh chóng lúc ẩn lúc hiện, vừa mơ hồ lại vô cùng chân thật.
“Ưm….” Phượng Triêu Hoa khẽ rên rỉ mấy tiếng, lắc đầu, đuổi những trí nhớ đáng ghét
đó ra, giãn chân mày, bắt đầu chuyên tâm về tranh. Nét mực hiện lên trên trang giấy Tuyên Thành màu trắng, lưu loát cũng không thiếu góc cạnh.
Đợi đến khi Minh Nguyệt bưng máu tới thì trên giấy Tuyên Thành đã xuất
hiện một chàng trai tuấn tú trông rất sống động, hơn nữa nàng biết người này.
Dưới cây hòe già tang thương, chàng trai mặc áo khoác dài màu đen, lưng
dựa vào hàng rào, hơi nghiêng người, dãi như tơ tự nhiên xõa xuống đầu
vai, đuôi tóc hơn bay về phía bên trái giống những chiếc lá đang rơi
theo gió. Ánh mắt mơ màng nhìn phía trước, trong đôi mắt đen sâu thẳm
làm cho người ta nhìn không thấu, như một cái đầm sâu không thấy đáy,
mang theo vẻ thần bí không thể xâm phạm, đồng thời lại có sự tự tin như
nắm hết tất cả mọi thứ trong tay. Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, phía
trên đuôi mắt tạo thành một hình cung dài, sống mũi cao thẳng, khóe môi
nhếch lên thành một đường cong bí ẩn, cười như không cười, đôi tay ôm
ngực, chân phải hơi cong lên, mũi chân chạm đất, gót chân tì vào cây
khô. Trong tiêu sái mang theo vẻ tôn quý, trong chững chạc mang theo
chút bất kham.
Minh Nguyệt kinh ngạc miệng cũng không khép được, trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nỗi, nhìn chằm chằm bức vẽ một lúc lâu mới giật mình
thở dài nói, “Tỷ thật quan tâm Long công tử, bức vẽ này quả thật giống
người thật như đúc. Thần thái rất thật, từ tóc đến áo, không bỏ sót bất
kỳ một chi tiết nào, thật khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, thế
này chỉ sợ chính Long công tử cũng không tự vẽ được thế.”
Minh Nguyệt thao thao bất tuyệt, Phượng Triêu Hoa lại chỉ nghe được một
câu ‘Tỷ thật quan tâm Long công tử’. Trên thực tế, nàng cũng rất kinh
ngạc, vừa rồi không hiểu sao vừa hạ bút lại có thể vẽ tự nhiên như vậy.
Giống như bộ dáng của hắn đã sớm khắc trong đầu. Nhưng thật ra sau khi
dừng bút, nhắm mắt lại cũng không nhớ rõ được bộ dáng của hắn lắm.
“Thất công tử?”
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, nhìn người trong bức họa một hồi lâu, hài
lòng cong môi, nhận lấy máu cùng nghiên mực trong tay Minh Nguyệt, lấy
phấn và ít máu tươi đổ vào trong nghiên mực, sau đó đảo mài quấy để
chúng hòa vào nhau.
Thấy thế, Minh Nguyệt chợt hiểu, hoảng hốt nói, “Dùng máu và phấn thay
thế mực vẽ sẽ khiến màu da người trong tranh nhìn như người thật!”
Phượng Triêu Hoa vừa quấy vừa khẽ gật đầu, nói “Cái này là mực máu, rót
máu tươi vào trong mực, đương nhiên có thể đạt được hiệu quả phi
thường.”
Minh Nguyệt kích động gật đầu lia lịa, trước kia nàng chỉ đọc trên sách
chứ chưa thử bao giờ, bởi vì cảm thấy sau khi thêm màu sẽ phá hỏng cảm
giác hài hòa của bức vẽ. Nếu bức vẽ này thật sự bị máu mực phá hủy, vậy
thì thật là đáng tiếc. Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vội
vàng ngăn Phượng Triêu Hoa hạ bút, nói: “Muội nhớ là phải dùng máu người và phấn thượng đẳng mới được.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy thì sững sốt, ngay sau đó cười nói, “Không thử làm sao biết có được hay không.”
“Thử?” Minh Nguyệt cau mày, “Đây là lần đầu tiên tỷ dùng máu mực vẽ tranh?”
Phượng Triêu Hoa suy nghĩ một chút, nói, “Có lẽ vậy, ta không nhớ rõ.”
Thật ra ngay ở hiện tại cũng giống như đang nằm mơ. Vẽ tranh, vốn đã
quên mình biết vẽ, nhưng cầm bút tuyên lên lại có thể múa bút tự nhiên.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện dùng máu mực thêm sắc, nàng lại càng hốt
hoảng. Những ý nghĩ này hình như luôn tới trước cả khi nàng kịp suy xét, giống như không cần cái đầu này cũng có thể hoàn thành chuyện muốn làm. Tất cả đều như thế thuận nước đẩy thuyền, mà mình vốn là chủ nhân thân
thể này, thế nhưng lại như người ngoài cuộc. Cảm giác ấy vô cùng khó
chịu.
Minh Nguyệt không biết trong lòng Phượng Triêu Hoa đang rối rắm, lại nhận ra nàng không ổn,
”Không nhớ rõ, sao lại không nhớ chứ?”
“Hắn không nói cho muội biết sao? Ta mất trí nhớ.” Phượng Triêu Hoa nói
thật bình tĩnh, nhưng chỉ có chính nàng mới biết thật ra trong lòng nàng đang run rẩy.
“Mất trí nhớ?” Minh Nguyệt trợn mắt, liên tục lắc đầu, “Không thể nào, không thể nào.”
“Xem ra hắn thật sự không nói cho muội biết.” Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt nói thầm một câu, bắt đầu thêm sắc cho bức vẽ Long Liêm Thần, từ cái
trán tới ngón tay, không bỏ sót chỗ nào.
Đợi Minh Nguyệt hoàn hồn thì Phượng Triêu Hoa đã thêm sắc xong.
Trên mặt Minh Nguyệt hiện rõ bốn chữ “không thể tin nỗi”, trong lòng
nghi ngờ, không biết nên cảm khái bức vẽ tuyệt mỹtrước hay là chất vấn
Phượng Triêu Hoa mất trí nhớ trước.
Bức vẽ đã hoàn thành, Phượng Triêu Hoa để tuyên bút xuống, phủi bụi phấn trên tay rồi ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà. Nàng uống một hớp, lạnh nhạt nói, “Hắn nói muội là muội muội của ta, nhưng ta biết nhất
định không phải. Không có ai lại tôn kính tỷ tỷ của mình đến mức ấy. Nếu như muội không để ý, hy vọng muội có thể nói cho ta chút chuyện trước
kia. Ví dụ như, chúng ta quen nhau thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT