Thấy thế, Long Liễm Thần không nói hai lời, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, bay lên, lộn ngược, hai chân mượn lực cây khô, giống như một con rồng
bay lên trời xanh. Múa ra thức thứ nhất Ngàn Dặm Quy Nhất, chỉ chớp mắt
sau liền chuyển thành thức thứ hai Phi Long Tại Thiên.
Tư thế tao nhã, kiếm thế sắc bén, giống một con rồng bay lượn trên chín tầng mây.
Vậy mà, sau khi hoàn thành thức cuối cùng Trường Hà Lạc Nhật, Long Liễm
Thần cũng không thu thế, ngược lại nghiêng người bay về phía trước thôn. Chấp bút giữa không trung, viết mấy chữ trên thân cây trước mắt. Sau đó nhạ nhàng đáp xuống đất.
Từ lúc Long Liễm Thần múa ra thức Ngàn Dặm Quy Nhất, trong đầu Phượng
Triêu Hoa đã không ngừng thoáng hiện một đoạn ngắn: Trong một rừng cây,
một chàng trai đang múa kiếm, nhưng không nhìn thấy mặt người đó. Hắn
dường như đang không ngừng lặp lại cùng một chiêu thức, vừa khéo giống
hệt thức thứ nhất của Long Liễm Thần. Nhưng những ký ức này quá rời rạc, nàng không thể ghép chúng lại được.
Long Liễm Thần đứng ở trước thôn, hài lòng nhìn mấy chữ phía trên, quay
đầu lại cười tủm tỉm nói với Phượng Triêu Hoa, “Nàng thấy thế nào?”
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, có chút miễn cưỡng hơi cong môi, cười nói, “Chiêu kiếm này rất hợp với huynh.”
“Đó là đương nhiên, bằng không ban đầu ta cũng sẽ không lựa chọn học nó.”
“Bộ kiếm pháp này có tên không?”
“Nhất Kiếm Lạc Cửu Thiên.”
“Nhất Kiếm Lạc Cửu Thiên!” Năm chữ này như sấm sét đánh vào trong đầu
Phượng Triêu Hoa, trong nháy mắt một cảnh tượng hiện lên . . . .
Hai chàng trai ở trong rừng cây, rừng cây đang không ngừng xoay tròn,
nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người, loáng thoáng có thể nghe được một giọng nói “Nhất Kiếm Lạc Cửu Thiên quả là độc nhất vô nhị. . . .” “Nhất Kiếm Lạc Cửu Thiên của Long huynh quả nhiên danh bất
hư truyền. . . .”
Phượng Triêu Hoa nhắm mắt lại, giọng nói kia không ngừng văng vẳng bên
tai, rất quen thuộc, đã từng nghe thấy ở đâu. Rốt cuộc đã từng nghe thấy ở đâu?
Thấy nàng nhíu chặt mày, Long Liễm Thần lập tức muốn lên tiếng, nhưng nghĩ lại, cuối cùng nhịn xuống.
Một hồi lâu sau, Phượng Triêu Hoa mở mắt ra, áy náy nói, “Thật xin lỗi, ta vẫn không nhớ nổi.”
Long Liễm Thần cong môi cười một tiếng, an ủi, “Không sao, ta nhớ là được.”
“Sang đây xem chữ của ta viết thế nào.” Dứt lời, Long Liễm Thần xoay
người lại nhìn về phía cây khô, hay tay khoanh trước ngực, mày kiếm hơi
nhíu lại, trong đôi mắt chứa đầy ý cười.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy đến gần, ngước mắt nhìn, bỗng dưng đáy lòng
như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm động không thể diễn tả được thành
lời giống như thiếu nữ lần đầu tiên được người trong lòng thổ lộ. Rõ
ràng đã sớm hiểu tâm ý của hắn , nhưng mỗi một lần hắn tỏ tình cũng lại
làm cho nàng ngượng ngùng.
Phượng Triêu Hoa không muốn tiếp tục ‘yếu thế’ đành cố gắng phát huy tự
chủ, trấn định tự nhiên nhìn hai hàng chữ đối xứng đơn giản lại cực kỳ ý nghĩa mấy lần, liên tục gật đầu, khen, “Rất tuyệt!”
Thấy thế, khóe miệng Long Liễm Thần cong lên, giọng mang vẻ đùa giỡn, hỏi, “Tuyệt chỗ nào?”
Đuôi lông mày Phượng Triêu Hoa hếch lên, ung dung trả lời, “Thế bút uyển chuyển hàm súc, đường nét mạnh mẽ xinh đẹp, như Long khiêu Thiên Môn,
hổ ngọa Hoàng các [1].” May mà mình có chút nghiên cứu thư pháp, bằng
không sẽ lại để cho hắn được như ý.
[1] Rồng bay qua thiên môn, hổ nằm trong hoàng các.
Nghe vậy, trên trán Long Liễm Thần hiện lên ba vạch đen, khóe miệng giật giật mấy cái, thở dài nói, “Nàng bình mấy chữ này tỉ mỉ thật đó!” Đúng
là không hiểu phong tình. Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu nàng như
thế, hắn cũng sẽ không bị nàng hấp dẫn.
Nghĩ đến đây, Long Liễm Thần tạm thời quyết định tha cho nàng một lần, tỏ vẻ nghiêm túc khiêm tốn nói, “Quá khen.”
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, đặc biệt chân thành nói, “Đánh giá như vậy đối với những chữ của huynh không quá chút nào. Mọi người thường nói chữ
cũng như người, ta lại cảm thấy, chữ của huynh còn mạnh mẽ hơn cả bản
thân nhiều.”
Đây là ca ngợi sao? Hiển nhiên không phải. Long Liễm Thần vừa mới bình
tĩnh lại khóe miệng lại một lần nữa giật giật, hơn nữa còn nghiêm trọng
hơn lần trước, giống như đang rút gân vậy.
Phượng Triêu Hoa cố giả vờ không hiểu, quan tâm nói: “Sắc mặt huynh
không tốt chút nào, có phải khó chịu ở đâu không? Có cần đi mời đại phu
tới xem cho huynh không?”
Long Liễm Thần lập tức hiểu được một đạo lý: Trí nhớ có thể mất, quần áo có thể đổi, nhưng bản tính khó dời! Nàng mặc nữ trang, mất trí nhớ,
nhưng tuyệt đối vẫn là Phượng thất không bao giờ để mình chịu thiệt
trước kia. Dù bị bắt chẹt ở đây thì nhất định cũng sẽ lấy lại danh dự ở
nơi khác.
Long Liễm Thần buồn vui lẫn lộn, vui là vì ngoại trừ trí nhớ thì nàng
không đánh mất bất cứ thứ gì khác; mà buồn là ngoại trừ ở phương diện
nào đó, còn lại hắn rất khó chiếm thượng phong. Về phần phương diện có
thể làm cho hắn chiếm thượng bây giờ tuyệt đối không được dùng. Nếu
không, sơ ý một chút bị châm lửa lại không ai đến dập, người khổ sẽ là
hắn. Cho nên, hiện tại hắn nhất định bị nàng chèn ép đến chết. Nhưng
người khiến hắn trọn đời không thể nào vùng lên không phải nàng, mà là
chính hắn. Ai bảo hắn vui vẻ chịu đựng chứ?
Long Liễm Thần khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu, cười như không cười nhìn nàng nói: “Chính nàng cũng biết y thuật, còn cần mời đại phu làm gì.
Huống chi, chỗ ta không thoải mái không thích hợp để người ngoài nhìn.
Không bằng chúng ta trực tiếp về phòng, nàng giúp ta nhìn xem.”
Phượng Triêu Hoa bỗng đỏ lựng cả mặt, cực kỳ xấu hổ mắng một câu, “Hạ lưu.”
Long Liễm Thần cố nén cười, vẻ mặt uất ức nói, “Ta vẫn luôn tuân thủ quy củ, đừng làm hỏng thanh danh của ta.”
Phượng Triêu Hoa lườm hắn, quay đầu bước đi.
Long Liễm Thần liền vội vàng kéo tay nàng, nhưng không kéo nàng trở lại, mà là đi theo, sóng vai cùng với nàng, hỏi, “Nàng phạt người ta cũng
phải cho người ta phát biểu ý kiến đã chứ.”
Phượng Triêu Hoa không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phòng nghỉ.
Long Liễm Thần ra vẻ ‘chợt hiểu
ra’: “Hóa ra nương tử định xem bệnh cho vi phu.”
“Huynh…” Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ mím môi, hất tay hắn ra, lại nghe được hắn khẽ hít vào một hơi.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, sau khi vào nhà cũng xoay người đẩy hắn ngồi
xuống ghế, ấn chặt hai bả vai của hắn, đột nhiên dùng sức.
“A!” Không ngờ nàng đột nhiên ấn mạnh, Long Liễm Thần đau đớn, rên rỉ
một tiếng, ai oán nói,“Nàng muốn mưu sát chồng cũng không cần lộ liễu
như thế chứ, thừa dịp ta không ta không chú ý bỏ thuốc vào trong trà là
được rồi.”
Phượng Triêu Hoa không để ý tới hắn, tay trái lại ấn xuống.
Lần này Long Liễm Thần chỉ khẽ kêu một tiếng, căn răng chịu đựng đau đớn từ vai trái truyền tới.
Sau một lúc giày vò, Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói, “Vết thương trên vai trái huynh còn chưa khỏi hẳn.”
Long Liễm Thần gật đầu, cười nói, “Có phải rất không thích hợp để người ngoài nhìn không?”
Nơi hắn không muốn người ta nhìn là bả vai! Phượng Triêu Hoa quýnh lên, chẳng lẽ tâm tư của mình quá không trong sáng?
Lông mi Long Liễm Thần khẽ run, thu lại vẻ đùa giỡn, nói: “Mặc dù kim
sang dược của ta rất tốt, nhưng vết thương quá sâu, muốn hoàn toàn khôi
phục cũng mất chút thời gian.” Không giống mấy vết thương nhỏ trên tay,
dùng thuốc là lập tức ngừng máu, thậm chí còn không cần băng bó.
“Bị thương từ lúc nào?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
Long Liễm Thần suy nghĩ, nói: “Đi khái hai ba ngày trước.” Nếu không
phải trên đường, từ Bình Tây chạy tới bị phục kích thì cũng không mất
nhiều thời gian đến vậy.
Nghĩ đến ngoài ý muốn lần đo, trong lòng Long Liễm Thần lúc này còn có
ưu tư. Nếu không phải kẻ dẫn đầu cố ý tha hắn một lần, kiếm vốn nên đâm
vào tim chuyển qua bả vai thì hắn đã sớm mất mạng rồi. Kẻ dẫn đầu kia
che mặt, nhưng đôi mắt rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Trong lúc Long Liễm Thần thất thần, Phượng Triêu Hoa đã đem cởi áo hắn.
Lúc nhìn vết thương ngắn nhưng sâu ở đầu vai hắn lại không nhịn được
cau mày, thầm nói,“Ra tay thật độc ác.”
Long Liễm Thần hoàn hồn, nói, “Ừ, nếu không phải người xuất kiếm hạ thủ
lưu tình, chắc bây giờ này chỉ được gặp lại cây kiếm của ta thôi.”
Nghe vậy, tay Phượng Triêu Hoa chợt run lên, giả vờ tức giận nói, “ Đừng nói linh tinh. Đưa Kim sang dược cho ta, ta giúp huynh thay thuốc.”
“Ở trong lòng ta ấy, vai ta bị nàng bóp đau quá, không động được.”
Phượng Triệu Hoa không nói gì, nhìn xem hắn có thể vô lại tới khi nào.
Long Liễm Thần hình như quyết ý tranh chấp với nàng, cũng không nói gì, chờ nàng đầu hàng.
Hồi lâu sau, hai người vẫn giằng co.
Long Liễm Thần buồn bã nói: “Không bôi thuốc vết thương bị gió lạnh thổi vào sẽ lại chảy máu đấy.”
Phượng Triêu Hoa chưa thấy ai vô lại như thế bao giờ, được rồi, nàng
không biết trước khi mình mất trí nhớ có gặp ai vô lại như hắn không.
Nếu quả thật có,ngươi kia chắc chắn là vua của đám lưu manh.
Đang lúc Phượng Triêu Hoa mắng thầm hành vi vô lại của Long Liễm Thần
thì vết thương lại chảy máu thật. Phượng Triêu Hoa quýnh lên, không quan tâm ai thua ai thắng, liền thò tay vào trong ngực hắn lấy thuốc ra,
ngoài miệng không quên gào to, “Huynh đúng là miệng quạ đen.”
Long Liễm Thần lại như chẳng quan tâm, hưởng thụ cười nói, “Nó muốn máu, không thể trách ta.’
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, tay móc thuốc ngừng lại, nghi ngờ, “Hình như huynh đã sớm biết sẽ máu?”
“Gió lạnh thổi đến vết thương đương nhiên sẽ ác hóa. Đạo lý này ai cũng
biết.” Long Liễm Thần mặt không đỏ, tim không đập, thản nhiên đáp.
Phượng Triêu Hoa nhướn mày, không nói nữa, tiếp tục tìm thuốc. Nhưng gần như sờ hết ngực hắn rồi vẫn không tìm được thuốc. Nàng lập tức nhận ra
mình bị người nào đó trêu chọc, không vui nói, “Đừng dùng thân thể của
mình ra đùa.”
Long Liễm Thần được tiện nghi còn ra vẻ, “Người bị sàm sỡ là ta cơ mà.”
Phượng Triêu Hoa vô lực thở dài nói, “Huynh không thể đứng đắn một chút sao?”
Tại sao người chảy máu là hắn mà người đau lại là nàng?
Long Liễm Thần đạt được mục đích liền không đùanữa, lấy thuốc từ bên
hông đưa cho nàng, cũng giản lược luôn lời giải thích vì sao thuốc lại ở bên hông mà không phải trong ngực. Dù sao, nàng rất thông minh, không
cần hắn nói nàng cũng biết hăn cố ý rồi. Nhưng nhất định nàng không ngờ
được rằng vừa rồi là mìnhdùng nội lực ép máu chảy ra. Mặc dù hơi đau,
nhưng rất đáng. Nếu không phải trong lòng nàng có hắn, khổ nhục kế cũng
sẽ không hiệu quả. Suy nghĩ này khiến hắn vô cùng vui mừng.
Chỉ chốc lát sau, thuốc đã thay xong rồi. Phượng Triêu Hoa giúp hắn mặc
lại áo, cũng trả thuốc cho hắn, nói, “Về sau đừng như vậy nữa.”
Long Liễm Thần nhướn mày, không nói gì.
Lúc này, gió chợt nổi lên, lá cây khô vàng xào xạc, trên cây khô ngoài
thôn rõ ràng khắc hai hàng chữ: “Nước sông ba nghìn gáo, nhưng ta chỉ
cần một gáo thôi; Gió mây thay đổi, quyết chí thề không bao giờ đổi dời
mặc cuồng phong cũng vẫn sừng sững ở đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT