"Xin lỗi? Chỉ cần nói
xin lỗi thì cần tới cảnh sát làm gì!" Trần Vũ Tịch lo lắng sức Ngạo Dạ
Phong lớn, tránh thoát, nắm lấy cà vạt của hắn, loại tư thế này tựa như ở cưỡi ngựa vậy.
Ngạo Dạ Phong lúc nào thì bị người phụ nữ cưỡi trên người như vậy, mới vừa rồi trong lòng áy náy mất sạch, nhất thời giận dữ.
"Trần Vũ Tịch cô đừng được voi đòi tiên!"
"Người được voi đòi tiên là anh Ngạo Dạ Phong mới đúng." Trần Vũ Tịch vừa giơ
tay lên đánh đầu Ngạo Dạ Phong, đột nhiên cảm giác sau lưng một hồi lạnh lẽo.
Hai người đồng thời sửng sốt, quay đầu thì thấy Ông cụ Ngạo đứng ở trước cửa, mang bộ mặt sa sầm nhìn bọn họ.
Trần Vũ Tịch cuống quít từ trên người Ngạo Dạ Phong bò xuống.
"Dạ Phong, cháu tới thư phòng của ông!" Ông cụ Ngạo liếc mắt nhìn cháu của mình, xoay người xuống lầu.
Buổi tối hôm đó Ngạo Dạ Phong bị ông nội quở trách đến ba giờ sáng mới đi
ngủ, tinh thần thiếu chút nữa liền hỏng mất, ngày thứ hai đúng ngày chủ
nhật, chuyện công ty cũng không nhiều lắm, buổi trưa Ngạo Dạ Phong mới
rời giường.
Mặc đồ ngủ, trực tiếp nói Thím Lưu đem bữa ăn sáng
đưa đến cạnh hồ bơi sau vườn hoa, hắn ngồi trên ghế dựa, vừa ăn vừa phơi nắng.
Tối ngày hôm qua sau khi bị Ngạo Dạ Phong khi dễ, Trần Vũ
Tịch vẫn muốn tìm cách trả thù hắn, tuyệt đối không thể mặc cho hắn khi
dễ cũng không phản kháng, nếu để cho hắn khi dễ thành thói quen, cô làm
sao ở được chỗ này.
Bởi vì là đầu mùa hè, thời tiết có chút khó
chịu, sau khi Trần Vũ Tịch rời giường, mặc một cái áo sơ mi trắng, cũng
khoongvaanj động liền lặng lẽ xuống lầu, thấy Ngạo Dạ Phong đang bơi lội bên kia, nhón chân lên rón ra rón rén đi qua.
Nhìn Ngạo Dạ Phong không có một tia hối hận, bộ dạng đang ở đó hưởng thụ ánh mặt trời và
bữa ăn sáng, trong lòng Trần Vũ Tịch tức giận, nhớ tới tối ngày hôm qua, cô cơ hồ là cả đêm cũng không ngủ ngon.
Nhìn bóng lưng Ngạo Dạ
Phong, Trần Vũ Tịch nheo tròng mắt lại, lung lay bốn phía một cái, muốn
tìm một thứ vũ khí thích hợp, đột nhiên phát hiện người làm vườn bác
Trần ở bên kia tưới hoa, ngay sau đó đi tới.
Bác Trần xoay người nhìn Vũ Tịch, cười một tiếng, "Vũ Tịch tiểu thư Chào buổi sáng!"
"Đúng rồi bác Trần, ông nội nói có chuyện muốn tìm bác, bảo bác đến thư phòng của ông một chuyến, bác trước đi đi, cháu giúp bác tưới hoa!" Trần Vũ
Tịch cười rực rỡ không phải bình thường.
Bác Trần dừng một chút,
"Không cần Vũ Tịch tiểu thư, tôi đóng vòi nước tước, lát nữa tôi tưới
cũng được, sao có thể cho cô làm được."
Trần Vũ Tịch không chút
khách khígiành lấy vòi nước từ trong tay bác Trần, hướng ông cười một
tiếng, "Không sao, chút chuyện nhỏ này cháu có thể làm, hơn nữa lát nữa
bác trở lại rồi."
Bác Trần do dự một chút, cười nói tiếng cám ơn, sau đó xoay người đi tới thư phòng.
Trần Vũ Tịch, chỉnh lại khóa tắt mở, xoay người đi tới vòi nước trước mặt,
chốt được mở ở mức áp suất lớn nhất, sau đó một lần nữa nhặt vòi nước
lên, mặt gian trá đi về phía Ngạo Dạ Phong.
"Ngạo Đại công tử chào buổi sáng!"
Ngạo Dạ Phong đeo kính mát phơi nắng, đột nhiên nghe tiếng Trần Vũ Tịch, quay đầu lại nhìn cô.
"Không còn sớm, mặt trời chiều lên đến mông rồi, bây giờ cô mới rời giường.
Bữa ăn sáng ở trên bàn, đừng trách tôi không nhắc nhở cô nha, Nhà họ
Ngạo chúng tôi không thích cháu dâu dậy muộn." Ngạo Dạ Phong lắc đầu một cái, tỏ vẻ bất mãn với Trần Vũ Tịch, sau đó đeo lại mắt kính, nằm xuống ghế.
"Mới đầu mùa hè, thời tiết có thể nóng như vậy rồi, thật là kỳ quái a!" Trần Vũ Tịch làm bộ không có việc gì để tay đến lên trán,
nhìn mặt trời một chút.
Ngạo Dạ Phong không để ý tới cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT